Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điện thoại vang lên tiếng tít tít.
Lục Thước thấp giọng mắng thành tiếng.
Cậu quay người nhìn Tư An Nhiên, lúc này ngoài trời lại có tuyết rơi, thân thể cô ấy run rẩy trong gió lạnh.
Nhưng Lục Thước cũng không có gì là thương hoa tiếc ngọc.
Cậu nói với người làm bên cạnh: “Cô ta mà không đi thì báo cảnh sát.”
Tư An Nhin nhìn cậu quay đầu bước đi, tức giận gào lên: “Lục Thước, đồ khốn nạn!”
Lục Thước bỗng quay đầu lại: “Tôi khốn nạn mà cô còn thích như vậy làm gì? Tư An Nhiên, đừng làm mấy chuyện mất mặt này nữa, tôi với cô không có khả năng.”
Tư An Nhiên còn muốn nói thêm, nhưng Lục Thước đã nhanh chân rời đi.
Cậu quay về lấy áo khoác ngoài và chìa khóa xe: “Bố mẹ, con đi ra ngoài một chuyến”
Lục Khiêm có phần không vui: “Hiếm khi về nhà một chuyến, lại chạy ra ngoài.”
Tiểu Lục u ê a nói: “Anh trai đã chừng này tuổi rồi, cũng phải có cuộc sổng riêng của mình chứ!”
Lục Thước xoa đầu cô bé, tâm trạng vui hơn chút, thấp giọng nói: “Em đi ra với anh.”
Lục U: Này, cơm em còn chưa ăn xong đây!
Nhưng Lục Thước đã kéo em gái lên, thuận tay khoác áo ngoài cho cô bé, còn đội thêm cái mũ rất đáng yêu rồi kéo đi.
Tiếu Lục u tủi thân.
Ngồi trong xe, cô bé hít hít mũi rồi mới định nói chuyện, thì thấy anh trai nghe điện thoại, bên kia không biết là người nào mà giọng điệu Lục Thước khá căng thẳng: “Chú Tư, An Nhiên ở thành phố c, cử người đến đón cô ấy về đi! Cháu không dám bảo đảm nếu cứ để cô ấy làm loạn nữa thì cô ấy sẽ gây ra chuyện gì tổn hại mình hại người đâu.”
Người bên kia nói gì đó.
Lục Thước đè thấp giọng: “Xin lỗi, cháu không thể miễn cưỡng.”
Nói xong, cậu trực tiếp cúp điện thoại, khởi động xe.
Chiếc xe chạy ra khỏi cổng lớn Lục viên, Tư An Nhiên đang bị mấy người hầu cản bên ngoài, Tiểu Lục U áp vào cửa số nhìn khẽ hỏi: “Đó có phải là Tư An Nhiên không?”
Lục Thước nghiêng đầu nhìn em gái, có chút bất ngờ.
Cũng khá thông minh đây.
Lục u quay đầu lại, khẽ thở dài: “Chị Lục Huân giận rồi, anh vội vàng đến dổ chị ấy đúng chứ? Anh à, anh dỗ chị ấy dẫn theo em đi làm gì vậy?”
Lục Thước nhìn chằm chằm đường xá phía trước.
Một lúc sau, cậu thấp giọng nói: “Em đi theo nói chuyện với chú Liễu.”
Tiếu Lục u ồ một tiếng, rất nghe lời.
Lục Thước chạy xe gần một trăm cây số trên giờ, Lục u vỗ vỗ cậu: “Anh!”
Lục Thước định thằn lại lái chậm hơn, lúc dừng đèn đỏ thì châm điếu thuốc, không nói gì chỉ im lặng hút thuốc.
Lục U nhìn cậu.
Cô bé bổng nhiên cảm thấy anh trai thật đáng thương, lúc trước không có bạn gái thì nhiều lắm là cuồng công việc. Dáng vẻ bây giờ rõ ràng là đau khổ vì tình mà.
Cô bé không nhịn được: “Anh, có phải anh rất thích chị Lục Huân không?”
Lục Thước ừ một tiếng.
Lục U nhìn cậu, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Anh thích thì em cũng thích.”
Lục Thước xoa đầu cô bé.
Đến nhà họ Liễu đã là tám giờ tối.
Thư ký Liễu ngồi trong phòng khách xem tivi, bà Liễu ngồi bên cạnh đan áo len, vừa ngấng đầu lên đã thấy Lục Thước dẫn theo Lục u đến, thư ký Liễu khẽ cười, châm chọc nói: “Chà! Từ sớm đến tôi cứ đến nhà chúng tôi, làm gì đây! Lục Thước, chú nói cho cháu biết, đến chúc năm mới thì còn sớm đấy!”
Lục Thước nghiêng đầu nói với Lục U: “Em ngồi với chú Liễu nói chuyện một lát.”
Lục u gật đầu.
Lục Thước trực tiếp lên lầu, ngựa quen đường cũ muốn đi vào phòng Lục Huân, thư ký Liễu tức giận lớn tiếng mắng: “Thằng nhóc kia đừng có quá đáng đây, hai đứa còn chưa chính thức đâu, cháu đây…”
Lục u ôm lấy cánh ta ông ấy.
Khẽ chớp mắt: “ông Liễu à, cháu còn chưa ăn no nữa.”
Thư ký Liễu nhìn cô bé, lại thấy đau lòng, vừa mắng Lục Thước vừa tự minh chuẩn bị đồ ăn cho Lục U: “Đều do anh trai không đứng đắn của cháu cả, Tiểu Lục u của chúng ta còn chưa ăn no đã chạy đến rồi! Sau này, cháu đừng học theo nó!”
Lục u vây quanh ồng ây, khá vui vẻ.
Thư ký Liễu cau mày, làm một món đặc sắc.
Bà Liễu thì tiếp tục đan áo len.
Nha, nhà họ Liễu bọn họ bốn cặp mắt cộng lại cũng không đấu được Lục Thước!
Trên lầu, Lục Thước không gõ cửa mà trực tiếp đi vào phòng ngủ Lục Huân.
Cô ấy mới tắm xong, tóc vẫn còn nước.
Trên người là váy ngủ tơ lụa màu nhạt, trông có chút mỏng manh, trông mê người, nhưng lúc này Lục Thước cũng không có tâm tư đó cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lục Huân nhìn cậu: Sao anh lại đến?”
Lục Thước dựa lưng vào cửa, khàn giọng nói: “Sợ em hiểu lầm nên chạy đến!”
Lục Huân khoác áo choàng ngủ, che đỉ cảnh xuân, sau đó bắt đầu cầm khăn lông lau tóc, lau hai cái cô ấy lại rũ mắt: “Em không hiếu râm!”
Lục Thước im lặng lại gần.
Cậu nhận khăn lông từ tay cô ấy, lau tóc cho cô ấy, hai người đều im lặng.
Một lúc lâu sau, Lục Huân lên tiếng: “Chúng ta dừng lại đi!”
Tay Lục Thước khựng lại, sau đó cậu tiếp tục sấy tóc cho cô ây, âm thanh vù vù vang lên từng hồi, giọng của Lục Huân cũng không rõ ràng,
nhưng thể nói lại một lần rồi thôi.
Lục Thước đặt máy sấy xuống.
Cậu quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn cô ấy chăm chú, cô ấy muốn tránh đi thì cậu lại nắm chặt tay cô ây.
Lục Huân cảm thấy khổ sở.
Rõ ràng là vấn đề của cô ấy, nhưng lúc này Lục Thước lại đến dỗ cô ây, trái lại càng khiến cô như làm loạn… Nhưng ai có thế biết được những năm nay cô vì xuất thân của mình mà chịu biết bao điều tiếng? Có bao nhiêu đêm ngủ ướt cả gối đầu.
Cô vốn dĩ có thể có được cuộc đời tươi đẹp.
Cô lựa chọn ai, cũng đều nhẹ nhàng hơn so với việc ở bên cạnh Lục Thước.
Nhưng trên đời này, chỉ có một Lục Thước.
Mắt Lục Huân ẩm ướt, cô ấy vươn tay vuốt ve gương mặt cậu, quay đầu lại thẳng thắn với cậu: “Lục Thước, chúng ta ở cùng nhau rất vui vẻ, nhưng đau khố cũng không ít! Em không có cách nào bỏ qua xuất thân của mình, thậm chí em… Thậm chí em còn không dám dùng thân phận bạn gái anh xuất hiện trước mặt dì!”
Nói rồi, tâm trạng cô ấy chợt hoảng hốt, rất khó chịu.
“Đêm qua đã khiến chúng ta nhìn nhận sai!”
“Em nghĩ em có thể thản nhiên ở cùng anh, nhưng Tư An Nhiên xuất hiện ở Lục viên cũng đủ để đánh bay tất cả dũng khí của em! Lục Thước, anh bỏ qua cho em một lần đi, lần này xem như là em không đùng.”
Cô một lời nói hết, có lẽ như đã nghĩ rất lâu rồi.
Lục Thước nắm tay cô ấy: “Những chuyện đó không phải lỗi của em.”
“Nhưng, là lỗi của mẹ em.”
“Vốn dĩ bà ấy cũng nên có cuộc sống tốt, nhưng bà ấy không chọn như vậy! Lục Thước, ở cùng anh, bất kỳ lúc nào em cũng có thế bị người khác vạch trần vết thương, em không muốn như vậy! Em thừa nhận em mềm yếu ích kỷ, vì em muốn bảo vệ cuộc sống hiện tại, bố mẹ, anh trai chị dâu… Em đã nói rồi, cuộc đời của em không chỉ có một mình anh.”
Những lời cô nói, Lục Thước đều đã nghĩ đến.
Nhà họ Lục, nhà họ Hoắc, đều có kẻ thù.
Cậu ở cùng Lục Huân, chắc chắn sẽ có người tính kế, rất có khả năng chính là nhà họ Tư.
Lục Thước không ép cô ấy nữa.
Nhưng cậu cũng không từ bỏ, cậu nữa quỳ, dựa đầu vào đùi cô ây, khẽ nói: “Cứ đón tết vui vẻ
đã, chuyện của chúng ta về sau lại nói, được không?”
Lục Huân bật khóc; “Lục Thước, hà tất phải như vậy!”
Lục Thước không nói gì.
Hà tất phải như vậy… Đúng vậy, hà tất phải như vậy!
Đương nhiên là vì không buông được! Nếu có thế uống được, ai lại lựa chọn con đường khố sở thế này, nhưng đến hại tại cậu cũng không hối hận, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Cậu bảo cô ấy ăn cơm, có những chuyện, cần phải do bản thân cậu giải quyết.
Lục Thước xuống lầu, bà Liễu đâu cũng không ngấng.
Bà ấy chỉ khẽ hừ một tiếng: “Gặp chuyện rồi sao? Tôi nói rồi mà, mông còn chưa lau sạch, thì đừng có đến kiếm chuyện với Tiểu Huân nhà tôi! Con bé còn nhỏ nên mới trúng chiêu của cậu, nếu gặp phải người sõi đời, mấy thứ công phu mèo quào của cậu căn bản không dùng được.”
Lục Thước không phản bác.
Cậu ngồi đối diện bà Liễu, vòng lên cho bà ây.
Bà Liễu tức giận cười: “Cậu nhóc, da dày thật đấy! Thế nào, không hạ được Tiểu Huân nên vây
Ngụy cứu Triệu sao? Tôi không giúp cậu nói chuyện đâu!”
Lục Thước ôn tồn nho nhã: “Cháu không có ý đó! Chỉ là muốn ngồi với dì Liễu thôi.”
Dì Liễu nâng mắt, nhìn gương mặt thanh tú kia.
Trong lòng vui như nở hoa.
Trong lòng bà ấy cũng có chút hài lòng, đàn ông với phụ nữ mà, chung quy cũng chỉ là chuyện kia, cũng phải do đàn ông chủ động.
Bây giờ gây loạn có chút mâu thuẫn cũng được, đúng lúc nhìn xem thành ý của tên nhóc này.
Lục Thước ngồi một lúc, hỏi Lục u đang ở đâu.
Tiểu Lục u ăn no nê, chạy lung tung trong biệt thự, phía sau có một bể bơi, trời lạnh nhưng vẫn xả nước vào, có người đang bơi bên trong…
Lục u muốn xem xem là ai.
Là anh Lục?
Cô bé ngồi xốm trên bờ hồ, giọng lanh lảnh: “Anh Liễu, anh không lạnh à?”
Con trai của thư ký Liễu, đã bốn mươi rồi, có thể làm bố của Tiểu Lục u được rồi.
Lúc về nước, cũng rất thích đem đồ cho cô
bé.
Tiếu Lục u vui vẻ thích thú đợi, đợi người lên bờ, nhất định sẽ đưa đồ ăn ngon cho cô bé.
Đêm tối như mực.
Trong nước bỗng nhiên có một người vươn lên, da thịt trắng mịn dính đầy nước sáng bóng khỏe đẹp, trượt xuống theo từng cơ bắp săn chắc, có chút ửng đỏ, vô cùng gợi cảm!
Hơn nữa da thịt trắng mịn kia còn ở ngay trước mặt.
Tiểu Lục u chỉ cần há miệng là có thể cắn trúng rồi!
Thật kích thích!
Lục u đỏ ửng mặt, nhìn chằm chằm vào khối thịt trước mắt, cả một lúc lâu mới định thần lắp bắp nói: “Cậu là nam hay là nữ vậy?”
Diệp Bạch vuốt gương mặt anh tuấn ấy.
Vừa vung tay, nước lập tức bắn tung tóe lên mặt Tiểu Lục u.
Diệp Bạch cười xấu xa: “Có muốn kiếm tra thử không?”
Lục u nhìn xuống, sau đó che mắt lại: “Sao anh không mặc quần?”
“Quần bơi cũng là quần!”
Diệp Bạch quay về thành phố B, dẫn theo bố
mẹ đến thành phố c đón nắm mới, bố mẹ anh ấy ở khách sạn, anh ấy thì thích mỗi ngày bơi mấy vòng nên ở nhà họ Liễu.
Anh ấy cầm khăn lau người, vừa đánh giá Lục U.
Cô gái nhỏ trắng mũm mĩm, trông khá xinh xắn, có mấy phần giống với Lục Thước, không cần hỏi cũng biết được thân phận.
Lục U vụng trộm nhìn qua kẽ tay.
Cô bé nhỏ giọng hỏi: “Anh là thật hay là giả vậy? Sao có thể luyện được to như vậy?”
Diệp Bạch tiện tay ném khăn lông đi, nằm lên ghế nghỉ ngơi, lấy khăn tắm che người lại rồi vỗ vào vị trí bên cạnh: “Có muốn đến sờ xem không?”
Lục u giả vờ làm mặt quỷ: “Tôi mới không thèm! Tôi sớm đã cai sữa rồi!”
Diệp Bạch bật cười, hàm răng trắng vô cùng nổi bật trong đêm tối.
Anh ấy liếc nhìn cô bé: “Đến với anh trai em sao? Anh ta lại nghĩ ra trò xấu gì vậy?”
Lục u ngồi bên cạnh anh ấy: “Anh cũng thích chị Lục Huân.”
Diệp Bạch không trả lời cô bé, chỉ xoa cằm, như đang nghĩ gì đó!
Đôi mắt Lục u rất sáng, chớp mắt nhìn anh
ấy.
Diệp Bạch đang định nói gì đó thì một bóng dáng cao ráo ở trước mặt đi đến, không phải ai khác chính là Lục Thước.
Trời đông rét lạnh, tình địch gặp nhau.
Diệp Bạch lập tức cởi khăn tắm, để lộ vốn liếng của mình, Lục Thước ăn mặc cẩn thận, từ trên cao nhìn xuống anh chàng kia, khẽ cười: “Trời đông lạnh giá mà quản lý Diệp không lạnh sao?”
Diệp Bạch cười ha ha hai tiếng: “Nghĩ đến Tiểu Huân ở đây, tôi chẳng thấy lạnh nữa!”
Lục Thước đầy thâm ý nói: “Có ở đây mãn kiếp cũng vô dụng!”
Diệp Bạch cũng không quan tâm
Anh ấy nói thêm mấy câu khó nghe, quả nhiên Lục Thước u ám mặt mày, trong lòng anh ấy vui vẻ: Nhóc con, anh thì hay rồi! Nhưng em gái của tên khốn này cũng khá đáng yêu!
Lục Thước dẫn Lục u rời đi, Diệp Bạch khẽ chớp mắt.
Tiếu Lục u thực sự không nhịn được nữa, chạy lại sờ hai cái trên người anh ấy, cảm giác tay trên cơ bắp kia tốt thật đấy, giống như tơ nhung bọc lấy sắt thép vậy!
Lục Thước tức giận: “Lục Thước!”
Tiếu Lục u sờ xong, vung bàn tay nhỏ, kéo cánh tay anh trai chạy đi.
Diệp Bạch lắc đầu.
Anh ấy đứng dậy giãn người rồi lại nhảy vào hồ…
Lục Thước quay về Lục viên.
Lục Khiêm gọi cậu vào phòng làm việc, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Buổi tối đến đây, có phải là Tư An Nhiên không?”
Lục Thước không phủ nhận.
Lục Khiêm liếc nhìn cậu, cũng không trách cứ gì, mà suy nghĩ cặn kẽ một lúc mới bình thản nói: “Lục Thước, quá khứ bố cũng làm chuyện giống như con, không chừa lại đường lui, nhưng bây giờ bổ già rồi, có nhiều chuyện ngoài mặt cho qua là được! Chuyện của Tư An Nhiên này, bố không thế nói là con sai, chỉ có thể nói là con có trách nhiệm! Nếu con nhìn ra tình cảm đối với Lục Huân sớm một chút, con và Tư An Nhiên sẽ không xem mắt, tất cả những chuyện này ít nhiều con cũng phải nế mặt mũi nhà họ Tư, kết thúc mọi chuyện đi!”
Ông ấy vổn nghĩ con trai còn trẻ, sẽ không nghe theo.
Nào ngờ Lục Thước rất tán thành: “Bố, con cũng nghĩ như vậy!”
Còn ba ngày nữa là đến năm mới, cậu chuấn bị về thành phố B một chuyến, đến nhà họ Tư giải quyết mọi chuyện.
Thương nhân mà, đều xuất phát từ lợi ích.
Cho nhà họ Tư lợi ích, chuyện này xem như sẽ qua thôi.
Lục Khiêm gật đầu, hai cha con lại thương lượng, cho lợi ích đến mức độ nào, những chuyện này đều phải nghiên cứu!
Hôm sau, Lục Thước đã bay đến thành phố B.
Đương nhiên, Tư An Nhiên cũng quay về rồi.
Lục Thước gặp mặt với hai ông bà nhà họ Tư, ông bà Tư cũng mang theo tư duy của một thương nhân, đôi bên thảo luận một hồi, cuối cùng Lục Thước cho họ một dự án năng lượng mới thì mới xe như giải quyết chuyện này ổn thỏa.
Lợi nhuận ròng của dự án này ít nhất là chục tỷ.
Cũng xem như đã đền bù ốn.
Bố mẹ Tư An Nhiên rất hài lòng, hôm sau công bố hai bên đã giải trừ hôn ước, Lục Thước quay về thành phố c vào buổi tối, hôm quay về đã là ba mươi!
Hai nhà Lục và Liễu qua lại thân thiết.
Mấy năm nay bà Liễu và con gái thường hay ở nước ngoài, thư ký Liễu đến Lục viên ăn cơm, năm nay cũng không ngoại lệ.
Ông ấy dẫn theo vợ và con trai, con dâu đến.
Minh Châu đón người, nhìn kỹ một lượt rồi hỏi: “Sao Tiếu Huân không đến?”
Thư ký Lục có chút mất tự nhiên.
Minh Châu bèn nói: “Mọi người để con bé ở lại không tốt đâu!”
Đúng lúc, xe Lục Thước chậm rãi đi vào, mới dừng xe đã nghe thấy mẹ cậu nói: “Lục Thước, con quay về đúng lúc lắm, Tiểu Huân không đến, con đi đón con bé qua ăn bữa cơm đi.
Ánh mắt Lục Thước sâu không thấy đây.
Không khí xung quanh cũng rất kỳ diệu.
Cuối cùng, Lục Thước khẽ cười: “Được, con đi đón! Mẹ dẫn chú Lục dì Lục vào ngồi trước đi.”
Cả nhà họ Lục:…
Minh Châu mời bọn họ vào, Lục Khiêm đang ở trong phòng khách dặn dò quản giả, thấy bọn họ đi vào thì cười ha ha lấy bao lì xì ra cho hậu bối, cái còn lại cuối cùng lớn nhất rõ ràng là đế cho Lục Huân.
Minh Châu mỉm cười: “Lục Thước đi đón rồi!
Lục Khiêm, bao lì xì này của anh không tiết kiệm
được đâu.”
Lục Khiêm bỏ bao lì xì vào trong túi.
Ông ôm vai vợ: “Đây cũng xem như lần đầu con bé đến, em cũnq nên chuẩn bị bao lì xì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK