Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây cảm nhận thân thế nóng rực sau lưng mình.
Bàn tay anh đặt trên eo cô, cũng không thế làm lơ được, thân thể hai người đã trống vắng ba năm, chỉ vài lần đêm đó sao có thế thỏa mãn được.
Nhưng Hoắc Tây không muốn.
Tay anh sờ eo cô, cô không nhịn được khẽ nói: “Không phải anh thắt ống rồi sao?”
“Thắt rồi, thì không thế chạm vào em sao?”
“Còn nhớ đến Bạch Khởi sao?”
Anh hôn sau gáy cô, đắp chăn lại, mang theo hơi ấm ẩm ướt.
Nhưng tay anh thì lại thả lỏng cô ra.
Rõ ràng đã mất hứng.
Hoắc Tây yên lặng nằm đó, không lên tiếng, cô cố gắng không quan tâm đến người đàn ông sau lưng, khoảng chừng hai phút sau anh nhẹ chân nhẹ tay trở mình qua bên kia.
Miên Miên trở thành đường ranh giới của bọn họ, ngủ ngoan ngoãn.
Hoắc Tây nghĩ tối nay đã qua rồi, cô nhắm mắt lại, nhưng cô cứ có cảm giác có ánh nhìn
nóng bỏng nhìn cô chăm chú, mở mắt ra thì thấy ánh mắt sáng rực của anh.
Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm tựa như muốn xuyên qua da thịt cô vậy.
Một lát sau, anh hừ nhẹ một tiếng rồi xuống giường.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, có lẽ là anh đang tám nước lạnh, hoặc có lẽ tự mình giải quyết.
Hoắc Tây đột nhiên cảm thấy khổ sở.
Cô trở mình nằm thẳng, im lặng nghĩ tháng ngày tương lai phải trải qua thế nào.
Trương Sùng Quang mang theo hơi nước lành lạnh đi vào, có lẽ sợ Miên Miên bị lạnh nên anh ngồi trên sô pha một lúc mới đến giường nằm xuống, Hoắc Tây không nhịn được nói: “Ngày mai tôi và Miên Miên ngủ phòng khách vậy!”
Trương Sùng Quang không nói gì, cũng không biết là đồng ý, hay là không đồng ý.
Chỉ là một lúc sau cô đã bị anh ôm lấy.
Anh rất thích ôm cô, vươn tay xoa tóc cô, cô nói anh thắt ống rồi nên không muốn làm, anh lại cứ trêu chọc cô đến mức khỏng thể kiềm chế được, cuối cùng lại không thỏa mãn được cô, khiến cô tiến thoái lưỡng nan.
Anh đúng là xấu xa.
nhóc lăn lộn trên đó cũng không vấn đề gì.
Tiểu Quang lăn lộn vui vẻ trên đó.
Miên Miên kéo một chân nhỏ của nó, kéo đi ăn cơm, Tiểu Quang khẽ kêu một tiếng.
Trương Sùng Quang thả chó nhỏ ra, ngồi xốm xuống và giải thích với Miên Miên.
Miên Miên cúi đầu, xoa đầu Tiểu Quang.
“Được rồi! Uống thuốc trước nào!”
Trương Sùng Quang quen thuộc lấy lọ thuốc ra, lấy ra ba loại thuốc, tổng cộng sáu viên, cũng khá lớn, đứa nhỏ cũng không muốn uống.
Hoắc Tây lúc nào cũng phải đau đầu dỗ cô bé uống thuốc, Bạch Khởi nói cũng vô dụng.
Nhưng hôm nay Miên Miên lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ.
Trương Sùng Quang chia thuốc làm đôi, uổng một nửa viên thì phải uống hai ngụm nước, khoảng chừng nửa cốc nước là uống hết thuốc.
Người làm bố tặng cho cô bé một quả mơ xem như quà khen thưởng.
Miên Miên vui vẻ ăn xong, Trương Sùng Quang lại đút cô bé ăn bữa sáng, là món trứng lòng đào do anh làm, sữa bò, còn có một cái sandwich nhỏ.
Trương Sùng Quang rất chiều cô bé, ngồi
xổm đút cho cô bé.
Miên Miên cũng nghe lời.
Hoắc Tây không nhịn được nói: “Con bé cũng biết tự ăn rồi! Trẻ nhỏ nên độc lập chút chứ?”
Đứa nhỏ nhà họ Hoắc, đều như vậy cả.
Vì vậy dù Miên Miên bị bệnh, cô vẫn để Miên Miên làm những chuyện đủ khả năng.
Trương Sùng Quang cũng không buồn nhìn cô.
Anh chỉ thấp giọng nói: “Con gái tôi không cần độc lập! Hoắc Kiều cũng không độc lập, bây giờ chẳng phải trưởng thành rất tốt sao, có người thương yêu cưng chiều, không có gì không tốt cả!”
Hoắc Tây không tìm được lời nào phản bác.
Quan trọng nhất là, cô cũng không muốn cãi nhau với anh, trước khi mang thai cô muốn qua lại hòa bình với anh.
Cô không phản bác, Trương Sùng Quang lại nhìn cô.
Hoắc Tây cười nhạt.
Miên Miên ăn no rồi tự mình chơi, Trương Sùng Quang ăn uống đơn giản hơn, anh nhìn Hoắc Tây rồi chậm rãi lên tiếng: “Chúng ta đều có
công việc nhưng Miên Miên cần phải được chăm sóc.”
Hoắc Tây nghĩ anh sẽ đưa Miên Miên đến chỗ bổ mẹ cô.
Nhưng bất ngờ là Trương Sùng Quang lại nói: “Sau này tôi sẽ đưa Miên Miên đến công ty!”
Hoắc Tây không đồng ý: “Đến công ty con bé buồn lắm.”
“Nếu không thì sao! ở lại trong nhà, có dì bảo mẫu đáng tin chăm sóc sao?” Anh lẳng lặng nhìn cô: “Em sợ tôi đem con gái chạy đi sao? Yên tâm, không chỉ có em muốn sinh con, tôi cũng muốn có con!”
Anh nói xong, có lẽ tâm trạng không tốt nên không nói thêm nữa.
Mối quan hệ lạnh nhạt như vậy, khiến Hoắc Tây cũng có phần mệt mỏi.
Cô thấp giọng nói: “Trương Sùng Quang, thật ra chúng ta không cần mệt mỏi như vậy! Ba năm rồi… Có vài chuyện cũng nên bỏ qua, không phải cứ phải ràng buộc nhau.”
“Vậy em quay về có thể nói rõ ràng với tôi, chứ không phải chọn cách quyến rũ tôi lên giường.”
Trương Sùng Quang đứng dậy.
Anh hơi nghiêng người, ngón tay thon dài
khẽ giữ lấy cằm cô: “Bây giờ, đã muộn rồi!”
Anh nói xong thì lên lầu thay quần áo.
Quần áo thoải mái ở nhà đổi thành đồ vest cà vạt chỉnh chu, đặc biệt còn có cả ghim cài áo, trông rất trang trọng.
Chỉ là đi làm phẫu thuật khôi phục thôi, có cần long trọng vậy không?
Trương Sùng Quang đứng trên cầu thang, chú ý đến ánh mắt đánh giá của Hoắc Tây, anh từ trên cao nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Em cũng thay đồ đi.”
Hoắc Tây cảm thấy quần áo của mình cũng khá ốn rồi.
Áo sơ mi trắng và váy dài đến đầu gối, trỏng rất chuyên nghiệp, buổi chiều cô còn có phiên tòa.
Trương Sùng Quang ngồi trên sô pha, ôm Miên Miên đến.
Miên Miên nghịch nghịch ghim cài áo của anh, cảm thấy hai viên kim cương lấp lánh rất đẹp.
Một lúc sau, Trương Sùng Quang thờ ơ nói: “Quá bình thường!”
Đi bệnh viện, còn quan tâm bình thường hay không bình thường, lát nữa anh nên lo mình có đau hay không đi!
Hoắc Tây lên lầu thay đồ cũng có chút bực
bội.
Nhưng đấy cửa phòng ngủ chính ra, cô có chút ngây người, chỉ thấy trên giường có đế sẵn một bộ quần áo sạch sẽ.
Một chiếc váy lông dê dài màu đỏ mềm mại.
Bên ngoài, phối với áo khoác mỏng màu đậm, bên cạnh còn có một đôi tất chân.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy vô cùng nữtính.
Đây là… Trương Sùng Quang chuấn bị cho cô? Tại sao anh lại chuẩn bị bộ quần áo như vậy cho cô?
Hoắc Tây không hiếu.
Nhưng bây giờ cô xuống lầu hỏi, chắc chắn anh sẽ khỏng chịu nói, lại nói còn có cả Miên Miên.
Hoắc Tây ngồi bên giường, ngón tay thon dài khẽ chạm vào những thứ này, cứ khiến cô nhớ đến vài chuyện quá khứ… Chuyện quá khứ của cô và Trương Sùng Quang.
Thực sự lúc đó, bọn họ rất tốt.
Nếu không phải Thẩm Thanh Liên xuất hiện trong cuộc đời anh, có lẽ bọn họ sẽ sống rất tốt, nhưng đời người chính là như vậy, luôn xảy ra những chuyện bất ngờ.
Đứng giữa bọn họ, không phải Thấm Thanh Liên, mà là tình cảm.
Cô không biết đã ngồi bao lâu, bên ngoài có tiếng gõ cửa, là giọng điệu lạnh lùng thản nhiên của Trương Sùng Quang: “Xong chưa?”
“Sắp xong rồi!
Hoắc Tây định thần lại, sau đó cũng không đến phòng thay đồ mà đứng bên giường thay quần áo.
Quần áo rất hợp người, mặc lên trông rất đẹp.
Nhất là màu đỏ phối với mái tóc xoăn đã nhuộm lại màu trà, trông vô cùng nữ tính.
Tất chân mỏng manh, chậm rãi kéo lên.
Mang giày cao gót, áo khoác cầm trên tay, không thế không nói Trương Sùng Quang đúng là biết quần áo nào phù hợp với cô… Mới thay xong, cửa đã bị đẩy ra.
Ngay lúc đó, ánh mắt anh sáng lên, nhưng dường như lại tối sầm lại.
Hoắc Tây nhìn anh, cảm thấy rất hợp với bản thân mình.
Là cố ý sao?
Phẫu thuật nhỏ này, đối với anh, cần phải có nghi thức trang trọng vậy sao?
Mãi đến khi ngồi vào xe, Hoắc Tâỵ mới thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Trương Sùng Quang cầm một cuốn hộ khẩu, nhẹ nhàng đặt lên bảng điều khiển, anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, khẽ nói: “Chúng ta đi đăng ký kết hôn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK