Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu siết chặt nắm tay nhỏ, lớn lên cậu sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, nuôi chị, nuôi luôn cục cưng trong bụng.

Chương Bách Ngôn suy nghĩ hai ngày, vẫn phải đồng ý.

Anh hành động nhanh chóng, rất nhanh đã tìm được nhà, dọn nhà trong vòng hai ngày.

Đó là một căn phòng rộng một trăm hai mươi mét vuông, ba phòng ngủ một phòng khách, mặc dù kém biệt thự trước kia, nhưng so với nhà trọ cũ kỹ thì tốt hơn rất nhiều, hơn nữa môi trường của khu này cũng không tệ.

Thím giúp việc ở tại nhà, có kinh nghiệm chăm con, cho nên tiền lương đắt hơn một chút, mười hai triệu một tháng.

Chương Bách Ngôn trả trước hai tháng tiền lương.

Trong nhà được trang trí ấm áp tiện nghi, thím giúp việc cũng tới thử việc hai ngày, rất thành thật đáng tin cậy, lúc này Chương Bách Ngôn mới yên tâm đi thành phố C, buổi tối trước khi đi anh ôm Tần Dụ.

Kể từ khi họ chuyển đi, đây là lần thứ hai họ quan hệ.

Hơn nữa, đều rất dịu dàng.

Có lẽ là bởi vì cô mang thai, cộng thêm những chuyện vớ vẩn của anh, cho nên hai người đều không hoàn toàn buông thả, vẫn luôn yên lặng hưởng thụ sự vui thích trên thân thể...

Sau đó, Chương Bách Ngôn xuống lầu hút hai điếu thuốc.

Lúc quay đầu lại, thím giúp việc xuống lầu đổ rác, cười chào hỏi anh: “Anh Chương xuống lầu hút thuốc à! Anh Chương quả là người đàn ông tốt, biết vợ mang thai không thể ngửi mùi khói thuốc.”

Chương Bách Ngôn hờ hững cười: “Tôi không phải là người đàn ông tốt gì đâu!”

Thím giúp việc khen tặng vài câu rồi đi làm việc.

Chương Bách Ngôn trở về phòng ngủ, Tần Dụ còn hơi mơ màng, anh tựa vào đầu giường nói chuyện với cô. Sắp đi xa, Tần Dụ phải ở nhà, anh còn có rất nhiều chuyện không yên lòng, nói hết từng cái cho cô nghe.

Sau khi cô nghe xong thì ngủ thiếp đi.

Chương Bách Ngôn cười: ‘Thực ra, Tần Dụ đã hơn ba mươi tuổi, làm sao lại không hiểu sự đời được chứ?’.

Thực ra cô rất mạnh mẽ!

Ngày hôm sau anh lái xe đến thành phố C.

Trước khi đi, anh vẫn lái vòng qua Lục Viên một chuyến vào sáng sớm. Anh biết gần đây Tiểu Lục Hồi vẫn ở đây, do vợ chồng Lục Thước chăm sóc.

Lục Viên là biệt thự độc lập, hoàn cảnh xung quanh rất tốt.

Chương Bách Ngôn dừng xe ở cổng, còn chưa bảo bảo vệ thông báo, bên trong đã có một chiếc xe màu đen chạy ra, là xe của Lục Thước, đưa hai đứa trẻ đi học.

Tiểu Lục Hồi cũng ngồi trên xe.

Gần đây mũi cô bé hơi dị ứng, Lục Thước chuẩn bị lát nữa dẫn cô bé đến công ty, để bác sĩ của tập đoàn khám cho, nghe nói trước kia là chuyên gia về phương diện này.

Xe chạy ra khỏi cửa lớn màu đen, liếc mắt một cái đã thấy Chương Bách Ngôn.

Lục Thước im lặng cười: ‘Còn rất giống hòn vọng phu.’

Anh ấy sờ đầu cô bé trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Chú Chương tới thăm cháu kìa.”

Tiểu Lục Hồi hơi thẹn thùng.

Xe dừng lại, cửa xe hé mở, đôi chân dài của Lục Thước bước ra.

Gần bốn mươi tuổi, nhưng Lục Thước được chăm sóc rất tốt, toàn thân vẫn toát lên vẻ trẻ trung đẹp trai... Cực kỳ giống Lục Khiêm thời sung sức, đầy vốn liếng.

Lục Thước ôm Tiểu Lục Hồi xuống.

Anh nhìn xe Chương Bách Ngôn: “Bên trong có ghế trẻ em không?”

Chương Bách Ngôn sửng sốt, trong xe anh thực sự có, là hôm qua Tần Dụ bảo người ta lắp đặt.

Anh gật đầu, sau đó đưa tay nhận lấy Tiểu Lục Hồi.

Lục Thước biết anh muốn đi thành phố C, hờ hững nói: “Bây giờ tôi phải đưa Lục Trầm và Lục Từ đi học, lát nữa có thể đón Tiểu Hồi về... Tám giờ đi! Anh chờ tôi ở quán ăn sáng dưới lầu công ty tôi, chú ý Tiểu Hồi không được ăn đậu đỏ và đậu phộng, hai thứ này con bé bị dị ứng, ngoài ra hai ngày nay mũi con bé không tốt, đừng để con bé tiếp xúc với phấn hoa, nếu không sẽ rất khó chịu.”

Nghe thấy cậu mình nói vậy, Tiểu Lục Hồi nhăn mũi.

Vô cùng yếu ớt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK