Hoắc Minh chạy xe về căn hộ nhưng ôn Noãn lại không ở đó.
Anh mở tất cả các cửa để tìm cô: “ôn Noãn!”
Nhưng đều trống rỗng.
Hoắc Minh đang muốn xuống lầu tìm thì ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, tiếp đến là ốn Noãn đi vào.
Trong đêm mùa thu, cô mặc một chiếc áo khoác ở bên ngoài.
Rộng thùng thình là áo bóng chày anh mặc khi đại học, lúc này mặc trên người ôn Noãn vô cùng đẹp, đặc biệt là lộ ra độ chân dài đó.
Hoắc Minh nhíu chặt mày.
Còn hai ngày nữa, tinh thần của anh vô cùng căng thẳng, anh sợ ôn Noãn xảy ra chuyện.
Giọng điệu của anh không khỏi nghiêm nghị: “Đi đâu đó?”
Ôn Noãn ngơ người ra.
Một lúc sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Buổi tối em nấu rất nhiều món, anh không về ăn cơm nên em lấy đi cho chó con ở dưới lầu ăn rồi?”
Sắc mặt của Hoắc Minh không có chuyển biến tốt.
Anh nhìn cô, giọng nói có chút khàn: “Hai ngày nay đừng chạy lung tung!”
Nói xong, anh đi vào phòng sách.
Anh buộc phải bình tĩnh lại, cảm xúc của anh quá căng thẳng rồi, anh cũng muốn bình tĩnh nhưng thật sự rất khó, rất khó… Thành công hay không chính là vào hai ngày sau.
Trong phòng sách không có mở đèn.
Hoắc Minh ngồi ở đó im lặng hút thuốc, anh nghĩ anh vào mộng nhiều ngày còn trong thực tế lại qua bao lâu?
Anh lo lắng cho ôn Noãn.
Anh cũng lo lắng cho đứa con thứ ba của bọn họ.
Đó là một bé gái, anh đặt tên là Hoắc Kiều chính là muốn cô bé vừa sinh ra đã yêu kiều.
Trong lòng Hoắc Minh phiền loạn, trong gạt tàn thuốc ở trên bàn đã chất đầy đầu thuốc.
Cửa két một tiếng mở ra.
Ôn Noãn rón rén bước vào, trong ánh sáng u tối mò được đến ngồi trong lòng anh, lại rất dụ ngọt dựa vào lòng anh, ôm eo của anh nhẹ nhàng hỏi: “Hoắc Minh, anh làm sao vậy?”
Cô gái trẻ tuối bị lạnh nhạt, bị la mắng dù sao cũng uất ức.
“Em đâu có làm sai việc gì!”
Vốn dĩ Hoắc Minh không có tâm trạng, nhưng bởi vì một vật nhỏ mềm mại nhào vào trong lòng anh, bàn tay ấm áp của anh sờ, sớ đến cầu vai mảnh khảnh.
Vật nhỏ này, vậy mà thật sự mặc áo ngủ ren hai dây.
“Cố ý sao?” Hoắc Minh nhẹ nhàng cởi cái dây áo mỏng manh, giọng nói khàn giống như ngậm ở ngụm cát nóng, nghe có chút động tình.
Cô ngẩng đầu hôn cằm anh.
Hôn có cái này không có cái kia, giọng có chút thở hổn hển: “Vậy anh còn giận không?”
Bàn tay của Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của cô.
Toàn thân của anh đều căng cứng, ngoại trừ khát vọng còn có những áp lực khác sắp được bộc phát.
Cách tốt nhất để đàn ông giải phóng chính là làm với phụ nữ.
Hơn nữa trong lòng lại là cô vợ nhỏ của anh.
Hoắc Minh cúi đầu tìm môi của cô, ôn Noãn còn có chút ngơ người môi đỏ hơi mở, anh nhân cơ hội thăm dò sâu vào trong hôn cô thật sâu, đến khi tình nồng thì càng ôm chặt eo của cô đè lên người anh.
“Hoắc Minh!”
Giọng nói của cô giống như con thú nhỏ vậy.
Người đàn ông không thể nhịn được nữa, bế cô đến sô pha cùng hôn nhau tận tình.
Đến lúc quan trọng, Hoắc Minh ngừng tay.
Anh hôn cô gái nhỏ trong lòng, nhẹ nhàng an ủi cô nhưng ôn Noãn lại ngồi dậy…. Dưới ánh sáng âm u cô đẹp đến kinh người, cô dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn anh, nói với anh: “Hoắc Minh, anh không phải nói em là của anh sao? Nếu chúng ta đã định sẵn ở bên nhau, vậy sao không bên nhau ngay lúc này?”
Ôn Noãn trẻ tuổi nhưng không ngốc.
Cô biết tình yêu ở đâu thì tiền ở đó.
Anh đã giao toàn bộ tài sản cho anh, cô không hề nghi ngờ tình yêu của anh.
Hoắc Minh từ trên cao nhìn xuống, yết hầu đang chuyển động gợi cảm.
Xúc động khiến cho lý trí cuối cùng vỡ tan.
Anh bế thân thể nhỏ nhắn của ôn Noãn đi vào trong phòng ngủ, chiếc giường đó là nơi lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ còn ở trong giấc mộng anh đã ngủ ôn Noãn trước đó bốn năm.
Sau mấy lần phóng túng.
Cơ thể gầy gò của ôn Noãn chịu không nổi dày vò, vô cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Còn Hoắc Minh lại không ngủ được.
Anh ở trong căn hộ này đi đi lại lại, cứ muốn để lại chút gì đó… Đế cho cô gái nhỏ có thể sổng tốt hơn trong bổn năm tới!
Tối khuya, Hoắc Minh gọi mấy cuộc điện thoại.
Anh sắp xếp người xử lý việc sau đó.
Anh đặt kim cương tốt nhất của thành phố B, đưa đến trong đêm, là một viên kim cương hình lê vô cùng hoàn mỹ.
Bốn giờ sáng.
Hoắc Minh vén chăn nằm lên giường.
Anh mới nằm xuống òn Noãn đã nửa mơ nửa tỉnh quay đầu lại ôm cổ anh nũng nịu: “Đi đâu vậy?”
“Xử lý chút việc!” Giọng nói của anh hơi khàn.
Đầu của Ôn Noãn vùi vào lòng anh, nhẹ nhàng ma sát.
Một lúc sau cô dán chặt vào lòng anh, nhỏ tiếng nói: “Có chút đau.”
Trong lòng Hoắc Minh mềm nhũn sờ đầu
của cô, dỗ dành: “Sau này sẽ không đau nữa!”
Yêu cầu của vật nhỏ cũng khá nhiều.
Cô kéo tay của anh, cấn thận lại mềm yếu yêu cầu anh cả đời này chỉ được ngủ với cô… Giọng điệu nói chuyện của cò rất giống Hoắc Tây.
Hoắc Minh không lên tiếng.
Cô dù sao cũng không yên tâm, ngấng đầu nhìn anh.
Ngay vào lúc này, Hoắc Minh đeo một nhẫn kim cương lạnh giá vào ngón áp út của cô, kích thước vừa đúng.
Ôn Noãn ngơ người.
Cô chầm chậm đưa tay lên, vô cùng thích nhưng lại giả vờ không quan tâm: “Tặng em sao?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng kéo tay cô.
Anh và cô hai tay đan vào nhau.
Anh vùi đầu vào trong cổ cô, giọng thấp: “ôn Noãn làm vợ anh, anh đã yêu em rất lâu rồi!”
Bảy năm…
Họ đã dây dưa ròng rã bảy năm.
Ôn Noãn năm hai mươi tuổi không hiểu cái này, cô chỉ là thích.
Hoắc Minh nhìn ánh sáng trong mắt cô, trong lòng vừa chua xót lại đắng cay, đồ ngốc này!
Chỉ còn lại thời gian một ngày!
Hoắc Minh lại sắp xếp rất nhiều việc, tuy chỉ là một giấc mơ nhưng anh lại không có cách nào không lưu luyến mà rời đi… ôn Noãn nhạy cảm cảm nhận được.
Một đêm trước đó, cô cứ quấn lấy anh, muốn anh ôm.
Sau khi làm chuyện đó, Hoắc Minh cầm đôi chân thon của cô, xoa vào nơi tương lai cô sẽ bị thương.
Anh thấp giọng nói: “ôn Noãn, anh đã từng làm rất nhiều chuyện hối hận chỉ có một chuyện không hối hận.”
Chính là anh yêu em!
Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn anh.
Cô biết không đúng nhưng cô tin anh vô điều kiện…
Phải rời đi rồi!
Đêm nay, Hoắc Minh ôm cô cả đêm khi cho Ôn Noãn nếm thử cái gì gọi là một cách sống động!
Bốn giờ chiều, đoàn đội tạo hình đến.
Hoắc Minh lựa chọn cho cỏ một chiếc đầm dài màu hồng phối với thạch lục bảo của bà nội.
Lần đầu tiên ôn Noãn long trọng như vậy.
Cô quay người ôm lấy anh, nhỏ tiếng lầm bầm: “Hoắc Minh, em có chút căng thẳng!”
Hoắc Minh xoa nhẹ mặt cô, rất nhẹ nhàng hôn cô, ánh mắt thâm tình: “òn Noãn, anh yêu em!”
Ôn Noãn cười mỉm, mới muốn nói gì đó.
Hoắc Minh lại ở sau gáy cổ đập một cái mạnh.
Đột nhiên, cơ thể của ôn Noãn mềm nhũn.
Anh bế cô lên giường, khom lưng hôn cô, lấm bấm nói lời yêu: “Ngủ một giấc dậy, chúng ta sẽ ở bên nhau! Ngoan!”
Khi đứng dậy, khóe mắt anh có chút nước mắt mờ ảo…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK