Anh ghé sát vào tai cô, nói với cô rằng anh sẽ không đi, chỉ khi nào Gina ra đi thì anh mới có thể rời đi.
Lục U ngẩn ngơ nghe những lời này.
Cô nhận ra chính bản thân Diệp Bạch cũng không ý thức được tình cảm mà anh dành cho Gina đã vượt mức bình thường từ lâu, cách anh đối xử với cô ta rất giống với cách anh đối xử với Lục U... năm cô hai mươi tuổi.
Mà bây giờ cô đã ba mươi tư rồi, không còn xanh tươi mơn mởn như xưa.
Lục U không chất vấn anh nữa.
Cô chỉ lùi lại một bước, bình tĩnh nhìn anh chăm chú, thản nhiên nói: “Diệp Bạch, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc khi đó rồi, anh không cần phải giải thích gì với tôi cả!”
Cô xoay người rời đi, Diệp Bạch ở sau lưng cô khẽ nói.
Anh nói: “Lục U, anh biết rõ người anh yêu là em!”
Những lời này, Lục U nghe muốn chán rồi.
Không phải là cô chưa từng cho anh cơ hội, cũng không phải là cô chưa từng mơ tưởng về ngày một nhà ba người bọn họ sẽ đoàn tụ... sẽ có thể hạnh phúc đến mức nào.
Nhưng sự thật thì chỉ toàn những thứ chó má.
Hai năm rời xa nhau, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp... Có lẽ bọn họ có cùng niềm tin, cùng nền tảng văn hóa, dễ dàng đánh tan quá khứ giữa cô và anh.
Nếu là trước đây, khi hai người hạnh phúc nhất, Diệp Bạch sẽ không rời xa cô như vậy.
Anh sẽ không bằng lòng với yêu cầu của người khác.
Cũng sẽ không làm tan nát trái tim cô.
Lục U hơi dừng bước, nhưng cô vẫn không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Có lẽ vậy! Nhưng cũng chỉ là đã từng mà thôi.”
Một tháng tiếp theo, Lục U đi xem mắt thêm vài lần nữa. Có người được mẹ cô giới thiệu, cũng có người do mợ Ôn Noãn giới thiệu, điều kiện bên nhà trai đều rất khá, nhưng chung quy lại vẫn thiếu một chút duyên phận.
Cô cảm thấy mối quan hệ của cô và Diệp Bạch đã là quá khứ.
Nhưng rõ ràng là Diệp Bạch không nghĩ vậy.
Không biết làm cách nào anh có được lịch trình của cô, mỗi lần cô đi xem mắt thì anh đều sẽ xuất hiện, chỉ là không vào ngăn cản như lần trước... Chỉ đứng bên ngoài chờ cô.
Những cơn mưa cuối thu cứ lâm râm chẳng dứt.
Khi Lục U bước ra khỏi nhà hàng đã gần chín giờ rưỡi.
Cô không lái xe đến đây nên bên đằng trai xem mắt ngỏ ý đưa cô về... Bởi vì bọn họ đã quen biết từ khi còn nhỏ, cho nên tuy buổi xem mắt không thành công, Lục U cũng không từ chối lời đề nghị này, dù sao thì hai bên gia đình vẫn luôn có mối quan hệ làm ăn lui tới với nhau.
Bầu không khí trên xe khá tốt.
Chỉ có điều cả hai người đều không nhắc đến chuyện kia nữa.
Nửa tiếng sau, xe tới biệt thự.
Người đàn ông xuống xe trước, ga lăng mở cửa ghế sau cho Lục U, mỉm cười xem như chào tạm biệt.
Lục U cũng khẽ mỉm cười.
Vừa bước xuống, tầm mắt của cô hơi khựng lại, cô nhìn thấy xe của Diệp Bạch.
Xoay người nhìn vào trong, Diệp Bạch đang đứng ở lối ra vào của căn biệt thự.
Anh cầm một chiếc dù trong tay, đi về hướng này.
Người đàn ông xem mắt với cô hơi ngẩn ra, anh ta kinh ngạc nhìn về phía Lục U, Lục U phải cố hết mức mới kiềm chế được bản thân, cô gượng cười: “Chồng cũ của tôi.”
Người đàn ông gật đầu hiểu ý, sau đó tỏ vẻ quan tâm đưa một chiếc dù cho Lục U rồi lên xe rời đi.
Chiếc RV màu đen từ từ khuất xa.
Mưa cuối thu vẫn tí tách rơi.
Nước mưa bắn lên làm ướt cả quần áo của Lục U.
Vì cuộc hẹn tối hôm nay nên cô chưng diện xinh đẹp hơn ngày thường, mặc một chiếc váy dài rồi khoác áo choàng lông dê bên ngoài... Đứng ở bên ngoài sẽ thấy hơi lạnh, nhưng cô không hề động đậy, vẫn đợi Diệp Bạch đi đến trước mặt mình.