Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh nói xong lại bắt đầu nhắm rượu, đánh giá cô cẩn thận.

Ôn Noãn tin lời anh nói.

Diêu Tử An và Bạch Vi, anh đứng ở phía trung lập ai cũng không giúp, sau đó chờ cô tới cầu xin. Hoắc Minh chính là một người tâm cơ, đa mưu túc trí như vậy đấy!

Rất lâu sau cô vẫn không thốt nên lời…

Hoắc Minh bỗng nhiên cười nhẹ: “Nói cũng lạ! Cảnh Sâm và Bạch Vi ở bên nhau không bao lâu đã có con, lúc trước chúng ta cũng làm không ít, sao mà vẫn không thấy có nhỉ?”

Lời này có chút lưu manh, lại còn ở nhà ăn cao cấp.

Ôn Noãn hơi bực bội.

Cô nén giọng: “Luật sư Hoắc, tôi tới đây vì muốn nói chuyện với anh một cách chân thành!”

Hoắc Minh nhẹ nhàng nâng ly rồi cười: “Tổng Giám đốc Ôn, không gạt em, đêm nay tôi tới đây vì muốn quyến rũ em, em không thấy động lòng một chút nào sao?”

Ôn Noãn muốn tránh cũng không được, chỉ có thể nhìn anh như vậy.

Thực sự mê người!

Thực sự rất dễ khiến phụ nữ động lòng!

Cô lúng túng muốn quay mặt đi nhưng giọng điệu của Hoắc Minh bỗng nhiên trở nên vô cùng đứng đắn, anh nghiêm túc nói: “Vốn dĩ không định nói trong bầu không khí thế này, nhưng Ôn Noãn, nếu em nhất định muốn anh trả lời, vậy anh nói cho em biết… Quay về bên cạnh anh, anh sẽ giúp Bạch Vi đánh vụ kiện này!”

Lồng ngực Ôn Noãn phập phồng.

Cho dù đã có chuẩn bị từ sớm nhưng cô vẫn hơi mất bình tĩnh. Vành mắt của cô đỏ hồng, cái mũi thon thẳng cũng vậy, trắng trẻo hồng hào khiến người ta vô cùng yêu thương.

Cô kéo ghế dựa ra rồi đứng dậy, vô cảm nói: “Không thể nào!”

“Vậy sao?”

Giọng điệu của Hoắc Minh lạnh lùng: “Vậy thì tiếc quá!”

Tâm trạng của anh cũng không bị ảnh hưởng nhiều, ngược lại còn dịu dàng nói: “Ăn thêm một chút đi, dạo này nhìn em gầy hơn nhiều đấy!”

Ôn Noãn hơi nhắm mắt lại: “Hoắc Minh, anh là đồ khốn!”

Anh bình tĩnh cầm khăn ăn lau môi, dịu dàng đáp lại: “Vậy tên khốn này chờ em, Ôn Noãn, anh đã nói rồi, đêm nay anh tới chỉ để quyến rũ em.”

Ôn Noãn chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.

Cô tức giận bỏ đi.

Hoắc Minh không đuổi theo, dường như anh đã sớm sắp xếp mọi thứ, lúc Ôn Noãn ra ngoài thì đã có một chiếc xe nhà lưu động màu đen bóng loáng đỗ ở cửa, tài xế cung kính: “Cô Ôn định đi đâu, luật sư Hoắc dặn tôi đưa cô đi.”

Ôn Noãn không đồng ý.

Cô có cảm giác, Hoắc Minh đang giăng một tấm lưới, chờ cô chui vào.

Cô không cần, cô càng không muốn!

Màn đêm u tối, cô đi trên đường cái một mình, đèn neon mặc dù đẹp nhưng cô không có lòng dạ nào mà thưởng thức.

Đi thẳng đến gần khu vui chơi thành phố, một chiếc đu quay lóe lên ánh đèn ngũ sắc, xoay tròn trên không trung, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười vui vẻ của trẻ con, vừa non nớt lại đáng yêu.

Ôn Noãn dừng bước.

Cô lẳng lặng nhìn, cô đang nghĩ mấy năm nữa con của Cảnh Sâm và Bạch Vi cũng có thể tới chơi, Bạch Vi không dám chơi thì Cảnh Sâm sẽ cùng ngồi lên chơi với con...

Một nhà ba người, hẳn sẽ rất vui vẻ.

Ôn Noãn muốn đến thăm Bạch Vi.

Cô mua một ít thực phẩm dinh dưỡng, mở cửa đi vào nhà Bạch Vi, đúng lúc Cảnh Sâm không có ở đây.

Ôn Noãn vào nhà rồi đặt đồ xuống.

Cô thấy sắc mặt tái nhợt của Bạch Vi, đoán là dạo gần đây tâm trạng cô ấy không tốt nên không ăn cơm nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK