Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thước yên lặng quan sát.
Nhìn thấy cô ngồi xốm ở đó, ôm Labrador, tim cậu chợt nhói như kim đâm, thậm chí còn có cảm giác muốn xuống xe đi tới ôm cô lên.
Mang cô về nhà và giấu cô đi!
Lục Thước ôm ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Khi cậu mở mắt ra lần nữa, trời đã lạnh rồi.
Phải làm gì đây!
Kết quả hiện tại không phải là ý đồ mà Lục Thước tiếp cận cô mấy tháng trước hay sao, cậu đang do dự điều gì? Cậu đang suy nghĩ điều gì vậy?
Hai người đã kết thúc, nếu mọi chuyện đúng như dự kiến, thời gian sắp tới cậu sẽ cùng cô gái nhà họ Tư đính hôn, và Lục Huân cũng sẽ tìm được tình yêu đích thực của cô ấy, có thể là Bạch Diệp, cũng có thể là một người đàn ông khác.
Lục Thước đóng cửa sổ xe lại, mặt không biểu cảm lái xe đi.
Cánh cửa kính khắc hoa của biệt thự mở ra và một người đàn ông bước ra.
Đó là Diệp Bạch.
Anh lớn lên ở Bắc Mỹ, dù đêm chỉ hơn 10 độ c nhưng anh vẫn chỉ mặc một chiếc áo lót đen, phía dưới là một chiếc quần lửng jean cũ và một đôi chân dài đến khó tin.
Anh đứng dưới đèn hành lang, chăm chú nhìn Lục Huân.
Anh đã biết cô nhiều năm.
Lúc đầu khi mới quen cô, cô còn tinh tế và nhạy cảm hơn bây giờ, còn hay hậm hực.
Anh chỉ hơn cô hai tuổi thôi
Lúc đó, anh đã nhìn thấy hết vẻ đẹp của thế giới.
Vì vậy, Diệp Bạch chưa bao giờ nghĩ đến việc dính líu đến bông hoa nhỏ màu trắng này cho đến khi cô và Lục Thước ở bên nhau. Diệp Bạch không muốn nói cho cô biết thân phận của Lục Thước, bọn họ đã chia tay, cũng là một sai lầm hoàn hảo.
Anh nhìn cô hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói: “Mẹ em vừa gọi điện, nói ngày mai sẽ tới.”
Lục Huân dừng lại.
Hồi lâu, cô mới lẩm bấm: “Tôi khỏng sao, anh đừng nói cho bà ấy biết.”
Diệp Bạch nhẹ nhàng thở dài: “Anh không
nói! Nhưng em phải uống thuốc.”
Hai ngày nay tâm trạng của Lục Huân rõ ràng là không tốt, có xu hướng chán nản, anh rất lo lắng.
Căn bệnh của cô đã không tái phát trong nhiều năm qua.
Khi nghĩ đến thủ phạm khiến cô phát bệnh, anh muốn làm thịt tên họ Lục kia.
Nhưng Diệp Bạch hoàn toàn không biết quan hệ giữa Liều gia và Lục gia, càng không biết nguyên nhân Lục Thước tiếp cận Lục Huân, anh chỉ cho rằng đây là trò chơi của cậu chủ nhỏ nhà giàu có mà thôi.
Nghe anh nói xong, phải mất rất lâu Lục Huân mới hồi phục tinh thần.
Cô buông Labrador ra.
Diệp Bạch vỗ vỗ bả vai của cô, nhẹ giọng nói: “Ngoan ngoãn, đi uống thuốc đi.”
Cô không chống cự mà theo anh vào nhà.
Diệp Bạch rót nước sôi đế nguội cho cô, đưa thuốc cho cô, Lục Huân im lặng nhận lấy.
Cô luôn rất ngoan ngoãn, rất ít khi phản đổi anh.
Phản kháng duy nhất có lẽ là yêu Lục Thước, ban đầu Diệp Bạch cực lực phản đối, lý do anh
đưa ra là sẽ ảnh hưởng đến sự sáng tạo của cô, nhưng chỉ trong lòng anh biết lý do thực sự.
Đối với người như Lục Thước mà nói, muốn giở trò đồi bại với Lục Huân quả thực quá dễ dàng.
Diệp Bạch cầm chiếc cốc đã vơi một nửa, đang định đi vào bếp thì giọng nói của Lục Huân từ phía sau vang lên.
Giọng cô nhỏ nhưng chắc nịch.
“Anh Bạch, em sẽ quên hắn.”
Diệp Bạch dừng lại một chút, sau đó giọng khàn khàn ừ một tiếng, lập tức rời đi.
Anh hút hai điếu thuốc trong bếp.
Dùng để giải tỏa.
Có trời mới biết anh muốn đánh tên họ Lục đến mức nào, cậu ta đã quen làm cậu chủ, sao có thể nỡ làm tốn thương một cô gái như Lục Huân.
Cô rất đơn giản, không tham lam nhiều điều.
Sáng sớm hôm sau, bà Liễu tới.
Diệp Bạch đón bà ở sân bay, trên xe, bà Liễu không khỏi lo lắng, hỏi thăm tình hình của Lục Huân.
Diệp Bạch lái xe, suy nghĩ một lúc rồi thản nhiên nói: “Có lẽ là do thời tiết thay đổi, tâm trạng
không tốt! Cô đừng lo lắng.”
Bà Liễu thở dài: “Bố con bé và cô luôn lo lắng con bé phải ở một mình ở thành phố B. cảm ơn cháu đã chăm sóc cho con bé.”
Diệp Bạch cười: “Là chuyện cháu nên làm mà cô! Lục Huân là thần tài của cháu mà!”
Đây không phải là nói quá.
Lục Huân là một nhà thiết kế hàng đầu trong ngành, có rất nhiều người nối tiếng và thương hiệu nối tiếng chỉ định cô thiết kế, hàng năm cô kiếm được rất nhiều tiền.
Diệp Bạch cũng nhận được rất nhiều hoa hồng.
Bà Liễu vừa mừng vừa lo.
Một giờ sau, xe dừng ở trước chỗ ở của Diệp Bạch, Lục Huân đứng trước cửa nhà chờ bọn họ.
Diệp Bạch lấy ra hai túi lớn đồ đạc từ trong cổp xe, cười nói: “Cô từ xa mang đến cho em đó.”
Lục Huân nhẹ nhàng ôm lấy bà Liễu, thấp giọng gọi bà là “Mẹ”.
Bà Liễu rất yêu quý cô.
Bà sờ đầu cô con gái nhỏ, vừa vào phòng vừa trò chuyện với cô, chủ yếu là về thư ký Liễu và anh trai Lục Huân, Lục Huân im lặng lắng nghe.
Bà Liễu đến đây với một nhiệm vụ đặc biệt.
Cô nghe bà Liễu kể rằng, thằng nhóc nhà họ Lục phải chuẩn bị lập gia đình.
Lục Huân còn lớn hơn cậu một tuối, vẫn không thấy cô nói gì về chuyện tình cảm nên chồng bà thường xuyên lo lắng.
Lục Huân của họ lớn lên xinh đẹp và tài năng.
Nhưng sao con bé vẫn luôn độc thân chứ?
Thư ký Liễu có một số mối quan hệ ở thành phố B. Ông nhờ bà Liễu đến, trước hết là để thăm con gái, thứ hai là tìm đối tượng cho cô, nhưng có một điều là không được ép buộc cô, chuyện hôn sự cả đời phải do chính con cái tự nguyện mới được.
Bà Liễu là người đã từng trải, là người có kiến thức và hiểu biết.
Bà có thể nhìn ra Diệp Bạch thích Lục Huân.
Đối với bố mẹ mà nói, họ luôn hy vọng giao phó con cái cho một người mà mình hiểu tõ, hơn nữa, tính cách của Lục Huân cần một người dịu dàng và bao dung với cô, Diệp Bạch hiểu cô.
Bà Liễu tạm thời từ bỏ ý định giới thiệu đối tượng cho Lục Huân.
Bà muốn chờ xem.
Diệp Bạch tự mình nấu món ăn Tây Ban Nha, Bà Liễu hết lời khen ngợi tay nghề của anh, sau đó
nhìn con gái, do dự một chút, cũng không nói chuyện cô dọn nhà đến đây.
Diệp Bạch và Lục Huân có mối quan hệ đặc biệt.
Nghệ sĩ và quản lý trong làng giải trí cần phải quan tâm lẫn nhau, nhiều người thậm chí còn ở chung một nhà, bà Liễu cân nhắc mãi nhưng cũng không nói gì.
Nhưng chính Lục Huân đã nói: “Ăn tối xong mẹ đến căn hộ của con đi!”
Cò có một căn hộ khá đẹp.
Nó không lớn, chỉ khoảng 100 mét vuông, nhưng vị trí rất tốt.
Trang trí theo phong cách hoài cổ.
Lục Huân nói xong, Diệp Bạch nhấp một ngụm rượu vang đỏ, thản nhiên nói: “ở đây còn rất nhiều phòng trống, cô có thế ở lại đây.”
“Em muốn về nhà.” Lục Huân nhẹ nhàng nói.
Diệp Bạch nhìn cô, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Bà Liễu cũng không ngốc, cười nhẹ nhàng hóa giải: “Tiểu Huân sợ cô ở đây không quen! Đã như vậy, cô sẽ đến ở chỗ của Tiếu Huân, ngày mai Diệp Bạch dẫn cô đi dạo xung quanh có được không?”
Diệp Bạch xuống nước.
Vừa rồi anh đã mất bình tĩnh, anh và Lục Huân chẳng là gì cả, không có tư cách đòi hỏi cô điều gì.
Bà Liễu thở phào nhẹ nhõm.
Ăn xong, Diệp Bạch tiễn bọn họ đi.
Lúc Lục Huân tới phòng khách dọn dẹp, anh cũng theo cô vào trong, lấy hành lý từ tay Lục Huân, gấp quần áo gọn gàng cất vào: “Chân tay vụng về!”
Lục Huân nhìn anh.
Diệp Bạch hết giận, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của cô: “Mấy ngày nay phải ở chung với cô thật tốt đấy.”
Anh lại cất lọ thuốc đi cho cô.
Sắp xếp chúng thành các loại khác nhau và dán nhãn số lượng viên thuốc mỗi lần cô cần uổng.
Lục Huân nhẹ nhàng nói: “Anh Bạch, anh không cần đối tốt với em như vậy!”
“Anh phục vụ bà chủ! Được chứ?”
Diệp Bạch có chút thô lỗ nói, sau đó ôm hành lý của cô đi xuống lầu.
Lục Huân đứng yên lặng quan sát một lúc.
Thật ra cô cũng không đến nỗi ngu ngốc
như vậy, cô biết một chút suy nghĩ của Diệp Bạch, nhưng hai người quen nhau đã tám năm, đã trở thành người thân, hơn nữa cô vừa mới kết thúc một mối tình.
Cô không quan trọng trinh tiết, nhưng cô vẫn có điểm mấu chốt.
Căn hộ của Lục Huân đã ba tháng không có người ở, may mắn là Diệp Bạch thường xuyên thuê người dọn dẹp, nếu không bà Liễu nhất định sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Vì Lục Huân và “Downey” đã chia tay nên cô sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa.
Mở cửa bước vào nhà, chỉ có hai mẹ con ở đó.
Bà Liễu đặt hành lý xuống, trìu mến nhẹ nhàng nói: “Diệp Bạch đổi với con rất tốt!”
Lục Huân gật đầu: “Anh Bạch đổi xử với con rất tốt!”
Bà Liễu cười: “Con biết ý của mẹ mà.”
Lục Huân vốn là người thích ở nhà, hiếm khi làm việc nhà nhưng lại rất hiếu thảo với vợ chồng Thư ký Liễu, khi bà Liễu đi tới, cô chủ động pha một tách trà thơm, hai người ngòi trên chiếu sô pha bọc da màu đen uống trà và nói chuyện.
Lúc này, bà Liễu lại nghĩ đến vợ chồng Lục Khiêm.
Nhưng nghĩthì nghĩ chứ vẫn nên quên!
Khúc mắc nhiều năm chưa được giải quyết, hoặc có lẽ Lục Huân đã từ bỏ việc nhìn thấy Lục Khiêm từ lâu!
Bà Liễu nhỏ giọng nói qua tình huống của con trai cả.
Kết hôn, định cư ở nước ngoài và hiện tại con dâu đang mang thai.
Lục Huân cầm chiếc cốc, nhẹ nhàng mỉm cười: “Lát nữa con sẽ gửi quà cho anh trai và chị dâu.”
Bà Liễu từ chối.
“Lần nào con cũng mua quà đắt tiền, hai đứa nó có tiền, không dùng của con đâu, tiền của con thì con cứ giữ, bố con đã chuẩn bị quà cưới cho con rồi, chỉ chờ ngày con kết hôn nữa thôi.”
Lục Huân nhỏ giọng nói cảm ơn mẹ.
Bà Liễu luôn cảm thấy đứa trẻ không được khỏe, trong lòng có tâm sự.
Nhưng nghĩ đến việc cô đang bị bệnh thì điều đó là hợp lý.
Bà lập tức đấy cô ấy nghỉ ngơi.
Bà Liễu tự mình thu dọn căn hộ gọn gàng, cầm ví đi siêu thị thành viên gần đó mua một ít đồ ăn, lập tức nấu canh xương bò để tẩm bổ cho Lục
Huân.
Trong phòng ngủ, Lục Huân đang nằm trên giường.
Thân hình mảnh khảnh cuộn tròn, trái tim đau nhức dữ dội, lời nói vừa rồi của bà Liễu khiến cô nhớ đến đám cưới mà cô đã từng mong chờ với người đó cách đây không lâu.
Cô thậm chí còn bí mật thiết kế một mẫu váy cưới.
Cô đã xé nó ngay khi rời khỏi căn hộ đó.
Lục Huân nửa ngủ nửa tỉnh, cho rằng mình vẫn còn ở trong căn hộ đó, hai ngày qua chỉ là một cơn ác mộng.
Tỉnh dậy người đầy mồ hôi.
Cô ngồi trên giường, hơi choáng váng.
Hóa ra đó không phải là mơ, cô thật sự đã chia tay người đó! Anh bảo cô đi đi, anh nói anh chưa bao giờ thích cô!
Trời dần tối, bà Liễu mở cửa bước vào, nhẹ nhàng gọi cô dậy ăn cơm.
Lục Huân dùng sức ôm lấy Bà Liễu: “Mẹ!”
Bà Liễu vuốt tóc cô: “Sao vậy?”
Lục Huân nhẹ nhàng lắc đầu, dù sao cô cũng không muốn lừa gạt bà Liễu, nhỏ giọng nói rằng trước kia cò thích một người, nhưng bây giờ đã
chia tay.
Lúc kế chuyện này giọng cô rất nhỏ.
Bà Liễu nghe vậy rất buồn.
Lục Huân tựa khuôn mặt nhỏ nhắn vào vai bà, nhỏ giọng nói: “Anh ấy không thích con.”
Bà Liễu không hỏi nhiều.
Bà chỉ vuốt tóc con gái và nói rất dịu dàng: “Tiểu Huân của chúng ta rất tốt.”
Lục Huân thấp giọng nói: “Mẹ không được nói cho bố biết.”
Bà Liễu ừ một tiếng: “Được rồi, mẹ sẽ không nói cho bố biết! Bố con càng lớn tuổi càng bốc đồng, hới tý đã xắn tay áo lên muốn đánh nhau với người khác, không còn lịch sự bằng một nửa so với trước nữa khi ông ấy còn trẻ.”
Lục Huân khẽ mỉm cười.
Cô sinh ra đã nhỏ nhắn nhưng khi cười sẽ lộ ra chiếc răng đáng yêu, khiến cô trông càng non nớt.
Bà Liễu quyết định ở lại thành phổ B một thời gian.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Bạch lái xe Hummer tới đón bọn họ đi ăn sáng.
Bà Liễu khen: “Chiếc xe này ngầu quá!”
Diệp Bạch mời bà ngồi phía trước, nói là có tầm nhìn tốt.
Bà Liễu ngồi ghế trên.
Diệp Bạch tuy tính tình không tốt nhưng lại là người đại diện, là người biết nói ngọt, nịnh nọt bà Liễu vui vẻ.
Buổi trưa, anh chọn ăn trưa tại khách sạn Regent.
Khi xe dừng lại, Diệp Bạch tháo dây an toàn, cười nói: “Ngỗng quay ở khách sạn Regent là ngon nhất, mua về nhà cũng không bằng ăn tại chỗ, lát nữa cô có thể nếm thử.”
Bà Liễu rất vui mừng.
Nói là đưa bà đi chơi, chủ yếu đưa Lục Huân đi chơi thư giãn.
Nhà hàng nằm ở tầng một của khách sạn.
Cửa kính siêu lớn, bên trên có rất nhiều chùm đèn thủy tinh, vô cùng sang trọng.
Đã đến giờ ăn trưa, chỗ ngồi cũng gần đầy, may mắn là Diệp Bạch đã đặt chỗ trước nên đi luôn tới bàn, Diệp bạch vừa đi vừa giới thiệu đặc sắc của nhà hàng này cho bà Liễu.
Lục Huân theo sau.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu cánh sen, mái tóc dài đen được tết lại.
Hơi lỏng lẻo, làm cho khuôn mặt của cô trông nhỏ hơn.
Đột nhiên, giọng nói của Diệp Bạch ngừng lại.
Lục Huân hơi ngước mắt lên, sau đó ánh mắt cứng đờ, nhìn thấy “Downey”.
Cậu đang ngồi cùng một cặp vợ chồng rất đáng kính, đổi diện cậu là một gia đình ba người trông rất giàu có, trong đó có một cô gái trạc tuổi cậu, trẻ trung xinh đẹp, có khí chất của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Cậu đang xem mắt!
Vào ngày thứ ba sau khi họ chia tay, cậu đã đi xem mắt.
Hóa ra cậu không những không thích cô mà còn chưa bao giờ coi cô là bạn gái của mình.
Những điều này đều không quan trọng, quan trọng là người bên cạnh cậu, khiến cho Lục Huân sắc mặt tái nhợt.
Những người xung quanh cậu…
Những người xung quanh cậu là chú Lục và dì Minh Châu.
Lục Huân sắc mặt tái nhợt, môi bắt đầu run rấy, cậu là Lục Thước, hóa ra cậu là Lục Thước!
Tất cả mọi chuyện được lý giải.
Cuộc gặp gỡ của cậu với cô, việc cậu theo đuổi cô và những lời yêu thương của cậu vào ban đêm.
Không chỉ giả dối mà còn xen lẫn sự trả thù của cậu.
Người này không những chưa bao giờ thích cô mà thậm chí trong lòng còn ghét cô.
Toàn thân Lục Huân không thế cử động được.
Cảm giác khó chịu lúc này thực sự còn tệ hơn cả khi cậu bảo cô biến đi và đừng bao giờ xuất hiện nữa.
Lục Thước cũng nhìn thấy cô.
Cậu bình tĩnh nhìn cô, trong mắt không có chút cảm xúc nào, như thể cậu chưa từng quen biết cô, như thể những cái ôm thân mật và nồng nàn trong đêm đó chưa từng tồn tại.
Bầu không khí kỳ lạ.
Lục Khiêm cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhìn theo ánh mắt của Lục Thước.
Ông sửng sốt: Đó là Lục Huân.
Đã nhiều năm không gặp, ông chỉ nghe thư ký Liễu nói rằng họ nuôi dạy cô rất tốt, con bé rất có triển vọng.
Ông chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp cô
ở thành phố B.
Bà Liễu cũng không được tự nhiên, bà không ngờ lại gặp mặt nhà họ Lục, mối quan hệ giữa Lục Huân và nhà họ…
Cuối cùng, Minh Châu cũng nhìn thấy họ.
Bà Liễu buộc mình phải mỉm cười nói: “Là Lục Thước đang nói chuyện bạn bè mà thôi! Tôi chỉ tình cờ đến gặp Tiểu Huân, mấy ngày nay con bé khó chịu, Diệp Bạch gọi điện cho tôi, tôi lo lắng nến đến đây.”
Minh Châu có chút giật mình.
Bà ấy nhớ tới ngày hôm qua nhìn thấy cô ở bệnh viện, cười hỏi: “Có nghiêm trọng không? Có muốn tôi giúp tìm chuyên gia khám bệnh không?”
Lục Huân không nói gì.
Cô dùng hết sức rời mắt khỏi Lục Thước.
Cô chỉ lắc đầu.
Thấy cô ít nói, Minh Châu có chút tiếc nuối, nhìn Diệp Bạch nói: “Đây là bạn trai của Tiếu Huân sao?”
Bình thường Diệp Bạch chắc chắn sẽ không chọc giận Lục Huân.
Nhưng bây giờ, trong trận chiến này, tên khốn đó vừa vứt bỏ Lục Huân, lập tức đi xem mắt ở đây!
Anh mỉm cười vòng tay qua vai Lục Huân: “Đúng vậy! Tôi và Tiếu Huân đã hẹn hò được bảy tám năm rồi! Nếu không có gì bất ngờ bọn tôi sẽ sớm kết hôn thôi, lúc đó nhất định mời mọi người ăn kẹo mừng, còn muốn mời cậu Lục đến uống rượu chung vui.”
Minh Châu từ trước tới nay luôn ít để ý mấy chuyện nhỏ nhặt.
Lục Khiêm thì lại nhìn thật kỹ người thanh niên này.
Ông cảm thấy lời anh nói có gì đó không đúng!
Chẳng lẽ hai năm nay Lục Thước thật sự mắc phải một tật xấu, khiến người khác thất vọng?
Diệp Bạch nói xong, cúi đầu nhìn Lục Huân, cô ngấng đầu lên, trong mắt đã ngấn nước.
Diệp Bạch nghiến răng nghiến lợi: “Đột nhiên nhớ ra hôm nay tôi bị dị ứng với vịt! Thực xin lỗi vì không thể tiếp đãi!”
Anh lịch sự hỏi bà Liễu.
Bà Liễu cảm thấy khó chịu nên đương nhiên cũng đồng ý, ba người nhanh chóng rời đi.
Từ đầu đến cuối, Diệp Bạch vẫn ỏm lấy vai Lục Huân.
Nửa ôm, nửa ôm.
Bởi vì chỉ cần anh buông ra một chút, Lục Huân gần như sẽ ngã xuống, nhưng cô vẫn cổ nhịn để tránh làm mình xấu hổ trước mặt nhà họ Lục, không đế mình xấu mặt.
Cô tuyệt vọng duy trì chút thể diện cuối cùng của mình…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK