Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoặc Minh lặng lẽ ôm chiếc eo nhỏ của cô từ phía sau, thấp giọng nói: “Ôn Noãn, anh chưa bao giờ thích cô ta.

“Ừ, em biết.”

Ôn Noãn không khỏi nhớ tới ngày đó, dấu son môi kia.

Đừng nói là thích, cho dù lúc đó hắn có dục vọng... cô và Hoắc Minh cũng sẽ không có ngày hôm nay, chẳng qua lúc đó hắn dò xét như vậy quả thực đáng ghét.

Ôn Noãn liếc hắn một cái: “Em quyết định, chúng ta chia giường ngủ một thời gian đi.”

Hoắc Minh: Hắn đã nói đừng lấy hộp chuyển phát nhanh kio tới rồi mà!

Hắn nhẹ nhàng dỗ cô: “Chia giường nữa, nửa đêm em muốn ăn canh xương bò, ai có thể bò dậy nấu cho em ăn?”

Ôn Noãn suy nghĩ, cũng đúng.

Hoắc Minh cười sửa sang lại cà vạt, nói với hai đứa trẻ: “Lên xe đi! Bố đưa các con tới nhà trẻ.”

Trên lưng tiểu Hoắc Tây và Sùng Quang đã đeo ba lô nhỏ.

Tay nắm tay leo lên xe...

Ôn Noãn đứng ở tiền sảnh, lặng lẽ nhìn chiếc xe RV màu đen rời khỏi biệt thự, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, trên bàn ăn còn có bữa sáng kiểu Trung mà cô thích ăn, còn có cả khoai tây nghiền của Doãn Tư.

Không thể không thừa nhận, Hoắc Minh là một người chồng tốt.

Ôn Noãn xoay người lại, tiểu Doãn Tư được người giúp việc đưa xuống lầu, cô hôn con trai mình.

Buổi trưa, cô nhận được điện thoại của Minh Châu.

Thì ra, hạng mục kia của Lục Khiêm xảy ra chút vấn đề, phải đẩy tới cuối năm... Lục Khiêm bận tới mức tối tăm mặt mũi, có lẽ thời gian rất dài sẽ không thể tới thành phố B.

Trong điện thoại, Minh Châu nghẹn ngào nói: “Cũng tốt! Thật ra tôi vẫn chưa nghĩ xong.

Ôn Noãn nhớ tới lời của Hoắc Minh, hắn nói khắp người Minh Châu từ trên xuống dưới, miệng là cứng nhất... Bây giờ, cô đã được trải nghiệm sâu sắc.

Ôn Noãn ngắt điện thoại, cố ý hỏi Lục Khiêm.

Lục Khiêm đang bận.

Nhưng tâm trạng ông ta rất tốt, xem ra việc này cũng

không đến mức khó giải quyết, ông ta biết Ôn Noãn đang mang thai, vừa dịu dàng vừa yêu thương nói: “Lần sau trở về thành phố B, cậu sẽ mang chút đồ tốt cho con.

Ôn Noãn gật đầu, ngắt điện thoại.

Từng ngày trôi qua, bụng của Ôn Noãn cũng từ từ to lên.

Ba tháng, bụng bầu đã hiện rõ.

Cô hẹn Bạch Vi cùng đi dạo cửa hàng mẹ và bé, những bộ quần áo trẻ con trắng trẻo mịn màng này khiến cho Bạch Vi thấy ngứa ngáy trong lòng, cô ấy vừa chọn vừa nhỏ giọng nói: “Mấy năm nay, tớ và Cảnh Sâm cũng rất muốn có thêm một đứa nữa, nhưng cố gắng rất lâu mà vẫn không thể mang thai! Ôn Noãn, tại sao cậu và Hoắc Minh sinh con giống như cậu bé hồ lô thế, trong nhà đã có bốn đứa rồi, sinh thêm ba đứa nữa là có thể gom thành bảy anh em rồi!”

Bạch Vi cười, lại nói tiếp chuyện phụ nữ: “Có phải anh ta không muốn đeo cái đó không?"

Ôn Noãn rất cạn lời.

Cô suy nghĩ kỹ, nhẹ nhàng nói: “Đứa bé này vốn nằm trong kế hoạch”

Bạch Vi ngưỡng mộ không thôi.

Cô ấy không chỉ giúp Ôn Noãn chọn quần áo trẻ em, mà còn mua cho mình hai bộ quần áo trẻ con dễ thương, mong chờ sau này có thể sử dụng.

Ôn Noãn vừa giận vừa buồn cười, cô nói: “Trẻ nhỏ vẫn cần phải chăm sóc, dù sao cũng không tự do”

Bạch Vi thở dài: Nhưng cô ấy vẫn muốn sinh.

Hai người vừa tán dóc vừa nói chuyện, không phát hiện Đinh Tranh đang cách một lớp thủy tinh nhìn chằm chằm hai người.

Đinh Tranh đã gầy hơn trước.

Cô ta im lặng nhìn bụng đã hơi nhô lên của Ôn Noãn, còn biểu cảm của Ôn Noãn vô cùng dịu dàng.

Cô chắc chắn đã sống rất hạnh phúc!

Giới thương trường có ai mà không biết, Hoắc Minh không hay ăn nhậu, không gần phụ nữ.

Hắn rất yêu vợ mình.

Đinh Tranh rất ganh tỵ, thế nhưng cô ta có thể chịu đựng được điều này, điều cô ta không thể chịu đựng được nhất chính là Cố Trường Liễu vì Ôn Noãn mà bị xe tông qua đời, Ôn Noãn dựa vào đâu mà có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ hạnh phúc như vậy?

Không phải cô nên sám hối, ngày đêm ăn năn tự trách à?

Tại sao cô có thể càng thêm ân ái với Hoắc Minh, lại còn có thai?

Giống như... giống như...

Sự tồn tại của Cố Trường Khanh không có chút ý nghĩa nào

cá!

Ngay lúc này, bên trong cửa hàng mẹ và bé xuất hiện người quen khác, đó chính là Cố Hi Quang và mẹ của cậu.

Gặp lại Ôn Noãn, hai mẹ con Cố Hi Quang có chút ngoài ý muốn.

Thấy chiếc bụng hơi nhô ra của Ôn Noãn, Cố Hi Quang mất nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: “Chúc mừng tổng giám đốc Ôn

Ôn Noãn mỉm cười.

Mặc dù mẹ của Cố Hi Quang có chút không được tự nhiên vì chuyện của Ôn Noãn và Cố Trường Khanh nhưng bà ta cũng biết nhà họ Hoắc giống như mặt trời buổi trưa, con trai nhà bọn họ lăn lộn ở cả giới giải trí và giới kinh doanh, xây dựng quan hệ tốt với nhà họ Hoắc là một chuyện rất tốt.

Bà ta rất biết cách làm người, bà ta chọn một bộ đồ chất lượng tốt cho trẻ con đưa cho Ôn Noãn.

Ôn Noãn cân nhắc một lát sau đó nhận lấy.

Bạch Vi ở bên cạnh nhìn thấy Cố Hi Quang, ánh mắt liền thẳng lên, cậu quả thực rất giống Cổ Trường Khanh khi còn trẻ.

Lúc lên xe, Cố Hi Quang rất có phong độ giúp hai người mở cửa xe.

Chiếc xe dần dần lăn bánh.

Vẻ mặt mẹ Cố không vui, có hơi lo lắng: “Hi Quang! Cô ta đã kết hôn, cô ta và chồng sắp sinh đứa thứ ba rồi.”

Cố Hi Quang dìu mẹ mình, giọng điệu dịu dàng.

“Mẹ! Mẹ yên tâm, con sẽ không bước lên con đường giống như chú họ.”

Cậu thừa nhận mình thích Ôn Noãn.

Nhưng loại thích này rất phức tạp, có ngưỡng mộ, có tình cảm nam nữ... cũng có hoài niệm sâu sắc với chú họ của mình, cậu nghĩ, nỗi lo lắng không thể buông xuống của chủ họ lúc lâm chung có lẽ chính là Ôn Noãn, nếu như cậu có thể chăm sóc phần nào cho cô, không phải rất tốt à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK