Ôn Noãn và Bạch Vi bước vào phòng tiệc.
Cô chú ý thấy bàn của bọn họ hầu hết đều là các chị em dâu thuộc lớp con cháu nhà họ Cảnh.
Ôn Noãn chợt hiểu ra, Cảnh Sâm thực sự rất để tâm!
Mẹ của Cảnh Từ tới chia kẹo, nhìn thấy Ôn Noãn, cũng khách sáo nói chuyện vài câu.
Ôn Noãn mỉm cười đưa tiền mừng.
Khi mẹ của Cảnh Từ đưa tay nhận, biểu cảm hơi kỳ lạ, trước đây bà ấy quả thực rất khinh thường cô gái trước mặt này, thế nhưng sau đó Ôn Noãn lại ồn ào trở mặt với Hoắc Minh, không chịu bước chân vào gia đình giàu có, không khỏi nhìn cô bằng con mắt khác.
Cuộc hôn nhân hiện tại của Cảnh Từ mặc dù không tệ, nhưng thân là mẹ của anh ấy, bà cũng nhận ra Cảnh Từ không thực sự vui vẻ.
Đêm nay, nhìn thấy Ôn Noãn, bà ấy hơi xúc động.
Ôn Noãn cũng không phải kiểu người cứ mãi nhìn về quá khứ, cô chỉ khẽ mỉm cười. Đúng lúc này, Chu Mộ Ngôn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Ôn Noãn, ngoại hình bắt mắt cực kỳ thu hút sự chú ý.
Một nửa số người trong phòng tiệc đều đang nhìn về phía bàn bên này.
Kiều Cảnh Niên có chút quan hệ bạn bè với nhà gái, cả nhà Kiều An cũng tới, ngồi ngay bàn bên cạnh.
Thấy Ôn Noãn khoa trương như vậy, Kiều An rất khó chịu.
Bà Kiều nói nhỏ: “Chỉ là một tài xế mà thôi, con không cần để trong lòng!”
Kiều An nhếch môi.
Bây giờ, cái gì cô ta cũng muốn so sánh với Ôn Noãn. Trước đây, cô ta rất kiêu ngạo vì mình cũng được coi như có chút danh tiếng trong giới nghệ sĩ dương cầm, thế nhưng tài năng của cô ta có hạn, không thể tiến vào tầng lớp nghệ sĩ chân chính.
Cô ta đã từng xem Ôn Noãn đánh đàn, tài năng trời phú đó khiến cô ta phải ghen tị!
Cũng may, cuối cùng thì sau này Ôn Noãn cũng không thể trở thành nghệ sĩ dương cầm được nữa!
A!
Cô ta còn tưởng Ôn Noãn tài giỏi thế nào, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Đau lòng vì thất tình, đi tìm một tên tài xế chẳng có thể diện gì này, toàn thân tên đó từ trên xuống dưới chắc chỉ có mỗi cái mặt là nhìn được!
Kiều An rất yên tâm, cô ta cực kỳ tin tưởng, rất nhanh thôi, Hoắc Minh sẽ chán ghét Ôn Noãn!
…
Lúc này, Hoắc Minh đã quay lại.
Với thân phận của mình, Hoắc Minh được mời ngồi ở bàn chính, người ngồi cùng bàn đều là các ông chủ lớn trong giới kinh doanh toàn ngành.
Hoắc Chấn Đông, Chu Truyền Nhân đều ngồi ở đó!
Hoắc Minh đã rất thành thục, ngồi giữa các vị cao tuổi cũng có thể nói chuyện vui vẻ như nước chảy mây trôi. Anh vừa nói chuyện phiếm vừa hút thuốc, ánh mắt nhìn Ôn Noãn chăm chú… Bộ váy hôm nay cô mặc rất đẹp!
Hoắc Chấn Đông nhìn theo ánh mắt anh.
Ông đập con trai mình: “Con không ra chào hỏi một chút sao?”
Hoắc Minh nở nụ cười rất nhẹ: “Có cậu ấm của Tổng Giám đốc Chu ở đó, chắc chẳng có chỗ cho con đâu!”
Chu Truyền Nhân sắc mặt hồng hào đang xã giao, nghe thấy lời này thì sửng sốt: “Cậu nói Mộ Ngôn… Mộ Ngôn đâu?”
Hoắc Minh còn chưa kịp trả lời, Kiều Cảnh Niên đã dẫn Kiều An tới bàn chào hỏi.
Kiều An lại tiếp tục khoe mẽ, gọi Hoắc Chấn Đông một tiếng.
Hoắc Chấn Đông rất không thích cô ta, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản đáp lại, sau đó chuyển sang nói chuyện với Kiều Cảnh Niên. Kiều An thấy Hoắc Minh không quan tâm tới mình thì nở nụ cười yếu ớt, nói: “Em vừa gặp Ôn Noãn, vốn định giải thích với cô ta, nhưng không ngờ cô ta đã vượt qua được nỗi đau thất tình rồi, yêu đương với một tài xế, còn đưa cả đến bữa tiệc hôm nay!”
Tài xế?
Hoắc Chấn Đông nhìn sang bàn bên kia, ừ, chính là thằng nhóc hoạt bát đó.
Nhưng mà nhìn thế nào cũng không giống tài xế mà!
Chu Truyền Nhân cũng tò mò, tùy ý liếc mắt qua, sau đó mất bình tĩnh.