Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quen nhau ba mươi hai năm, ba mươi hai phần quà, mỗi năm một phần.
Hoắc Tây mở ra xem hết, một số là đồng hồ kim cương, một số là trang sức… Còn một số có lẽ chỉ là một tờ giấy nhỏ bày tỏ tấm lòng, vài hộp đựng đầy lá phong.
Món quà cuối cùng, đồ bên trong khá nặng.
Cô mở ra thì thấy là một quả cầu thủy tinh.
Đó là quà Hoắc Tây tặng nhân lễ kỷ niệm thành lập công ty anh, sau đó bọn họ cãi nhau bị cô đập vỡ… Không ngờ anh đã dán lại đưa trở về cho cô, nhưng anh làm như vậy còn có ý nghĩa gì đáu?
Hoắc Tây tựa lên thảm, khóe mắt ướt át.
Đứa trẻ trong bụng dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của cô, không ngừng cử động.
Hoắc Tây xoa bụng, bây giờ đã bảy tháng, đã biết là con gái.
Hơn hai tháng nữa Tiếu Hoắc Tinh sẽ chào đời.
Vào mùa thu tháng chín.
Tiếu Hoắc Tinh được mẹ vỗ về dần dần yên
tĩnh lại, có lẽ đã ngoan ngoãn ngủ rồi, Hoắc Tây cúi đầu nhìn xuống bụng, ánh mắt đầy dịu dàng.
Di động bên cạnh đột nhiên đổ chuông.
Trên màn hình hiện lên số lạ, thật ra cũng không xa lạ, là số điện thoại của Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây không kéo số anh vào danh sách đen.
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn bắt máy, người ở đầu dây bên kia có vẻ ngạc nhiên, một lúc sau mới khàn khàn nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé, Hoắc Tây.”
Hoắc Tây im lặng một lúc.
Cô nói với anh: “Nhận được quà của anh rồi, nhưng mà Trương Sùng Quang à, tôi không cần quà… Giữa chúng ta…”
Anh nhẹ nhàng ngắt lời cô: “Em lại muốn nói giữa chúng ta không còn gì nữa, phải không? Nhưng Hoắc Tây à, anh nghĩ em vẫn còn tình cảm với anh, nếu không em sẽ không mở ra xem.”
Hai đầu điện thoại, hơi thở nóng rực.
Thật lâu sau, Hoắc Táy hờ hững nói: “Anh nghĩ nhiều rồi! Tôi sẽ bảo người trả lại số quà đó cho anh.”
Nói xong, cò treo điện thoại.
Tóm lại cô vẫn đau lòng, vẫn không quên được những chuyện đó. Cô bước tới cửa số sát đất nhìn ra cảnh đêm bên ngoài… Từng đóa hoa hồng vàng nở rộ sáng rực cả bầu trời đêm.
Ngay cả pháo hoa, anh cũng bắn ba mươi hai đóa.
Hoắc Tây ngẩn người đứng đó, nước mắt chảy dài lúc nào không hay.
Cô khóc không phải vì cảm động mà là khóc cho tình yêu đã mất của mình.
Một bóng người thon dài đứng dưới lầu.
Người nọ mặc áo sơ mi trắng và quần dài màu đen mà cô thích nhất, khuôn mặt cao quý hiện lên trong bóng đêm, anh đứng giữa làn khói thuốc, ngón tay kẹp điếu thuốc đã hút được một nửa.
Anh ngước đầu lên nhìn cô, trong mắt tràn ngập thâm tình.
Anh biết cô nhìn thấy anh.
Hoắc Tây đột nhiên rất hận anh, lấy di động gọi điện thoại cho người kia. Cô nhìn thấy anh vừa mừng vừa sợ vội vã nghe máy.
Lúc Hoắc Tây nói với anh những lời này, bản thân cô cũng không dề chịu.
Cô nói: “Vô ích thôi Trương Sùng Quang! Cho dù bây giờ anh làm gì tôi cũng không có cảm
giác đâu… Bởi vì mỗi khi nhìn thấy anh tôi sẽ nhớ tới cảnh anh ôm hôn Tống Vận, lúc anh sờ thân thế cô ta đầy mê say, còn có ánh mắt tỉnh táo của anh nữa. Vô ích thôi Trương Sùng Quang… cả đời này tôi sẽ không quên những hình ảnh đó, cả đời này chúng ta cũng không có khả năng bắt đầu lại một lần nữa.”
Cô nói xong, nhìn thẳng vào mắt anh.
Dưới ánh trăng, gương mặt Trương Sùng Quang tái nhợt, anh run rấy nói: “Vậy anh cầu xin em! Hoắc Tây, xin em quên anh đi.”
Hoắc Tây cụp mắt: “Quên thế nào đây.”
Cô chậm rãi treo điện thoại, kéo rèm, từ chổi anh lấy lòng.
Đống quà chất đống trong góc tường, nếu sáng ngày mai anh không lấy đi cô sẽ cho người ném xuống… Đêm dài đằng đẵng, Hoắc Tây lại không ngủ được, cô đỡ bụng to đi tới đi lui.
Nghĩ đến rất nhiều chuyện sau này, vẫn cảm thấy thiếu một chuyện.
Cuối cùng ánh mắt cô dừng ở một nơi, trong bóng đêm, quả cầu thủy tinh tỏa ra ánh sáng huỳnh quang… Mà dưới lầu, Trương Sùng Quang đang đứng lặng người, lấm bẩm: “Sinh nhật vui vẻ nhé, Hoắc Tây.”
Ba mươi hai sinh nhật, anh cùng cô trải qua
không đến một nửa.
Không ngờ họ chẳng ở bên nhau trong hơn phân nửa thời gian đó… Anh nghĩ, ngày này mỗi năm anh sẽ tố chức sinh nhật cho cô, mặc kệ cô có tha thứ cho anh hay không.
Sáng sớm.
Hoắc Tây thức dậy, chuẩn bị rời khỏi khách sạn, buổi sáng cô có lịch hẹn đi khám thai.
Trước khi đi cô liếc thấy đống đồ trong góc.
Cô giật mình, cuối cùng vẫn gọi cho lễ tán lên dọn đi, còn viết địa chỉ và cách liên lạc dặn giao cho Trương Sùng Quang.
Lễ tân kiếm kê mấy thứ kia, vừa đóng gói vừa âm thầm líu lưỡi: “Không biết mấy thứ này trị giá bao nhiêu nữa, đúng là tiêu tiền như nước mà.”
Hoắc Tây lên xe, gọi điện cho Hoắc Minh: “Bố à, con đến bệnh viện khám thai trước nhé.”
Hoắc Minh: “Con bé này, lại âm thầm bỏ đi rồi.
Hoắc Tây không phải đi một mình, cô có thói quen đi với trợ lý, bớt việc, khám thai xong bác sĩ cho cô xem siêu âm B, nói đứa trẻ rất khỏe mạnh.
Trên tấm hình màu sắc rực rỡ, đã có thể nhìn
thấy đại khái hình dáng của đứa trẻ.
“Đứa trẻ xinh xắn quá!”
Bác sĩ là người quen của nhà họ Hoắc, ban đầu còn sợ Hoắc Tây không thích đứa nhỏ này, sợ cô lấn quấn trong lòng, không ngờ cô rất chú ý dưỡng thai. Thấy đứa nhỏ khỏe mạnh như vậy bác sĩ cũng yên tâm rồi.
Hoắc Tây yên lặng nhìn thật lâu, sau đó cười khẽ.
Trợ lý đứng bên cạnh nhìn lén, cảm thấy đứa nhỏ giống bố, chỉ là không dám nói ra.
Ra khỏi phòng khám, Hoắc Tây khựng lại.
Cô nhìn thấy Trương Sùng Quang đứng trước cửa phòng khám khoa sản, trên người vẫn là bộ quần áo tối hôm qua, cầm theo một cái túi lớn, trông bề ngoài có lẽ là ba mươi hai phần quà kia.
Hoắc Tây cho rằng anh lại đến tặng quà, nói nhỏ: “Tôi không cần những thứ này.”
Trương Sùng Quang im lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó dời mắt về phía tay trợ lý.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Em đến khám thai à?”
Hoắc Tây gật đầu, sau đó Trương Sùng Quang lại hỏi: “Anh có thể xem thử… siêu âm B không?”
Trợ lý nhìn Hoắc Tây, chờ cô ra lệnh.
Hoắc Tây vẫn rất lạnh lùng: “Cho anh ta xem đi!”
Cô nói xong đi thẳng vào thang máy, rõ ràng không hề mềm lòng với anh.
Tuy rằng có trợ lý ở đó nhưng Trương Sùng Quang vẫn không kiềm chế được nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng anh trầm thấp khàn khàn: “Hoắc Tây, chúng ta nói chuyện đi.”
Hoắc Tây nhìn xuống tay anh.
Cô im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng hỏi anh: “Trương Sùng Quang, rốt cuộc anh còn muốn thế nào? Muốn tôi trở lại bên cạnh anh ư, anh cảm thấy có thể sao?”
Cô dừng một chút lại nói: “Đã trải qua những chuyện đó, trong lòng tôi luẩn quẩn đến nhường nào, còn có thể ở bên cạnh anh sao? Trương Sùng Quang à, trên đời này không chỉ có tình yêu mà còn có rất nhiều thứ đáng cho chúng ta lưu luyến… Buông tay đi, tốt cho cả tôi lẫn anh.”
Trương Sùng Quang lẳng lặng nghe cô nói.
Hoắc Tây không đợi anh trả lời lại đã vùng tay ra đi thẳng đến thang máy.
Trợ lý nhét tờ siêu âm B vào tay Trương Sùng Quang, vội vàng đuối theo.
Ngón tay Trương Sùng Quang run rẩy, yết
hầu không ngừng lăn lộn… Anh cúi đầu nhìn tấm siêu âm B màu sắc rực rỡ, phía trên là đứa trẻ gần như đã có thể nhìn thấy rõ gương mặt, thật xinh đẹp.
Lúc này, di động báo có tin nhắn.
Anh lấy ra xem, không ngờ là Hoắc Tây gửi, chỉ có mấy chữ ngắn gọn: [Nó tên Hoắc Tinh.]
Trương Sùng Quang lẩm bấm hai chữ này, qươnq măt lâp tức trắnq bệch…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK