Ở nhà họ Hoắc.
Từ lâu đã thoang thoảng mùi hương thức ăn, bà Hoắc tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn ngon.
Món Hoắc Tây thích ăn.
Đồ Ôn Noãn thích ăn.
Món Tiểu Thước Thước và Minh Châu thích.
Còn cả món Sùng Quang thích nữa.
Nhưng mấy người đàn ông thì không được đối xử tốt như vậy.
Hoắc Minh đã cởi áo khoác ngồi trước bàn tròn lớn, trên người mặc một chiếc áo lông cừu màu xám.
Một tay anh khoác trên vai Ôn Noãn, giả vờ phàn nàn: “Mẹ, sao mẹ bất công vậy!”
Bà Hoắc ngồi xuống, lần lượt nhìn hai người con của mình.
Đều đã có người tốt đồng hành.
Bà rất vui mừng, dịu dàng nói với con trai: “Khi con và Minh Châu còn bé, mẹ cũng chăm sóc các con rất nhiều rồi! Giờ làm sao, bây giờ mẹ chỉ mới làm vài món ăn cho mấy đứa nhỏ con đã ghen tị rồi ư? Cái máu ghen này của con chắc chắn bình thường Ôn Noãn cũng khinh bỉ nhiều.”
Hoắc Minh lấy thức ăn cho vợ, cười nói: “Con làm sao dám làm cô ấy tức giận chứ.”
“Tổng Giám đốc Ôn đang nắm trong tay hạnh phúc nửa đời sau của con! Con còn phải hầu hạ cô ấy thật tốt! Nếu mẹ không tin thì mẹ hỏi Ôn Noãn đi, xem bình thường con chăm sóc cô ấy như thế nào!”
Anh càng nói càng kỳ cục, mặt Ôn Noãn đỏ lên.
Cô gắp một miếng thịt cho anh.
Hoắc Minh biết cô xấu hổ nên cười không nói nữa.
Trong bữa tiệc, Lục Khiêm nói về việc cầu hôn.
Hoắc Chấn Đông mặt đỏ lừ lừ, vung tay nói: “Chuyện này đợi ăn xong thì bố con chúng ta đi vào phòng sách thảo luận, dù sao cũng là chuyện lớn, không thể qua loa được.”
Dù đã có con trai nhưng Minh Châu vẫn rất ngại ngùng, cô ấy yên lặng ăn cơm.
Lục Khiêm gặp thức ăn cho cô, nói khẽ: “Không phải em thích ăn cái này nhất sao? Sao em chỉ ăn cơm mà không gắp thức ăn vậy?”
Tiểu Hoắc Tây trong trẻo nói: “Cô kết hôn với chú, cô ngại rồi!”
Cô bé lại nói to: “Cô đỏ mặt kìa!”
…
Bầu không khí rất kì lạ.
Ôn Noãn cười nhận lỗi.
Hoắc Minh ôm Tiểu Hoắc Tây lên đùi, vỗ nhẹ vào mông cô bé: “Cái gì con cũng tốt, chỉ là lắm miệng quá thôi!”
Hoắc Tây ôm hôn anh.
Sau đó, cô bé không chịu xuống, muốn ngồi trên đùi Hoắc Minh ăn cơm.
Hình thường Hoắc Minh là người muốn cô bé tự lập nhất, nhưng hôm nay anh lại bất ngờ đồng ý, không chỉ như vậy, anh con bón cơm cho bé con ăn.
Ôn Noãn không khỏi liếc mắt nhìn anh.
Lúc nghỉ trưa, Hoắc Minh dỗ dành mấy đứa nhỏ và dành thời gian vợ chồng riêng tư với Ôn Noãn.
Bụng Ôn Noãn đã to ra.
Lúc ngủ cũng không thoải mái như trước…
Cô lại để ý đến dáng người nên sau khi ăn xong liền về phòng ngủ vận động nhẹ nhàng một lúc, vừa có thể giữ dáng vừa giúp sinh con thuận lợi hơn.
Hoắc Minh đẩy cửa đi vào.
Nhiệt độ trong phòng rất vừa phải, rất dễ chịu.
Anh nhìn bóng lưng của Ôn Noãn.
Nhìn từ sau lưng hoàn toàn không nhận ra cô đang mang thai, càng không thấy được cô đã từng sinh hai đứa bé.
Đặc biệt là mông và eo, cực kỳ quyến rũ.
Hoắc Minh không kìm lòng được mà đến gần, ôm cô từ phía sau, ghé vào tóc cô ngửi một cái: “Em không ngủ được sao?”
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô.
Ôn Noãn dừng động tác, tựa đầu vào vai anh, mềm mại hỏi anh: “Không phải bình thường anh không cho em cho Hoắc Tây ăn sao, sao hôm nay tự anh lại phá lệ vậy?”
Hoắc Minh ghé cằm lên vai cô.
Anh vẫn vuốt ve bụng của cô, cô hỏi một đằng anh lại trả lời một nẻo: “Mấy tháng nữa thôi thì đứa bé này sẽ ra đời rồi!”
Ôn Noãn có ý muốn nói chuyện với anh.
Cô nói nhỏ: “Hoắc Minh, em đang nói chuyện của Hoắc Tây với anh mà!”
Bình thường cô chiều con, nhưng cô cũng rất ít khi bón cơm cho Hoắc Tây, bé con đã cuối cấp rồi, cái gì cần tự làm vẫn phải tự làm được.
Hoắc Minh hiểu nỗi lòng của cô.
Anh ghé vào lỗ tai cô nói: “Ôn Noãn, em không nhận ra sao? Hoắc Tây chưa bao giờ ghen tị với Doãn Tư, không chỉ vì con bé xem Doãn Tư như một món đồ chơi nhỏ mà còn vì Doãn Tư là bé trai, con bé không thấy bị chiếm chỗ! Nhưng đứa bé trong bụng em lại khác, con bé cũng là một cô gái nhỏ giống Hoắc Tây, em nghĩ sau khi em sinh con thì Hoắc Tây có ghen tị không?”
Một vật nhỏ so với cô bé còn nhỏ hơn, mảnh mai hơn.
Là gái nhỏ thì đều ghen tị hết.
Nếu như hỏi Hoắc Minh, trong mấy đứa trẻ anh yêu ai nhất, cơ bản anh không cần nghĩ để khẳng định là Hoắc Tây.
Hoắc Tây là do Ôn Noãn dùng mạng mình đổi lấy.
Hơn nữa, con bé còn phải nằm trong phòng thí nghiệm suốt hai năm.
Bố mẹ đối xử với con cái cũng không hoàn toàn giống nhau, dù gì cũng có sự thiên vị.
Anh thiên vị Hoắc Tây.
Dù anh không nói, Ôn Noãn cũng đoán được.
Cô cũng không tức giận mà nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình giống anh, thấp giọng nói: “Minh, anh rất biết cách dạy con, sau này đứa bé này ra đời cũng do anh dạy con bé nhé.”
Hoắc Minh dịu dàng đồng ý.
Ôn Noãn đổi chủ đề, cùng anh thảo luận về của hồi môn của Minh Châu.
Hoắc Minh ôm cô ngồi xuống, nhẹ nhàng cười: “Ai cũng nói chị dâu như mẹ, đúng là không sai chút nào! Mẹ còn ở đây, em quan tâm vậy làm gì.”
Anh vừa nói vừa sờ vào bụng cô.
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô phản bác: “Bố mẹ lo phần của bố mẹ, chúng ta là anh chị cũng không thể thiếu được.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu hoắm.
Anh nhìn cô chăm chú rất lâu rồi nhẹ nhàng đến gần hôn môi cô một cái, lẩm bẩm: “Ôn Noãn, cảm ơn em vì đã đối xử với Minh Châu và Thước Thước tốt như vậy.”
Cách nói chuyện của anh rất buồn nôn.
Ôn Noãn không quen, giả vờ không thèm để ý: “Thước Thước là con của cậu mà.”
Hoắc Minh ngắm nghía mái tóc dài của cô: “Anh biết, dù Thước Thước không phải con của cậu thì em vẫn sẽ đối xử tốt với Minh Châu thôi.”
Ôn Noãn rất ít nói, nhưng anh thấy được cô rất quý Minh Châu.
Có lẽ, yêu ai yêu cả đường đi lối về đi!
Hoắc Minh thấy anh có được tình cảm này là cả đời không cần thêm gì nữa rồi.
Hai người tiếp tục nói chuyện.
Có tiếng gõ cửa vang lên, là Lục Khiêm.
Hoắc Minh chốt cửa nên anh đi ra mở cửa, Lục Khiêm đã mặc xong áo khoác, có vẻ như ông muốn đi ra ngoài.
Hoắc Minh bất ngờ: “Cậu muốn về lại thành phố C rồi hả?”
Lục Khiêm ừ một tiếng.
Ông nói: “Sắp tới bên kia còn có chuyện cần xử lý! Nhưng cũng sắp xong rồi, trước năm sau có thể giải quyết xong.”
Hoắc Minh gật đầu.
Lục Khiêm lại gần, Ôn Noãn đứng dậy gọi cậu.
Dù Ôn Noãn đã là vợ người ta, cũng từng sinh vài đứa con nhưng Lục Khiêm vẫn xem cô như một đứa trẻ.
Ông sờ đầu cô, dịu dàng nói: “Nếu tết mà rảnh thì đi sang thành phố C với Minh Châu đi, bà cụ đi lại không tiện nữa nhưng thật ra bà rất nhớ con rồi.”
Ôn Noãn gật đầu.
Lục Khiêm dừng một chút rồi không tự nhiên nói: “Chăm sóc Minh Châu giúp cậu.”
Ôn Noãn cười nhẹ.
Hoắc Minh nói: “Cậu yên tâm! Vừa rồi Ôn Noãn và con còn đang thảo luận về của hồi môn của Minh Châu đấy.”
Lục Khiêm không nói gì, nhưng ánh mắt ông sâu thăm thẳm.
Ông biết rõ chuyện tình cảm giữa ông và Minh Châu, Ôn Noãn bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử, mà nhà họ Hoắc đồng ý dễ dàng như vậy mà không trách móc nhiều cũng vì nể mặt Ôn Noãn…
Dù lòng ông hiểu rõ nhưng ông chỉ ôm Ôn Noãn một cái.
“Nhớ để ý sức khỏe đấy.”
Ôn Noãn muốn đưa ông xuống tầng nhưng Lục Khiêm lại từ chối, nói là xe của thư ký Liễu đã đợi ở dưới tầng rồi.
Hoắc Minh tiễn người đi.
Khi anh trở về, trên người còn có vài bông tuyết, anh vừa phủi vừa nói: “Chờ thêm lúc nữa chúng ta cũng phải đi về thôi, nếu không tuyết lớn thì xe di chuyển khó lắm.”
Ôn Noãn lại gần nhẹ nhàng cởi cúc áo khoác cho anh.
Cô ôm lấy eo anh, áp mặt vào ngực anh.
“Minh, hình như năm nay đang có tuyết rơi.”
Hoắc Minh cúi đầu dịu dàng nhìn cô.
Anh cũng muốn trở lại đêm Noel đầy tuyết vào năm hai người quen nhau…
Anh thấp giọng nói: “Cơ thể của em không tiện, đợi sinh con ra rồi chúng ta lại đi lãng mạn một chút.”
Ôn Noãn lẩm bẩm: “Ý em không phải như vậy.”
Hoắc Minh cười, anh hôn lên khóe miệng cô: “Có thể phần lớn đàn ông chỉ nghĩ đến những chuyện này thôi! Ôn Noãn, em ở cùng anh lâu như vậy mà còn chưa hiểu những chuyện này sao?”