CÔ tin Minh châu là người rất ngay thẳng.
Hoắc Minh giúp cô ấy mang đồ ra xe, còn cô ấy thì nói chuyện với ôn Noãn.
Trước giờ hai người vẫn luôn thân thiết, không hề vì Lục Khiêm mà trở nên xa cách, đây chính là điều ôn Noãn cảm thấy an ủi nhất, cho nên cô lúc nào cũng cảm thấy thương yêu Minh Châu hơn người khác.
Hoắc Minh quay lại.
Anh trả chìa khóa xe cho em gái mình: “Sau này em ra ngoài thì để tài xế lái đi!”
Minh Châu khẽ cười: “Mới bao lớn đâu chứ!”
“Vì chưa lớn bao nhiêu mới nguy hiếm đấy!”
Minh Châu nghe anh nói vậy cũng đồng ý. Hoắc Minh vốn định tự mình lái xe đưa cô ấy về, nhưng ôn Noãn còn chưa ra ngoài được, nên anh đành thôi.
Minh Châu nán lại một lát trước khi rời đi.
Cô ấy vốn định đi thẳng về, nhưng bỗng nhớ ra bà Hoắc đã hết thuốc, hôm nay bác sĩ đang ở trong khoa, khám cho các bệnh nhân nội trú.
Cô ấy suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại.
Khu nội trú khoa Ngoại, dãy lầu VIP, đang
cực kỳ im lặng.
Cơ thể Minh Châu khá nhanh nhẹn, cô ấy nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, nhưng vừa mới ra ngoài thì tầm mắt đã choáng váng.
Có hai người đang đứng trước cửa thang máy.
Lục Khiêm và vợ của thư ký Liễu.
Lục Khiêm mặc quần áo bệnh nhân, cả người gầy rộc đi, gương mặt tái nhợt, như đang bị phải điều trị một cơn bệnh nặng.
Dù sao cũng trông không tốt lắm.
Hơn nữa, ông vẫn là bổ của Thước Thước, Minh Châu không muốn bỏ đá xuống giếng làm gì-
Cô nhẹ giọng hỏi: “ông bị bệnh à?”
Trước đây ông luôn rất bận rộn, còn từng uống nhiều đến mức phải nhập viện nên cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Mới phẫu thuật được mấy hôm, Lục Khiêm vẫn chưa thể đi lại nhiều, nhưng ông ở mãi trong phòng bệnh đến chán chết, giờ muốn ra ngoài dạo vài bước, ai ngờ lại gặp phải Minh Châu.
Cô trông rất tốt, khuôn mặt đầy sức sống.
Lục Khiêm nghĩ, có lẽ chia tay với cô là điều đúng đắn, ít nhất trong khoảng thời gian đó, bọn
họ đã hạnh phúc bên nhau.
Ông thật sự rất nhớ cô, ánh mắt dừng lại trên mặt cô rất lâu.
Sau đó, ông cười nhạt: “Bệnh cũ thôi!”
Bà Liễu ở bên cạnh muốn nói gì đó, nhưng Lục Khiêm lại nhẹ giọng nói: “Quay về phòng bệnh thôi!”
Bà Liễu đứng mãi không chịu động đậy.
Lục Khiêm phải cao giọng: “Về phòng!”
Ông vừa nói vừa bỏ đi, Minh Châu nhìn chằm chằm vào bóng lưng ông, cảm thấy hơi khó chịu.
Thế mà bây giờ bọn họ lại ra nông nỗi này.
Bên kia, Lục Khiêm đi càng lúc càng vội, dù cho cơ thể đau nhói, đau đến mức khiến ông cảm thấy như mình sắp vỡ tan, bước chân ông vần không dừng lại, đến lúc tới được cửa phòng bệnh, ông đã thở không ra hơi.
Bà cụ còn đang ở bên trong.
Bà đang cắt hoa quả, một nửa cho con trai, một nửa định đưa sang cho ôn Noãn.
Thấy Lục Khiêm về phòng, bà giật mình hoảng hốt.
“Không phải nói muốn ra ngoài một lát sao, sao con về nhanh thế, sau lưng cũng có ai đuổi
theo đâu.” Nói xong, bà bước tới đỡ con trai mình.
Cả người Lục Khiêm đều nhức nhối.
Chỉ một động tác nằm xuống giường đơn giản, vậy mà đau đến sống không bằng chết.
Ông nhìn trần nhà, lặng thinh ngấn người.
Ông giỏi tính kế người khác, cũng hiếu rõ lòng người, ông biết bản thân đang rất bất thường, đơn giản chỉ vì ỏng không thể chấp nhận được sự thật mình đã đánh mất Minh Châu.
Minh Châu, Hoắc Minh châu.
Một cô gái đơn thuần xinh đẹp như vậy, thế mà ông đã đánh mất rồi.
Lục Khiêm chưa bao giờ sa sút như vậy.
Ông chỉ lặng lẽ nằm đó chẳng nói tiếng nào, cũng không phối hợp điều trị tích cực như trước nữa.
Bà cụ thấy mà không chịu nổi, kéo bà Liễu sang nhỏ giọng hỏi: “Thằng bé làm sao vậy, mới ra ngoài một chuyến sao lại biến thành dạng này, chẳng giống thằng bé gì cả!”
Bà Liễu im lặng liếc nhìn Lục Khiêm một cái.
Cô ấy nhỏ giọng nói với bà cụ: “Anh ấy gặp phải Minh Châu! Mới nói mấy câu đã chịu không nối rồi, tóm lại là trong lòng rất muốn, nhưng…”
Bà cụ im lặng.
Bà vỗ vỗ ghế dựa, từ từ ngồi xuống, lẳng lặng nhìn ra ngoài.
Dưới lầu rất ‘ôn ào đông đúc.
Tràn ngập hơi thở của cuộc sống thường nhật.
Bà cụ nhẹ nhàng nói: “Bác có hai người con, một người quá coi trọng tình cảm mà sớm ra đi, người còn lại là Lục Khiêm. Thằng bé rất giỏi, từ nhỏ đến lớn, hễ động vào việc gì là đều thông thạo việc ấy, tôi chưa từng nghĩ người như nó vậy mà lại vấp ngã trong tình cảm như thế này, mà mối quan hệ này còn do chính tay nó phá hỏng! Nó tự hủy hoại bản thân mình, còn hủy hoại một cô gái tốt.”
Bà Liễu lau nước mắt.
Bà cụ rất khổ sở, bà lo lắng rất nhiều chuyện.
Tinh thần Lục Khiêm sa sút trầm trọng.
Một tuân sau, bác sĩ nói với bà cụ: “Các chỉ số của ngài Lục kém hơn rất nhiều so với trước đây, nếu ông ấy cứ mãi tiêu cực như vậy, tình huống sẽ không thể nào khá lên được!”
Bà cụ đương nhiên rất buồn lòng.
Đêm đến, bà ngồi cạnh giường Lục Khiêm cả đêm.
Lục Khiêm sốt cao, nóng bừng đến choáng váng đầu óc, ông nhìn thấy mặt bà cụ.
ông cảm thấy rất áy náy.
Đèn đã tắt, bà cụ dịu giọng hỏi: “Mẹ vốn không định nói cho con biết! Con không nên thành ra thế này, nếu không có con, sau này Thước Thước và đứa bé chưa sinh ra kia biết dựa vào ai? Tính tình Minh châu dịu dàng thoải mái, nhưng con thật sự muốn để con bé một mình vất vả nuôi hai đứa con sao?”
“Mẹ! Mẹ đang nói gì vậy?”
Lúc bình thường, Lục Khiêm hay gọi bà là “bà cụ Lục”, chỉ khi xúc động ông mới gọi một tiếng II _ II mẹ .
Bà cụ rơi lệ.
Bà cầm tay Lục Khiêm: “Minh châu đang mang thai! Con thử tính lại xem!”
Trong bóng tối, Lục Khiêm nằm yên rất lâu, khóe mắt ông phiếm màu nước mắt.
Minh Châu đang mang thai…
Ông thử nhớ lại lúc trước, có một lần bọn họ từng làm chuyện này, nhưng ông lại không dùng biện pháp.
Đêm đó, cô đã có thai.
Giọng Lục Khiêm yếu ớt, hơi run run: “Cô ây…”
Giọng bà cụ đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Lục Khiêm, nếu con là người đàn ông của nhà họ
Lục, nếu con thật sự thích con bé, vậy thì nên sống ra dáng đàn ông đi! Chẳng phải trước kia con có năng lực lắm sao, giờ gặp chút chuyện khố tâm mà đã nằm giường chờ chết rồi!”
“Mẹ nói cho con biết, chỉ vì không muốn con cứ suy sụp như vậy.”
“Nhưng có một chuyện! Con không được tiết lộ bệnh của mình.”
“Con phải nhận trách nhiệm của một người làm bố, còn về… còn về Minh Châu có thế tiếp nhận con hay không, đó là chuyện sau này! Con chăm sóc cơ thể thật tốt đi, mới có cơ hội nhìn đứa nhỏ được sinh ra chứ, nếu không, chẳng lẽ con không thấy mình đang phụ lòng con bé sao?”
Lục Khiêm nằm trên giường.
Một cảm giác nóng bỏng bỗng chảy xuống.
Ông nhớ tới khi gặp cô vào ngày hôm đó, cô thấy ông đang nằm viện còn nhẹ giọng ân cần hỏi thăm.
Cô là người ngốc nghếch đến vậy đấy.
Một lúc lâu sau, Lục Khiêm ừ một tiếng: “Con biết rồi!”
Sau đó, cả hai mẹ con đều không nói thêm gì
nữa…
Trời hừng sáng.
Trong phòng bệnh không có một bóng người.
Bà cụ và bà Liễu đều sốt ruột điếng người, thư ký Liễu vội vàng chạy đến từ công ty, sau khi hỏi cặn kẽ mọi việc xong cũng sững ra. Một lát sau, anh ta vỗ đầu nói: “Vậy thì chuấn bị xe đến gặp Minh Châu!”
Vợ anh ta nghi ngờ hỏi: “Sức khỏe của ngài Lục như thế, sao còn ra ngoài được?”
Bà cụ cười lạnh: “Biết có con một cái, giờ nó bò qua gặp còn được nữa là!”
Bà cụ Lục nói không sai chữ nào.
Lục Khiêm thay quần áo, lê thân lên taxi, sau khi lên xe ngồi, mồ hôi lạnh đã toát đầy lưng.
Ông nói địa chỉ.
Lái xe cười cười: “Chỗ đó tốt lắm, người ở đó đều có tiền cả.”
Một người luôn khéo léo như Lục Khiêm, giờ phút này cũng không rặn nối một nụ cười.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại.
Lục Khiêm chống người dậy, lên lầu, ấn chuông cửa.
Minh Châu đang ở nhà.
Cô đang định tiễn Thước Thước, lại nghe
thấy tiếng chuông nên ra ngoài mở cửa, cửa vừa mở ra, cô liền ngây ngẩn cả người.
Lục Khiêm…
Sao ông lại ở đây?
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm, ông nhìn cô, kiềm chế bản thân không nhìn xuống bụng cô.
Ông chạy tới tận đây, chỉ để được nhìn cô một lát.
Ông không muốn quấy rầy cô thêm.
Lúc này, Tiểu Thước Thước bước tới, thấy ông thì cực kỳ vui mừng, kêu “bố ơi” rồi ôm ôm lấy chân ông… Mềm mại ngọt ngào, nhưng Lục Khiêm lại đau đến mức toát mồ hôi đầm đìa.
Minh Châu giật mình bước tới, cô xoay người nói với Thước Thước: “Cơ thế bố không khỏe! Thước Thước ngoan nhé.”
Cậu nhóc buông tay ra, ngẩng đầu.
Trắng trắng mềm mềm, kết hợp với mái tóc trắnq màu trà, đánq yêu khônq thể tả.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK