Ôn Noãn sững sờ.
Cô vội vàng lên web của trường, tin nổi bật là ảnh Hoắc Minh hôn cô.
Ôn Noãn là nụ hôn đầu tiên.
Điều này tạo ra ảnh hưởng rất lớn với cô.
Sau khi ngấn người một lúc lâu, cô xổc chăn lên chạy ra ngoài, tối hôm qua lúc cô ngủ thì người đàn ông kia vẫn ăn vạ trong nhà cô
Trong phòng khách bây giờ rất yên tĩnh.
Dì Nguyễn đã đi chợ về, bà ấy đang làm hoành thánh, nghe thấy tiếng bước chân, liền nói: “Noãn Noãn, bữa sáng ở bàn, con ăn nhanh rồi đi học.”
Ôn Noãn đứng ở cửa phòng bếp.
Cô dùng tay chải chải mái tóc màu trà lộn xộn của mình và thì thầm: “Dì Nguyễn, người tối qua không phải bạn trai của con.”
Hiển nhiên Dì Nguyễn không tin lời nói của cô.
Không phải bạn trai, thế sao lại tới nhà rồi còn cùng Bá Ngôn chơi cờ đến một giờ sáng.
Ôn Noãn không giải thích được.
Cô nhanh chóng vệ sinh sạch sẽ, lấy bữa
sáng rồi đi, sau lưng truyền đến tiếng dì Nguyễn bất lực: “Thằng nhóc kia khá tốt. Dì thấy lợi hại hơn thằng nhóc ở gia đình họ cố nhiều!”
Ôn Noãn nhờ Bạch Vi hỏi thăm giùm, mới biết được phòng làm việc của Hoắc Minh.
Chín giờ rưỡi.
Công ty Anh Kiệt.
Mặc dù chỉ mới hoạt động được một năm nhưng đã rất có quy mỏ, chiếm từ tầng thứ sáu đến tầng mười hai của một tòa nhà hai mươi hai tầng.
Cô gái ở quầy lề tân rất chuyên nghiệp và dịu dàng hỏi: “Thưa cô, tôi có thể giúp gì cho cô?”
Ôn Noãn cắn môi: “Tôi muốn gặp luật sư Hoắc Minh.”
Cô gái ở quầy lễ tân mỉm cười, gọi vào đường dây nội bộ: “Thư ký Trương, có một cô gái muốn gặp luật sư Hoắc Luật sư Hoắc hiện có
thời gian không?”
Đầu dây bên kia nói gì đó
Cô gái ở quầy lễ tân liếc nhìn ôn Noãn, che ống nghe lại, thái độ rõ niềm nở hơn: “Có phải cô Ôn không? Luật sư Hoắc hiện đang ở đây, tôi sẽ đưa cô tới.”
ôn Noãn có chút nghi hoặc.
Cô gái ở quầy lễ tân đã được đào tạo đế dẫn đường cho khách
Chỉ có một phòng làm việc ở tầng mười hai, ngoài ra còn có một phòng hội nghị nhỏ.
Lúc này, Hoắc Minh đứng trước cửa số văn phòng, lẳng lặng nhìn phong cảnh dưới lầu, thư ký Trương cười nhẹ sau lưng: “Luật sư Hoắc, cô ôn lập tức tới đây.”
Hoắc Minh không quay đầu lại.
Anh chỉ nói rất nhẹ nhàng: “Chuấn bị một ly Mandheling! Thêm một ít đồ ăn nhẹ.”
Thư ký Trương giật mình, xem ra cô ôn này rất được sếp coi trọng.
Thư ký Trương biết tiến biết lùi, cũng không hỏi nhiều.
Chờ cô ấy rời đi, Hoắc Minh nhẹ nhàng kéo rèm xuống.
Trong văn phòng, u ám đi rất nhiều
Sắc mặt anh tối sầm lại.
Thật tuyệt khi được gặp lại ôn Noãn năm hai mươi tuổi, anh có tất cả ký ức trong giấc mơ, anh biết rằng trong hiện thực ôn Noãn đang nằm bất tỉnh trong bệnh viện, hơn nữa trong bụng cô hiện đang có đứa con thứ ba của bọn họ.
Anh muốn mang ôn Noãn trở về.
Anh muốn biến ôn Noãn thành người của anh trước, vượt qua cố Trường Khanh
Vào lúc Hoắc Minh đăm chiêu suy nghĩ, cửa phòng làm việc mở ra, thư ký Trương dẫn òn Noãn vào, đặt đồ ăn vặt xuống, nhẹ nhàng nói: “Cô Ôn, hai người từ từ nói chuyện.”
Sau khi thư ký Trương nói xong, cô ấy đi ra ngoài.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại
Trước lúc đến đây, ôn Noãn có rất nhiều điều muốn hỏi, ít nhất thái độ của cô vẫn rất hung dữ, nhưng sau khi cô bước vào văn phòng này, cô không biết tại sao mình lại không tự tin, có lẽ ánh đèn quá mờ, hoặc có thể người đàn ông mặc một bộ vest cố điển đen trắng quá cao quý, còn nhìn cô bằng đôi mắt đen láy.
Chân cô không biết cố gắng mà hơi mềm
Hoắc Minh ngồi xuống trước.
Cho dù cô gái nhỏ trước mặt anh là người vợ yêu dấu của anh, cho dù họ đã làm tất cả những điều thân mật nhưng bây giờ anh không thể làm cho cô sợ, anh phải từ từ, từng chút từng chút biến cô thành của riêng mình.
Anh mở tờ báo trước mặt, chuyên tâm mà xem, giọng điệu rất thản nhiên: “Em đến vì tai
tiếng của chúng ta?”
Da mặt Ôn Noãn rất mỏng, nháy mắt khuôn mặt đã nhuộm đỏ.
“Ai có tai tiếng với anh chứ?”
Hoắc Minh ngước mắt lên, cười rất nhẹ: “Khá nóng nảy! Rất giống với tính cách của Hoắc Tây.”
Ôn Noãn cau mày.
Hoắc Tây là ai?
Hoắc Minh ra hiệu cho cô ngồi xuống, thay đối giọng điệu, dịu dàng hơn nhiều: “Em thích cà phê! Nhưng con gái vẫn nên uống ít cà phê, uống nhiều sữa hơn mới tốt.”
Ôn Noãn không chịu ngồi xuống.
Cô không ngốc, anh nhìn có vẻ lo lắng nhưng thật sự rất xấu tính!
Nếu không anh đã không trộm hỏn cô.
Dáng vẻ nhỏ nhắn của cô khiến Hoắc Minh bật cười, ánh mắt không khỏi trìu mến, anh thấp giọng hỏi: “Em đến đây đế chất vấn tôi, nhưng sao lại không hỏi?”
òn Noãn lấy hết can đảm, bày ra vẻ mặt dữ tợn: “Sao anh lại bí mật hôn tôi?”
“Bởi vì tôi muốn!”
òn Noãn:
Cô không thế nói lại anh, địa vị lại không bình đẳng, cô biết nếu gia đình anh muốn đối phó với cô thì chỉ mất một giây, không chỉ cô mà đến cả gia đinh cô cũng có thế bị ảnh hưởng.
Mắt Ôn Noãn hơi đỏ.
Cô tức giận quay mặt đi, thấp giọng kháng nghị: “Tôi tốt bụng dẫn đường! Anh lại lấy oán trả ơn.”
Hoắc Minh đứng dậy.
òn Noãn có chút lo lắng, không biết anh định làm gì.
Hoắc Minh đi đến sau lưng cô, dựa rất gần, thì thầm sau tai cô: “Tôi hôn em Sao lại biến
thành lấy oán trả ơn? Là do tôi không đủ đẹp trai hay vì tôi không giỏi bằng những người khác?”
Ôn Noãn muốn né tránh nhưng anh không cho.
Anh ôm eo của cô, không để cô trốn thoát.
Lúc Hoắc Minh ba mươi lăm tuối, anh không quá am hiểu phụ nữ, đặc biệt không hiểu về ôn Noãn.
Anh cúi người, hơi thở nóng bỏng thở vào đôi tai mềm mại của cô, dịu dàng và quyến rũ: “Tôi không chỉ đùa giỡn em như em đang nghĩ! Gia đình tôi không cho phép tôi làm loạn, tạo ra tai tiếng vậy đâu!”
ôn Noãn lắp bắp: “Vậy anh muốn cái gì?” Hoắc Minh cười nhạt.
“Tôi không những không làm sáng tỏ mối quan hệ của chúng ta mà còn sẽ chứng thực tin đồn!”
Mặt Ôn Noãn đỏ bừng: “Chúng ta vốn không quen biết nhau!”
Hoắc Minh biết trong tiềm thức cô ít nhiều thích anh, nếu không cô gái nào sẽ cho phép một người đàn ông đến gần chính mình như thế này, nhưng điều cô thích bây giờ vì anh đẹp trai.
ít nhiều gì ôn Noãn vẫn có chút mê sắc đẹp, mặc dù cô không thừa nhận.
Anh buông cô ra: “Bây giờ không phải đã quen rồi sao?”
Anh mỉm cười nhìn cô, toàn thân ôn Noãn nóng bừng, cô không biết mình bị sao nữa? Hơn nửa ngày, cuối cùng cô cũng nhớ ra mục đích của mình, thì thầm: “Tôi đã có người mình thích! Anh làm vậy là không đúng!”
Sự phản kháng của cô giống hệt một chú mèo con.
Hoắc Minh chỉ cảm thấy dễ thương: “Em thật bao dung với tôi!”
Ôn Noãn rất lo lắng lại không thể làm gì được anh, giọt lệ đọng lại nơi khóe mắt.
vẻ mặt Hoắc Minh có hơi hoảng.
Đột nhiên, cô đẩy anh ra, cắn môi chạy ra ngoài.
Hoắc Minh quay người nắm lấy cố tay mảnh khảnh của cô, túm cô trở về Sau đó, cơ thể cô
được nhẹ bế lên, đặt lên trên chiếc bàn làm việc lớn.
Mà anh đang chen giữa cơ thể cô.
Tư thế như vậy quá xấu hổ.
Hoắc Minh lại không thấy vậy, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân thon dài của cô, giọng nói hơi khàn: “Tối hôm qua đã dặn em là không được mặc quần ngắn như vậy rồi mà?”
Trên tay anh như có dòng điện, ôn Noãn rất sợ.
Cô muốn kêu cứu, lại không có chút sức lực, lo lắng đến mức sắp khóc.
“Đừng khóc!”
Một tay Hoắc Minh ôm lấy đầu nhỏ của cô, nhẹ nhàng siết chặt rồi ép cô ngấng lên, anh cấn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mang đầy vẻ tuổi trẻ ngây ngô kia.
Môi Ôn Noãn run rẩy, mũi đỏ bừng.
Cô hối hận
Lẽ ra cô không nên đến đây, anh vốn đang
chờ cô cắn câu.
Hoắc Minh hơi cúi người, môi chạm nhẹ vào môi cô, như đang trêu chọc cảm giác như có
như không này khiến cô sợ chết khiếp.
“Em có muốn biết hôn là thế nào không?”
“Chưa từng hôn phải không, hửm?”
Hoắc Minh nói xong, điều chỉnh góc độ rồi nhẹ nhàng thăm dò môi cô, tìm kiếm thứ nhút nhát, dây dưa với cô… ôn Noãn của bây giờ chưa từng yêu ai, vẫn là một vật nhỏ ngây ngô.
Cô sợ đến mức quên phản kháng, liền nhìn thẳng vào anh.
Hoắc Minh tập trung hơn cô nhiều.
Anh hôn cô nồng cháy, sau đó cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, dứt khoát ôm cơ thế cô, ép cô về phía mình, khiến cô cảm nhận được sự phấn khích của anh
Ôn Noãn bắt đầu khóc.
Cô không muốn để anh tiếp tục tiến xa hơn, hai cánh tay thon dài vòng qua ôm cổ anh, nhưng những gì cô nói, như muốn cáu hồn người khác: “Anh không được làm vậy nữa!”
Hoắc Minh dừng lại.
Anh cố gắng bình ổn chính mình, anh nghĩ
lúc này ôn Noãn sẽ không thế tưởng tượng được trong tương lai mười năm sau anh đã “yêu” cô bao nhiêu lần, đây chỉ đơn giản là trò trẻ con.
Anh vổ lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi không làm nữa!”
Ôn Noãn vô cùng ủy khuất.
Cô chợt nhận ra mình đang chủ động ôm lấy anh, không khỏi bực mình: “Vậy anh làm rõ tin đồn của chúng ta đi.”
Hoắc Minh cười tủm tỉm.
Anh đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng chỉnh lại áo sơ mi của mình.
Dáng vẻ trong ngoài bất nhất.
Anh trở lại bàn làm việc rồi ngồi xuống, bấm gọi đường dây nội bộ: “Thư ký Trương, cô xử lý chuyện trên mạng đi ừ, ôn Noãn không vui!”
Ôn Noãn sững sờ: ôn Noãn không vui là có ý gì?
Lời này quá ái muội nha!
Hoắc Minh cúp điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh: “Lần này được rồi nhỉ?”
Ôn Noãn lấy hết can đảm: “Anh Vừa
rồi Anh không được phép nói cho mọi người
biết những gì vừa xảy ra.”
Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc.
Sau đó, đôi mắt đen láy kia khóa chặt trên người cô, giễu cợt: “Em sợ cố Trường Khanh sẽ tức giận, không muốn em sao?”
Ôn Noãn mím môi.
Hoắc Minh đột nhiên dập điếu thuốc, anh nhẹ nhàng mở miệng: “ôn Noãn, một tình yêu trọn vẹn phải tới từ hai phía! Nếu cố Trường Khanh thật sự quan tâm đến em thì tại sao hắn ta không chủ động, tại sao hắn ta luôn trì hoãn? Em có chắc mổi quan hệ nhiệt tình tới từ một phía là tình yêu hay không?”
Tình yêu, cũng cần được đáp lại.
Mắt Ôn Noãn hơi đỏ.
Hoắc Minh luôn cảm thấy có lỗi với cô, vì vậy anh không nói nhiều, chỉ nói: “Thay vì cứ khăng khăng với một mối quan hệ vô vọng thì không bằng tìm một người đàn ông thích em!”
Người đàn ông thích cô?
Ôn Noãn phòng bị nhìn anh
Hoắc Minh không né tránh ánh mắt của cô, anh nhìn cô rất chăm chú, anh sinh ra đã ưa nhìn, khí chất càng thêm cao quý, sao ôn Noãn có thể là đối thủ của anh được, cô nhanh chóng bị đánh bại, thì thầm: “Tôi đi đây!”
Hoắc Minh đi trước cô một bước, nắm chặt tay nắm cửa.
Anh cao lớn, từ trên cao nhìn cô gái nhỏ, nói nhẹ nhàng: “Lúc bị bắt nạt không nói gì, tính tình mềm mại như vậy, sao có thế bên cạnh một cố Trường Khanh như sói như hổ được?”
Theo tính toán thời gian, cổ Thị đã tàn.
Chẳng mấy chốc, nhà họ ôn sẽ rơi vào sự tính toán của cố Trường Khanh
Ôn Noãn nhẹ nhàng đấy anh ra: “Không cần anh lo lắng!”
Hoắc Minh vẫn nhìn cô, nhưng giọng nói của anh càng ngày càng dịu dàng: “Cuối tuần sang căn hộ của tôi, tôi mời em ăn tối! Tôi có một cây đàn dương cầm Morning Dew, em không muốn tự mình chơi nó sao?”
Đàn dương cầm Morning Dew?
Đàn mà vua Louis XII từng chơi?
Đây là một cám dổ lớn đối với ôn Noãn.
Hoắc Minh nhìn thấy sự do dự trên mặt cô, sắc mặt tốt hơn, anh cười nhẹ: “Em tự quyết định đi!”
Ôn Noãn thầm nghĩtrong lòng, cô nhất định sẽ không đi.
Nhưng thật sự trong căn hộ của anh có cây đàn dương cầm kia sao? Cò nghe nói cây đàn dương cầm đó trị giá hơn hai mươi triệu.
ôn Noãn rời đi.
Hoắc Minh đi lại lấy ly cà phê cô chưa uống, chậm rãi uống nửa ly.
Thư ký Trương đi vào.
Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Giúp tôi liên hệ với nhà đấu giá, tôi muốn mua một cây đàn dương cầm Morning Dew, bất kế phải cần bao nhiêu tiền. Chuyển đến căn hộ của tôi ở thành phổ B trước cuối tuần.”
Lúc này, thư ký Trương đã phần nào chắc chắn rằng ông chủ của mình đang yêu.
Không phải mới thất tình hay sao?
Yêu lại nhanh như vậy?
Hoắc Minh liếc mắt nhìn cô ấy: “Có khó khăn gì sao?”
Thư ký Trương vội vàng nói: “Không! Tôi sẽ tìm cách.”
Hoắc Minh vừa uổng cà phê vừa chậm rãi đi đến cửa số sát đất, giọng trầm thấp: “Giúp tôi kiểm tra xem tài chính của nhà họ cố, thu thập vài chứng cứ bất lợi. Ngoài ra, sắp xếp cho tôi gặp ôn Bá Ngôn- Giám đốc tài chính của nhà họ cố.”
Ôn Bá Ngôn của cố Thị?
Thư ký Trương không hiểu được.
Hoắc Minh nhẹ nhàng giơ tay lên, ra hiệu cô
ấy đừng hỏi thêm nhiều.
Lúc người rời đi, anh bình tĩnh đứng đó, thế nhưng lại cảm giác được cảnh người cô đơn hiu quạnh.
Trong giấc mơ mười năm, chỉ có mình anh cầm kịch bản biết được trước quá khứ và tương lai, người phụ nữ anh khao khát đang ở trước mặt anh, nhưng anh cần phải dùng tất cả biện pháp để đến gần cô.
Nụ hôn vừa rồi, đã là càn rỡ.
Hơn nữa, anh còn nợ cố Trường Khanh một vài món, nhân trong giấc mơ mà trả lại thôi!
Còn có Ôn Bá Ngôn
Hoắc Minh hơi nhắm mắt lại, anh nóng lòng muốn gặp lại ôn Noãn, cũng gấp gáp muốn biến cô thành của riêng mình càng sớm càng tốt, cho dù là không từ thủ đoạn!
Bởi vì, anh muốn kết thúc giấc mơ càng sớm càng tốt và đưa cô về nhà.
Hoắc Minh đã có mười năm kinh nghiệm và ký ức, hành động quyết đoán, lập tức hoàng thành xong công việc ngay trong ngày.
Bốn giờ chiều.
Ôn Bá Ngôn đúng hẹn đến một hội sở, đấy cửa ra.
Hoắc Minh ngồi một mình ở trong, trước mặt chất đầy một chồng tài liệu dày, vẻ mặt rất ổn trọng, hoàn toàn khác với người con người cháu thân thiết ngày hôm qua.
Ôn Bá Ngôn cười nhạt: “Không biết cậu Hoắc tìm tôi là có chuyện gì quan trọng?”
Hoắc Minh ngước mắt nhìn lên.
Trong chớp mắt, vẻ mặt của anh lại trở nên hiền hòa dễ gần.
Anh đứng dậy mỉm cười: “Bác òn cứ gọi cháu là Minh! Cháu có chuyện muốn nói với bác Ôn, cho nên mới mạo phạm gọi bác.”
òn Bá Ngôn cũng không ngốc.
Ông ấy cười ha hả bước tới, nói câu khách sáo.
Hai người cùng ngồi xuống, Hoắc Minh đi thẳng vào vấn đề, mỉm cười: “Đây là bản sao thông tin tài chính của tập đoàn cổ Thị! cháu nghĩ với tư cách là Giám đốc tài chính, bác ôn biết rất rõ! Cháu đây đã có quan hệ thân mật với
Ôn Noãn, òn Noãn lại rất thích cố Trường Khanh, cho nên cháu yêu ai yêu cả đường đi lối về, cháu muốn giúp đỡ tập đoàn cố Thị một tay.”
Yêu ai yêu cả đường đi lối về?
Ôn Bá Ngôn sửng sốt!
Trên thế giới có người đàn ông như vậy sao,
là một kẻ siêu ngốc như vậy?
Vị luật sư ưu tú trước mắt đây, ông ấy đã nghe qua, là một Diêm Vương sống có tiếng! Nếu nói anh thích ôn Noãn thì ông ấy tin nhưng nói anh vẫn có thể yêu ai yêu cả đường đi kể cả đối thủ của mình, nếu không phải ông có bệnh thì chính là Hoắc Minh không bình thường!
Nội tâm Ôn Bá Ngôn hiện đang phun trào, nhưng ông ấy vẫn bình tĩnh uống trà.
Vẻ mặt ông ôn hòa: “Minh, không cần phải thế đâu!”
Hoắc Minh đấy một tập tài liệu khác.
“Cá nhân cháu đã rót một tỷ cho nhà họ cố. Nhưng có một điều kiện, đó chính là, bác ôn, bác rời khỏi tập đoàn cố Thị, đến làm việc cho tập đoàn Hoắc Thị chúng cháu.”
Trên mặt của ôn Bá Ngôn hiện rõ vẻ khó hiếu.
Ném một tỷ xuống chỉ vì một lão già là ông ấy thôi sao?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK