Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm lạnh như nước.

Hoắc Doãn Tư mở cửa ra, nhìn thấy An Nhiên. Cô vẫn chưa đi, ngồi dựa vào vách tường, nhắm mắt lại.

Hình như đang ngủ.

Ngọn đèn pha lê từ trên cao chiếu ánh sáng dịu nhẹ lên khuôn mặt cô, thậm chí cậu còn có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ bé xíu trên khuôn mặt cô, khiến cho cô nhìn có vẻ trẻ hơn tuổi.

Dáng vẻ ngây ngô không rõ sự đời.

An Nhiên vẫn không tỉnh giấc.

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rồi lùi về phía sau một bước, đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa rất khẽ đánh thức An Nhiên, cô mở bừng mắt ngẩn người nhìn cánh cửa… Hình như cô nghe thấy tiếng cửa, Hoắc Doãn Tư đã đi ra sao?

Hay chỉ là ảo giác của cô?

Cô hốt hoảng nhìn lại, đôi môi muốn phát ra âm thanh nhưng lại không thể nói được một chữ nào.

Cô rất khó chịu, dịch người đến trước cửa nhà cậu, nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa.

Mở cửa, Hoắc Doãn Tư, mở cửa…

Bên trong cánh cửa, Hoắc Doãn Tư đang bật nhạc, đinh tai nhức óc.

Cậu mặc áo tắm đứng trước cửa sổ sát đất, uống nước đá, tâm trạng cực kỳ không tốt.

Khoảng nửa giờ sau, cậu lấy điện thoại ra bấm số của thư ký Nghiêm: “Ở Libya có một dự án hợp tác đúng chứ? Tôi sẽ đích thân tới đó, đặt vé máy bay chuyến sớm nhất cho tôi.”

Thư ký Nghiêm vô tội cầm điện thoại ngồi trên giường.

Chị dụi mắt: “Tổng Giám đốc Hoắc, ngài chắc chắn sao? Dự án hợp tác kia rất phức tạp, để hoàn thành việc sáp nhập, không nói tới hai năm thì cũng phải mất ít nhất một năm.”

“Vậy một năm là được rồi!” Hoắc Doãn tư không buồn nghĩ đã nói.

Thư ký Nghiêm cảm thấy có gì đó không ổn, chuyện này thật sự rất không ổn. Chị lấy can đảm hỏi một câu: “Tổng Giám đốc Hoắc, có phải An Nhiên làm ngài phiền lòng không? Ha ha… Sức mạnh của cô gái nhỏ lại lớn như vậy sao, ngài sợ cô ấy!”

Hoắc Doãn Tư cười lạnh: “Hay là tôi đưa chị đi cùng?”

“Không cần đâu Tổng Giám đốc Hoắc!”

Vậy nhưng Hoắc Doãn Tư đã quyết định: “Chị sắp xếp một chút, đưa theo bốn người từ bộ phận tài chính, bốn người từ bộ phận kinh doanh và hai người chúng ta.”

Thư ký Nghiêm còn muốn xin tha thứ, nhưng cuộc gọi đã bị ngắt không chút nể tình.

Cái quái gì vậy!

Chuyện tình cảm không thuận lợi liền giày vò cấp dưới đắc lực là chị đây!

Thư ký Nghiêm thực sự muốn từ chức!

Chị túm lấy cổ áo chồng mình, vẻ mặt hơi hung dữ, nói: “Khai ngay, một năm anh kiếm được mấy chục triệu, khai ngay, khai ngay!”

Người đàn ông xoay người ôm lấy chị, chỉ chốc lát đã bắt đầu cất tiếng ngáy.

Thư ký Nghiêm hung hăng đập lên mặt anh ta.

Người đàn ông lên tiếng: “Anh không kiếm được mấy chục triệu một năm, nhưng anh có thể cùng em đến Libya.”

Lúc này thư ký Nghiêm mới hài lòng.

Bên kia, Hoắc Doãn Tư trút hết cơn giận, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cậu chậm rãi uống hết cốc nước, đi về phía phòng ngủ, thế nhưng vẫn nhìn lướt qua cánh cửa…

Cô ấy không đợi được thì cuối cùng vẫn phải rời đi thôi!

Hoắc Doãn Tư ngủ thẳng đến bảy giờ sáng.

Sau khi thức dậy, cậu uống một cốc sức rồi đến phòng gym chạy bộ nửa tiếng, tắm rửa xong thì thay quần áo, gọi bữa sáng ở một khách sạn năm sao gần đó rồi ngồi vào bàn ăn đợi bữa sáng của mình.

Trong khi chờ đợi, cậu giở mấy tờ báo buổi tối cũ ra đọc.

Ngày tháng trên đó là hai tháng trước, khi An Nhiên vẫn còn chưa rời khỏi thành phố B. Cậu kinh ngạc nhìn ngày tháng, bỗng nhiên đẩy ghế đứng dậy, nhanh chân bước tới giật cánh cửa ra.

Cô vẫn ở đây.

Ngồi bệt dưới đất, dựa cả người vào cửa, khi cậu mở cửa ra, cơ thể cô nhẹ nhàng đổ xuống.

An Nhiên ngất xỉu.

Hoắc Doãn Tư nhíu mày, chậm rãi chạm nhẹ vào cơ thể bên dưới một cái, toàn thân cô đều nóng bỏng.

“An Nhiên!”

Cậu vỗ nhẹ mặt cô, lông mi cô nhẹ nhàng run rẩy một chút, dường như đã tỉnh, nhưng lại như không tỉnh.

Mặt của cô nóng tới mức đỏ bừng lên.

Hoắc Doãn Tư nhỏ giọng chửi thề một tiếng, lập tức bế cô lên, quay vào nhà lấy chìa khóa xe, đưa cô đến thẳng bệnh viện.

Khi cậu đặt cô vào ghế phụ, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại một chút, đôi mắt đỏ hoe của cô nhìn cậu không nỡ rời đi, giọng cũng khàn tới mức gần như không nghe rõ: “Anh chịu gặp em rồi?”

Mặt trời đã mọc.

Nắng sớm chiếu lên khuôn mặt Hoắc Doãn Tư, vô cùng hoàn hảo, cậu nắm vô lăng, giọng căng thẳng: “chỉ là tôi khuôn muốn thấy có người ốm chết trước cửa nhà tôi, cô không cần phải nghĩ nhiều.”

Ngọn lửa nhỏ trong mắt An Nhiên lập tức tắt lụi.

Cô khó chịu nhắm mắt lại, thế nhưng cô lại không cam lòng, đánh bạo đưa tay ra nắm tay cậu.

Khi lòng bàn tay nóng hổi của cô chạm vào mu bàn tay cậu, Hoắc Doãn Tư suýt chút nữa run rẩy.

Cậu trừng mắt với cô.

Giọng An Nhiên bỗng nhiên run lên, cô thì thầm: "Anh đừng tức giận nữa mà, được không?"

Trời đêm rất lạnh, cô rất khó chịu.

Hoắc doãn tư đang định nói gì đó, nhưng An Nhiên không chịu đựng được nữa, tay cô chậm rãi trượt xuống... Vì vậy mà sắc mặt của cậu lại càng xấu hơn.

Một giờ sau, báo cáo bệnh lý của cô được đưa ra.

Bác sĩ nhìn hồi lâu rồi mới đắn đo nói: "Bệnh nhân bị viêm dạ dày cấp tính, hơn nữa còn có tình trạng suy dinh dưỡng lâu ngày!”

Viêm dạ dày? Suy dinh dưỡng?

Chẳng lẽ cô lại muốn biến mình thành như vậy để khơi gợi sự mềm lòng của cậu sao?

Hoắc Doãn Tư bặm môi, nói: “Nhập viện điều trị đi!”

Bác sĩ lập tức bảo y tá đi xử lý.

Họ cũng không dám hỏi cặn kẽ, càng không dám làm mất lòng vị này, bởi vì bệnh viện này có đến năm mươi hai phần trăm cổ phần thuộc sở hữu của Hoắc Thị.

Một lát sau, An Nhiên đã được nằm trong phòng bệnh yên tĩnh.

Trên cánh tay nhỏ nhắn treo bình truyền nước, làn da nơi cắm kim tiêm là một màu xanh nhạt.

Cô vẫn chưa tỉnh lại.

Mặc dù trong phòng bệnh có sô pha, nhưng Hoắc Doãn Tư cũng không ngồi. Cậu đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới tầng. Cậu gọi điện cho thư ký Nghiêm, giao tất cả mọi việc ở đây cho thư ký Nghiêm xử lý.

Cậu đã hạ quyết tâm rời khỏi cô, đó là sự thật.

Sẽ không vì một trận ốm của cô mà có gì thay đổi.

Thư ký Nghiêm tới rất nhanh, vừa đẩy cửa ra liền kinh ngạc sững sờ, một lúc lâu sau chị mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tổng Giám đốc Hoắc!”

Hoắc Doãn Tư nghe thấy tiếng chị, xoay người lại.

Cậu đưa hồ sơ bệnh án cho thư ký Nghiêm, lạnh nhạt giao việc: “Tôi đã đóng phí nằm viện cho cô ấy, chị tìm người chăm sóc cô ấy cho đến khi xuất viện!”

Thư ký Nghiêm suy nghĩ một lát, vẫn hỏi: “Tổng Giám đốc Hoắc không tự chăm sóc sao?”

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư dừng lại trên giường bệnh.

An Nhiên nằm ở đó, cơ thể cô mỏng manh như một tờ giấy.

Cậu cười nhạt: “Tôi đã chia tay với cô ấy rồi!”

Dứt lời, cậu định ra khỏi phòng bệnh.

Đúng lúc này, người trên giường bệnh lại thì thào nói: “A Tân…”

Hoắc Doãn Tư cũng nghe thấy, sắc mặt xấu tới cực điểm, ngay cả thư ký Nghiêm cũng không dám lên tiếng.

Một hồi lâu sau, Hoắc Doãn Tư cười lạnh, đẩy cửa đi ra ngoài.

Thư ký Nghiêm có chuyện cần hỏi cậu, đi theo ra ngoài, trong phòng bệnh yên tĩnh lại vang lên tiếng nói mớ khe khẽ của An Nhiên: “A Tân… Tôi không thích anh, tôi thích anh ấy!”

Lời nói mớ của cô cứ lặp đi lặp lại, nhưng người kia đã nghe sai rồi, những lời nên nghe thì cậu lại không nghe được dù chỉ một chữ.

……

Hoắc Doãn Tư đi tới cuối hành lang, cậu mò vào túi áo, không thấy thuốc lá.

Tay cậu buông xuống, thôi vậy.

Thư ký Nghiêm biết tâm trạng của cậu không tốt, đánh bạo an ủi: “Bọn họ lớn lên cùng nhau, ít nhiều gì cũng có một chút tình cảm, không chắc đã là…”

“Không phải là gì?”

Hoắc Doãn Tư cười rất thản nhiên: “Tôi chưa đến mức nghĩ không thông như vậy!”

Cậu nghiêng đầu, hỏi chị về chuyện chuyến bay đến Libya, thư ký Nghiêm thầm than một tiếng trong lòng, cuối cùng nói: “Sớm nhất cũng phải ba ngày sau, thế nhưng tôi đã đặt vé máy bay vào thứ sáu tuần sau, dù sao thì Tổng Giám đốc Hoắc ngài cũng đi đến một nơi xa xôi như vậy, còn phải sắp xếp một chút công việc ở công ty.”

Hoắc Doãn Tư không phản đối, cậu đứng thêm hai phút rồi rời đi.

Thư ký Nghiêm chỉ có thể thở dài.

Khi An Nhiên tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.

Trong phòng thoang thoảng mùi cháo trứng muối thịt nạc, rất thơm, rất dễ chịu, nhưng An Nhiên lại không hề có chút cảm giác thèm ăn nào, lúc này cô cực kỳ muốn được nhìn thấy Hoắc Doãn Tư.

Thư ký Nghiêm vẫn còn ở lại, chị bưng cháo tới, cười nhạt: “Đã khỏe hơn chút nào chưa?”

An Nhiên ngạc nhiên nhìn chị.

Một lúc lâu sau, cô mới hỏi khẽ: “Hoắc Doãn Tư đâu?”

Môi thư ký Nghiêm nhẹ nhàng mấp máy: “Tổng Giám đốc Hoắc đến công ty rồi!”

Chị nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định thông báo thông tin này cho An nhiên: “Ngài Hoắc đã quyết định tới Libya, thời gian ít nhất một năm. An Nhiên, nếu người em thích thật lòng chính là Tổng Giám đốc Hoắc, em không thể để ngài ấy đi Libya, hoặc là em phải đi cùng ngài ấy.”

Một năm, hai năm, quá nhiều biến số!

Ai biết sau này chuyện gì sẽ xảy ra?

An Nhiên ngẩn người, cô lẩm bẩm hỏi: “Bởi vì em nên anh ấy mới đi sao?”

Thư ký Nghiêm thở dài: “Không hẳn là như vậy! Ngài Hoắc đã muốn thâu tóm công ty ở Libya kia từ lâu, vậy nhưng vẫn chưa chọn được người thích hợp, đúng lúc gặp được cơ hội này nên quyết định luôn.”

An Nhiên khẽ cụp mắt: từ giờ đến thứ sáu tuần sau, còn sáu ngày nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK