Hoắc Minh muốn căn phòng tốt nhất, ước chừng đã là vợ chồng già với nhau nên anh cũng không hề vội vàng. Vào phòng rồi anh mới không nhanh không chậm giúp vợ mình cởi áo khoác, sau đó ôm cô vào trong ngực, hôn môi.
Thân mình Ôn Noãn vô cùng tinh tế, nằm trong lòng ngực anh, chỉ cần một cánh tay đã có thể ôm trọn lấy cô.
Cô để mặc cho anh hôn hồi lâu rồi mới nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, mâu thuẫn giữa hai vợ chồng cũng không phải là chuyện ngủ một giấc là có thể giải quyết, nếu không đêm đó chúng ta đã làm hòa rồi.”
Hoắc Minh sợ nhẹ mặt cô: “Không phải anh chỉ muốn ngủ cùng em, Ôn Noãn, em muốn nói chuyện gì?”
Ôn Noãn thoát ra khỏi lòng ngực anh.
Cô tự rót nước cho mình, uống hết non nửa ly mới lẩm bẩm: “Minh, em hiểu được suy nghĩ của anh, anh tưởng biến chuyện này thành trò vui của hai vợ chồng, nhưng đây không phải! Em là một người trưởng thành, em trung thành tuyệt đối trong hôn nhân, em không nên bị đối xử như vậy.”
Cô ôn tồn mà nói, những từ ngữ tổn thương tình cảm kia, cô cũng không nói ra lời.
Thật sự là bởi vì cô quý trọng cuộc hôn nhân của bọn họ.
Cô nghĩ Hoắc Minh cũng vậy.
Hoắc Minh chậm rãi cởi áo khoác ra, sau đó anh đi đến phía sau Ôn Noãn, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của.
Bọn họ yêu nhau, ôm ấp thân mật.
Anh gác cằm lên bờ vai mỏng của cô, bàn tay cũng nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của cô, lơ đãng vuốt ve nhưng cũng không mang tình ý.
Ôn Noãn biết anh có tâm sự.
Do dự một lúc lâu sau, anh vẫn nói thật với cô: “Ôn Noãn, anh biết em sẽ không vui nhưng lúc anh làm những chuyện đó, anh cảm thấy rất hưng phấn, cũng không khống chế được chính mình.”
Anh nhịn không được đành hỏi: “Có phải anh có hơi biến thái không?”
Cái tay đang cầm ly nước của Ôn Noãn khẽ run.
Cho dù Hoắc Minh nói ra có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ nhưng cô có thể nghe được, anh đang có vấn đề về mặt tâm lý.
Trong lòng Ôn Noãn trở nên mềm mại.
Cô xoay người, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu vai anh, ngửa đầu xem anh.
Ánh mắt của Hoắc Minh sâu hun hút.
Ôn Noãn nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Em tới gặp bác sĩ tâm lý cùng anh nhé?”
Hoắc Minh không kháng cự, anh nghẹn giọng nói: “Anh hẹn vào mười giờ sáng mai.”
Ôn Noãn yêu Hoắc Minh sâu đậm.
Hiện giờ tâm lý của anh xảy ra vấn đề, cô chẳng những không so đo hiềm khích trước đây, ngược lại còn chiều chuộng anh hết mực.
Đêm nay, căn phòng trị giá sáu ngàn một đêm không hề bị lãng phí.
Hoắc Minh rất thỏa mãn.
Ngày tiếp theo, Ôn Noãn tới gặp bác sĩ tâm lý cùng Hoắc Minh. Hoắc Minh đi vào khám bệnh một mình, Ôn Noãn đứng ở lối đi nhỏ gọi điện thoại nói cho Lục Khiêm biết chuyện này.
Lục Khiêm nghe xong lại cảm giác không đúng.
Nhưng đó là chuyện riêng giữa vợ chồng người ta, ông nhúng tay vào cũng không tốt lắm, hơn nữa đôi vợ chồng này cũng có nhiều thú vui mới lạ.
Ông đáp lại hàm hồ vài câu rồi cúp điện thoại.
Thư ký Liễu đứng một bên cũng nghe thấy loáng thoáng, không khỏi cười nói: “Người trẻ tuổi đúng là khác lạ, có sức sống ghê! Ngài xem cậu Minh biết dỗ dành ghê, chọc cô chủ không vui rồi lại nói là có vấn đề về tâm lý! Cứ như vậy chẳng những cô chủ không bực mình lại còn đau lòng cậu ấy hơn nữa…”
Câu nói tiếp theo cũng không tiện nói ra miệng.
Lục Khiêm bóc một viên kẹo Thụy Sĩ, cười nhẹ.
Lúc này thư ký Liễu nói: “Đúng rồi, đêm nay một buổi tiệc xã giao! Thước Thước đang ở chỗ ngài, có cần phải hủy lịch không ạ?”
Lục Khiêm muốn hủy.
Nhưng lúc mở tài liệu ra nhìn, lại hỏi thêm một câu: “Tôi nhớ đây là một bữa tiệc kêu gọi đầu tư đúng không! Cậu gọi thư ký Lý vào đây.”
Thư ký Liễu đi ra ngoài gọi người.
Một lát sau thư ký Lâm đi vào, mỉm cười nói: “Sếp Lục, chủ nhân bữa tiệc tối nay chính là Đạo diễn Vương, rất nổi tiếng trong giới, nghe nói ông ta đã rụng rất nhiều tóc chỉ vì nhà đầu tư cho bộ phim kia. Thậm chí đêm nay còn kéo cả nữ chính tới xã giao, rất xinh đẹp, lại còn là con gái của một gia đình rất nổi tiếng ở thành phố B, hiếm khi tham gia mấy bữa tiệc tối.”
Mặt mày Lục Khiêm nhảy dựng.
Ông truy hỏi, thư ký Lâm tìm kiếm một hồi rồi nói: “Nữ chính là Hoắc Minh Châu.”
Thư ký Liễu nhìn Lục Khiêm.
Lục Khiêm chỉ nói nhẹ: “Tôi biết rồi! Gọi điện thoại cho đạo diễn Vương nói rằng tôi sẽ tới tham gia đúng giờ!”
Thư ký Lâm đi ra ngoài.
Thư ký Liễu cười: “Cũng được! Cũng không phải chỉ có một nhà đầu tư tham gia bữa tiệc này, ngài qua đó đúng lúc làm vệ sĩ bảo vệ người đẹp.”
Lục Khiêm cúi đầu xem tài liệu.
Một hồi lâu sau, ông mới thầm nói một câu: “Ở thành phố B cũng không có ai dám bắt nạt cô ấy cả.”
Chẳng qua là ông muốn tới nhìn cô, chẳng qua chỉ là không nỡ để cô xuất đầu lộ diện thôi.
…
Buổi chiều, Lục Khiêm hoàn thành hết công việc.
Ông đi đón Tiểu Lục Thước trước.
Để không làm cậu nhóc thất vọng, ông dắt Tiểu Lục Thước ra ngoài ăn, trẻ con mà, đứa nào cũng thích ăn mấy thứ gà rán các loại, Lục Khiêm cũng chiều con.
Nhưng Thước Thước không chịu ăn gà rán.