Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, Diệp Bạch vẫn đưa cô trở về.
Có lẽ bởi vì tâm trạng của hai người khác nhau.
Không khí bên trong xe trở nên khác lạ, rất vi diệu, khó có thể miêu tả được bầu không khí này, cũng chỉ có một đôi nam nữ từng trải mới có thể cảm giác được.
Xe dừng lại bên ngoài biệt thự của Lục u.
Lục u đang định mở cửa xe lại phát hiện xe đã bị khóa lại từ bên trong, cô nghiêng người nhìn về phía Diệp Bạch.
Diệp Bạch im lặng nhìn cô: “Nhiệt độ bên ngoài khá thấp, đế anh lái xe vào bên trong… Không phải Tiểu Lục Hồi không ở nhà sao? Như vậy em cũng không cần phải lo lắng việc anh tiếp xúc quá nhiều với con bé, ảnh hưởng tới tuối thơ của con.”
Lời này như đang hóa giải bầu không khí rồi lại mang tính công kích, thật ra lại có chút ý muốn thử.
Lục u rũ mắt: “Anh không cần nói bóng gió như vậy.”
Diệp Bạch chỉ mỉm cười nhẹ.
Hơi vui vẻ.
Lục u hoảng hốt nhớ lại, không chỉ riêng mình cô, ngay cả Diệp Bạch cũng đã lâu không nở nụ cười thật lòng, rõ ràng trước kia anh rất thích cười. Nghĩtới đây cô lại nhìn anh nhiều thêm một chút.
Giây tiếp theo, tay cô bị nắm chặt, đặt lên mặt anh.
Bên trong xe ấm áp.
Gương mặt tuấn tú vô cùng ấm áp, hòa cùng hơi thở nam tính thuần khiết… Lục U muốn dịch tay ra nhưng Diệp Bạch không chịu.
Anh nắm lấy tay cô, tiếp tục kéo cô tới gần, mãi cho đến khi cô ngã vào trong lòng ngực của anh.
Giọng nói của anh trở nên khàn đặc lạ thường: “Anh không nói bóng nói gió, em vĩnh viễn không chịu thừa nhận em thích anh… Lục u, thích anh là chuyện em khó có thể nói thành lời, phải không?”
Anh hiểu rõ cô như vậy, lại khiến cò trở nên khó xử.
Khóe mắt Lục u ươn ướt, cô nén lại rồi quay đầu đi, nhẹ giọng nói: “Không hiểu anh đang nói gì!”
Giọng nói của Diệp Bạch trở nên khàn hơn
một chút: “Lục u, em biết anh đang nói cái gì mà, em chỉ không dám thừa nhận mà thôi.”
Anh không nói tiếp.
Chỉ cúi đầu hôn nhẹ một cái lên chóp mũi của cô.
Đêm khuya tĩnh lặng, bên trong xe vừa đen tối nhưng rất ấm áp… Cuối cùng, Diệp Bạch vẫn lái xe đi vào bên trong, lúc Lục u xuống xe anh đưa áo khoác của mình cho cô mặc, hơn nữa còn kéo kín mít: “Đừng để lạnh rồi bị cảm!”
Trước sự dịu dàng của anh, cô không có cách nào nói lời từ chối.
“Diệp Bạch, mổi quan hệ giữa chúng ta không hề thay đối một chút nào!”
Anh dịu dàng mỉm cười: “Anh biết, hiện tại chúng ta chỉ có mối quan hệ thể xác thôi!” Nói xong, anh mở cửa đi xuống xe, vòng đến bên kia mở cửa xe cho cô.
Lúc Lục u xuống xe, giương mắt nhìn thẳng vào trong mắt Diệp Bạch.
Con ngươi của anh còn đen tối hơn cả màn đêm.
Lục u lên lầu, hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng ỏ tô rời đi truyền đến từ dưới lầu.
Cô đi ra sân thượng.
vẫn khoác chiếc áo lông sẫm màu của Diệp Bạch, rất dài cũng rất ấm áp… Trong đêm khuya, dưới làn sương mờ ảo, cô nhìn theo hướng chiếc xe thể thao màu đen rời đi.
Đèn đỏ sau đuối xe chậm rãi rời xa, chỉ còn lại cảnh cống lớn đen sì.
Bỗng dưng, xe dừng lại.
Diệp Bạch bước xuống, đưa tay ra đỡ cửa xe nhìn về phía Lục u. Bọn họ không thấy rõ mặt nhau nhưng bọn họ biết rằng đối phương đang nhìn mình.
Mũi Lục u cay cay, có cảm giác nói không nên lời.
Rõ ràng bọn họ có tình cảm với nhau thế nhưng mối quan hệ giữa bọn họ giống như màn sương đêm này, như ấn như hiện, như gần như xa… Cô cũng mất hết dũng khí được ăn cả ngã về không.
Lục u cầm điện thoại gọi cho Diệp Bạch.
Từ nơi xa, Diệp Bạch khom lưng lấy di động ra từ trong xe, giọng nói lúc anh nói chuyện với cô khàn đặc nhưng cũng vô cùng dịu dàng: “Mau vào phòng đi! Bên ngoài lạnh lắm.”
Lục u lấm bấm: “Anh không có áo khoác.”
Lòng Diệp Bạch trở nên mềm mại, anh “ừ”
một tiếng: “Được rồi! Anh đi về trước, nghỉ ngơi sớm đi.”
Lục u nhìn anh lên xe, nhìn anh rời đi.
Ban đêm, cô có một giấc mơ, mơ thấy những ngày tháng bọn họ sổng cùng nhau ở chung cư.
Nhìn điện thoại, chưa đến bốn giờ sáng.
Diệp Bạch gửi tin nhắn cho cô, là một bức ảnh… Anh đan một chiếc võng thủ công cho Tiểu Lục Hồi, đã làm xong xuôi, đặt ở trên ban công của chung cư.
Lục u chỉ im lặng mà nhìn, đáy lòng mềm mại.
Nhưng cô không trả lời tin nhắn của anh, cô cũng không cho anh cơ hội, nói lời quay lại. Bọn họ cứ ở chung với nhau như thế, không nóng không lạnh, không mặn không nhạt.
Dường như bọn họ chưa từng công khai hẹn hò, cũng không có trường hợp nào phải cùng nhau tham gia.
Phần lớn thời gian nhàn rỗi sẽ đi tới căn chung cư kia
Ăn cơm, ngủ.
Giữa một đôi nam nữ vừa mới ở bên nhau, mấy chuyện này cũng thường xuyên xảy ra, Lục u và Diệp Bạch khoảng bốn năm ngày mới gặp một lần nhưng lần nào anh cũng cuốn lấy cô ba bốn
lượt, dường như muốn bố sung bù cho những ngày đó.
Vài lần kịch liệt…
Cơ thề tinh tế thấm đẫm mồ hôi của Lục u nằm trên người Diệp Bạch.
Cô đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực anh.
Sau lần rơi xuống biển đó, cuối cùng vẫn đế lại rất nhiều miệng vết thương nhỏ vụn, Diệp Bạch không nói cô cũng đoán ra chắc chắn lúc ấy có nhiều chỗ bị gãy xương, giọng nói cô trở nên nghẹn ngào sau khi biết chuyện: “Còn đau không?”
Diệp Bạch bắt lấy tay cô, bàn tay nắm chặt.
Hồi lâu sau, anh cúi người hôn cô: “Không đau!”
Hai người im lặng ôm nhau.
Tuy cả hai đều không có mở miệng nhưng là tóm lại vẫn không còn giống như trước… Bên ngoài lớp màn cửa dài chưa được kéo lên của cửa số sát đất, bông tuyết lung linh bay nhảy.
Lục u không muốn cử động dù chỉ là một chút.
Cò lẩm bấm: “Tuyết rơi! Không mấy ngày nữa là tới tết!”
Diệp Bạch đưa tay ra lấy một cái hộp tơ nhung từ trong tủ đầu giường, đặt ở trong lòng bàn tay của Lục u.
Cô ngửa đầu nhìn anh, không cử động.
Diệp Bạch đưa một tay lên mở hộp ra thay cô, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương xanh tuyệt đẹp, rực rỡ bắt mắt.
Anh thấp giọng nói: “Mấy ngày trước mua được trong một cuộc đấu giá, 9.9 carat, có nghĩa là mãi mãi về sau, mang lên thử xem có thích hay không?”
Lục u vươn ngón giữa ra.
Nhưng rõ ràng kích cỡ của nhẫn lại vừa với ngón áp út… Trong nháy mắt chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay, cả hai người đều im lặng.
Một lát sau, Lục u cuộn ngón tay lại: “vẫn nên tháo xuống! Không thích hợp.”
Diệp Bạch lại xoay người, nhẹ nhàng đè cô ở trên giường.
Tay cô đeo nhẫn kim cương, đặt ở giữa gối đầu, sợi tóc màu đen phất qua gương mặt của cô… Dường như da thịt của cô còn mềm mịn bóng loáng, bắt mắt hơn cả kim cương.
Diệp Bạch đan chặt mười ngón tay với cô.
Anh rất dịu dàng, hơi thở tựa như tơ tằm vuốt ve lên khuôn mặt cô, Lục u nhìn ra được ánh
mắt của anh… Mỗi lần anh muốn sẽ lộ ra biểu cảm như vậy.
Cô có chút kinh ngạc.
Bọn họ vừa mới làm hai lần, sao mà anh… lại muốn nữa?
Cô không thế phản kháng, anh đã giữ chặt lấy cơ thể cô, cùng nhau kết hợp chặt chẽ.
Diệp Bạch ở trên giường không giống như những gì cô nghĩ.
Rất ít nói, kiệm lời.
Lúc tâm trạng tốt thì đa dạng nhiều, tâm trạng không ốn sẽ giày vò cô đến chết… Thể lực của Lục u thường xuyên không chống đỡ được, cả người nhũn ra dưới thân anh, có khi cô thật sự cảm thấy bọn họ như một đôi nam nữ đang yêu đương vụng trộm.
Bên ngoài cửa số sát đất, tuyết bay mấy ngày liền.
Trong nhà hương xuân hoà thuận vui vẻ.
Diệp Bạch tựa lên trán cô, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ lên mũi cô, giọng nói khàn khàn: “Ngày mai phải bay ra nước ngoài một chuyến.”
Lục u lập tức tỉnh táo ngay sau cơn kích thích.
Đôi mắt ướt át vẫn còn dư lại tình ý miên man của hồi ban nãy, cô giơ tay sờ nhẹ lên khuôn mặt gầy gò của anh, do dự nửa ngày vẫn hỏi thành lời: “Tới gặp cô ta sao?”
Diệp Bạch biết, nếu anh tới gặp Gina ắt hẳn sẽ bị cô đá xuống giường ngay lập tức.
Anh cúi đầu hôn lên bờ vai mỏng của cô, nói nhỏ: “Không phải, đi thăm bố mẹ của anh.”
Lục u không nói gì.
Diệp Bạch châm chước một hồi, nhẹ giọng nói: “Em đưa Tiểu Lục Hồi đi cùng anh, được không?”
Lục U quay đầu đi.
Cô nhìn chiếc nhẫn kim cương lóe sáng trên ngón tay, tâm trạng có hơi phức tạp… Quá nhanh.
Cô cùng Diệp Bạch tách ra rồi hợp lại, cô nên giải thích thế nào với bố mẹ của Diệp Bạch? Nói rằng cô vẫn chưa chịu tha thứ cho anh… Cô muốn chờ thêm một chút, thế nhưng ngay vào thời điểm này cô cũng không muốn làm anh mất hứng. Cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh rồi nói nhỏ: “Lần sau đi! Chờ trời ấm áp một chút ròi chúng ta qua đó.”
Diệp Bạch nhìn cô chăm chú, ánh mắt thâm sâu.
Một lát sau anh đưa một tay chống đỡ thân mình, một tay ôm lấy sau cổ cô sau đó hôn cô
điên cuồng.
Phía dưới khăn trải giường càng thêm phần kịch liệt.
Tuyết, càng rơi càng nặng hạt…
Ngày cuối năm, Diệp Bạch bay ra nước ngoài.
Anh muốn Lục u đưa Tiếu Lục Hồi tới tiễn anh, vốn nghĩ rằng Lục u sẽ không đồng ý nhưng lại không ngờ tới Lục u lại đưa con qua.
Năm mới, Tiểu Lục Hồi mặc một bộ áo khoác len kiếu Anh xinh đẹp phổi cùng một đôi giày da mềm mại, bởi vì trời lạnh nên đội thêm một chiếc mũ dây rồi quàng khăn cố kín đáo, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy.
Diệp Bạch xuống xe, bế cô bé lên hôn một cái.
Đã lâu Tiểu Lục Hồi không được gặp anh, vô cùng vui mừng, ôm Diệp Bạch mềm giọng gọi một tiếng chú.
Diệp Bạch nghiêng người nhìn về phía Lục u.
Giọng nói của anh đè nén rất thấp: “Thật sự rất muốn được nghe con bé gọi một tiếng bô’.”
Lục u chỉ cười nhẹ một cái.
Diệp Bạch không ép cô, một tay anh ôm Tiểu
Lục Hồi, một tay khác lại móc một cái hộp nhỏ từ trong túi áo rồi mở ra, bên trong là một chiếc khóa nhỏ làm bằng vàng đã cũ, điểm xuyết kim cương, vô cùng tinh xảo và xinh đẹp.
Anh đeo lên cho Tiểu Lục Hồi.
Cô bé thích nhất là những đồ sáng lấp lánh, lập tức thích liền, gửi một nụ hôn thơm ngào ngạt lên mặt anh.
Diệp Bạch ôm cô bé vào trong xe.
Chiếc Lincoln dài màu đen, bên trong xe rất rộng rãi thoáng mát, Tiểu Lục Hồi ngồi ở trên đùi Diệp Bạch không chịu xuống dưới… Biết Diệp Bạch sắp lên máy bay rời đi, mãi hồi lâu cô bé vẫn không vui.
Lục U ngồi ở ghế đổi diện, dựa vào lưng ghế nhìn ra bên ngoài xe.
“Suy nghĩ gì vậy?” Diệp Bạch hỏi cô.
Lục u xoay người lại nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Đang nghĩ xem bao giờ thì anh về.”
Diệp Bạch không nói gì,
Nhưng trong lòng anh lại cực kỳ mềm mại.
Tới sân bay, lúc anh cầm vé máy bay đi qua cửa kiểm tra an ninh, bổng nhiên anh xoay người, ôm chặt Lục u và cỏ bé vào trong lòng ngực, anh dịu dàng nói: “Ngày mồng bốn anh trở về! Lục u… Anh sẽ nhanh chóng trở về”
Lục u không nói.
Thật lâu sau, cô “ừ” một tiếng: “Thời gian không còn sớm, nên vào đăng ký.”
Diệp Bạch lại bế Tiểu Lục Hồi lên hôn mấy cái, lúc này mới không nỡ mà rời đi.
Lục u dắt con đứng chờ đến khi chuyến bay kia cất cánh, nhìn máy bay màu xám bay lên bầu trời biến thành một chấm đen nhỏ, lúc này mới cô thu lại tầm mắt, dắt con đi về.
Lúc đi về trời lại có tuyết rơi.
Mềm mại dịu dàng.
Lục u quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, chắc là vì cô ngấn người quá lâu, Tiểu Lục Hồi ôm lấy mặt cô, nũng nịu hỏi: “Mẹ đang nghĩ gì vậy?”
Lục u mỉm cười: Cô đang nghĩ, lúc này Diệp Bạch có thể trở về đúng hạn hay không?
Lục u dắt Tiểu Lục Hồi về nhà họ Lục.
Năm nay, Lục Thước bận việc ở công ty, ngày đầu năm không thế về thành phố c… Cho nên Lục Khiêm và Minh châu cũng ăn tết ởthành phố B.
Hai đứa nhỏ trong nhà vô cùng vui vẻ.
Dưới làn tuyết mịt, Lục u ôm Tiểu Lục Hồi đi vào sảnh lớn.
Lục Khiêm thấy cô tiến vào, nhẹ nhàng giúp
con gái nhỏ phủi đi bông tuyết nhỏ vương lên người cô, vừa phẩy tay vừa cười nói: “Vốn đã loạn lắm rồi, bây giờ lại có thêm một nhóc con tới nữa, ba đứa trẻ này có thể nâng luôn cả cái nhà dậy mất!”
Hoắc Minh châu liếc ông: “ông ởtuối này rồi, chắc cũng lãng tai rồi đó!”
Lục Khiêm lải nhải với Lục U: “Mẹ con lại chê bố!… Minh châu, tai của anh không hề lãng, em không biết sao!”
Minh Châu nói ông: “Một đống tuổi rồi còn không biết ngại.”
Lục Khiêm kéo Lục u ngồi xuống, hừ nhẹ: “Nếu da mặt anh mỏng, trong nhà sao có thế não nhiệt thế này, Lục u, con nói có phải hay không? Giờ mẹ con già rồi, hóa ra còn biết xấu hố… Cũng không biết năm đó là ai chạy đuối theo bố khắp cả thế giới.”
Hoắc Minh châu: “Sức quyến rũ của anh là vô hạn rồi!”
Lục u cảm thấy buồn cười, không tham dự vào màn đấu võ mồm của bọn họ.
Ngay lúc này, Lục Thước bước xuống từ trên lầu.
Tối hôm qua anh ấy dự tiệc cả một đêm, cũng mới chỉ ngủ được ba tiếng đồng h’ô, một lát
nữa còn phải tới công ty… Lục Khiêm nói anh đang đào tiền.
Lục Thước bế Tiểu Lục Hồi lên hôn một cái: “Công ty lớn như vậy! Không muốn làm cũng phải làm, bố cho rằng con không muốn thanh nhàn một chút sao?”
Anh ấy tinh mắt nhìn thấy khóa nhỏ bằng vàng trên cổ Tiểu Lục Hồi.
Lục Thước nhìn ông vài giây, ánh mắt chuyển về phía em gái nhà mình, thong thả ung dung hỏi: “Em và Diệp Bạch lại ở bên nhau?”
Lục u định phủ nhận, bởi vì cô và Diệp Bạch cũng không có danh phận gì.
Nhưng Lục Thước là ai?
Anh ấy không thèm tin mấy chuyện ma quỷ của cô.
Huống hồ, lúc này có tiếng xe ô tô vang lên ngoài sân, Lục Khiêm kêu người giúp việc ra xem, người giúp việc ra xem xong quay lại, cười tủm tỉm rồi nói: “Là cậu cả cho người đưa quà năm mới tới, đầy đủ tất cả mọi thứ.”
Lục Thước đi xuống lầu, buông Tiểu Lục Hồi xuống, nhẹ giọng nói: “Tìm anh chị chơi đi.”
Tiếu Lục Hồi lập tức chạy đi mất tiêu.
Chờ cô bé rời đi, Lục Thước mới cười lạnh ra tiếng: “Cậu cả từ đáu ra?”
Người giúp việc không dám lên tiếng.
Lúc này Lục Huân vội vã xuống lầu, cô ấy hiểu tính cách của Lục Thước nhất, cắn môi kéo cánh tay anh, nhỏ giọng nói: “Vất vả lắm người ta mới trở về, lại còn là Tết nhất, anh đừng nói mấy lời như vậy!”
Lục Khiêm cũng nói: “Cái tính chó của con càng ngày càng giống cậu con đấy.”
Lục Thước cũng mặc kệ những cái đó.
Anh ấy nói với Lục U: “Anh không phản đối chuyện em ở bên anh ta! Nhưng lần trước anh ta biến mất hơn một tháng, lần này lại ra nước ngoài, anh ta ra nước ngoài gặp ai em có biết không?… Loại quan hệ mập mà mập mờ không chút gắn kết này, vốn dĩ không nên tồn tại! Anh hiểu ý của em, còn không phải chỉ là chuyện giải quyết vấn đề cá nhân của nhau thôi sao, dù sao cũng từng kết hôn, anh nghĩ về mặt tâm lý hai người cũng không có gánh nặng gì, nhưng Lục u, nếu người này em chỉ chơi đùa, anh không phản đối, thế nhưng… Anh ta là Diệp Bạch!”
Lục Huân xin anh ấy đừng nói nữa.
Lục Thước tương đối thẳng thắn.
Anh ấy nhìn Lục u, nhẹ giọng nói: “Thật ra chuyện này rất đơn giản, nếu em có thể vượt qua cánh cửa mang tên Gina kia, vậy em cứ chờ… Chờ đến khi người nọ không còn nữa, lúc ấy nếu em
và Diệp Bạch còn có thể đi cùng một đường, vậy thì các em sẽ thật sự sống hạnh phúc. Thế nhưng hiện tại tất cả mọi thứ đều mập mờ, Nếu Diệp Bạch thật sự có lòng sẽ không bay ra nước ngoài ngay lúc này, không nên đế những chuyện sốt ruột này lại xảy ra thêm một lần nữa, anh ta muốn ở bên em, bố mẹ anh ta không thể về nước sao? Vì sao lúc nào cũng là Diệp Bạch đi qua đó?”
Anh ấy nói xong, thở ra một hơi nặng nề
Anh ấy lại nói: “Đương nhiên, em cũng có thế đánh cuộc một lần thật xa hoa! Những năm Diệp Bạch làm bạn với em quả thật cũng đáng giá để em đánh cuộc một lần vì anh ta, Thế nhưng người làm anh… Luôn muốn em bớt đi một vài con đường lòng vòng”
Dù sao Lục u không còn trẻ nữa.
Dù sao Lục u cũng là đứa em gái ruột của anh ấy
Trái đẳng của tình yêu, cô đã nếm quá nhiều…
Lục u nghe xong thì cảm động, cô thấp giọng mở miệng: “Anh, em biết!”
Lục Thước khoác áo khoác mỏng lên người.
Anh ấy đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Em đã trưởng thành, quyết định tự em
đưa ra! Mặc kệ thế nào, đều có anh ở đáy!”
Anh ấy nói xong thì đi đến công ty.
Lục Khiêm mở miệng: “Không ăn cơm sáng à? Con là trời cao hay sao?”
Giọng nói của Lục Thước truyền ra từ lối ra vào: “Vừa nãy Tiếu Huân lén chiên hai quả trứng, đưa lên phòng ngủ ăn.”
Lục Huân:…
Bầu không khí rất vi diệu.
Lục Khiêm hỏi Hoắc Minh châu:” Bao giờ em mới lén chiên hai quả trứng rồi đưa cho anh ăn vậy?”
Minh Châu bưng nước trà lấp kín miệng ông.
Lúc này, bà phát hiện chiếc nhẫn kim cương trên tay Lục U, nhẫn kim cương xanh vô cùng xinh đẹp.
Minh Châu nâng tay cô lên, nhìn thật lâu sau… Bà im lặng mà nghĩ Lục u đã ba mươi ba tuổi, quả thật giống như lời Lục Thước nói, không còn trẻ nữa.
Lục u nói nhỏ: “Mẹ, con đã thử rồi! Không phải anh ấy thì cũng không thế là người khác! Nếu anh ấy phụ lòng con, con có thế chấp nhận…”
Tiếp nhận Diệp Bạch cũng có nghĩa là tiếp nhận sự tồn tại của Gina, đây là uất ức Lục u nói
không nên lời.
Bị Lục Thước nói toạc ra.
Thế nhưng có thể làm sao bây giờ đây!
Bố của Gina đã cứu Diệp Bạch, nếu Gina thật sự đi tới bước đó, Diệp Bạch cũng phải đi.
Hơn nữa, cô còn không thế ngăn cản.
Nói xong, hai mắt cô ướt át, dù sao vẫn có chút ủy khuất.
Cuối cùng, vần là Lục Khiêm mở miệng, yêu thương nói với con dâu: “Tiểu Huân à, chờ tối nay Lục Thước trở về, con khuyên nhủ nó nhé!”
Lục Huân nghe lời ông, gật đ’âu: “Bố yên tâm, con sẽ nói với anh ấy.”
Lúc nửa đêm, Diệp Bạch gửi tin nhắn tới.
Anh đã xuống máy bay, đã tới chỗ của bố mẹ anh, còn có chụp ảnh chung.
Lục u nằm trong chăn nhìn bức ảnh kia, cô không trả lời, sợ anh cảm thấy mình đế ý quá mức… Đồng thời cô cũng cảm thấy mình quá đế ý, để ý đến độ không còn là chính mình.
Nhìn thật lâu sau.
Bên kia Diệp Bạch không chờ đến cô trả lời, dường như anh biết cô đang đợi, anh gọi điện thoại tới.
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, dịu dàng: “Lục u, ở đây cũng có tuyết rơi.”
Lục u “ừ” một tiếng.
Cô nghe thấy anh nói: “Sang năm mới, chúng ta mang Tiểu Lục Hồi tới đây trượt tuyết… Chắc chắn con bé sẽ rất vui.”
Cô lại “ừ” một tiếng, giọng nói khàn khàn.
Diệp Bạch biết, hẳn là cô đã khóc, có lẽ là Lục Thước nói cô.
Anh cũng biết, lúc cô ở bên anh hẳn là phải chịu đựng nhiều áp lực Lấy điều kiện của nhà
họ Lục, thật ra cô không cần phải quay lại làm gì cả, bởi vì yêu anh, cho nên cô mới quay đầu lại.
Đây là lần đầu tiên Diệp Bạch cảm nhận được, Lục u yêu không kiềm chế.
Như thiêu thân lao đầu vào lửa, không có đường lui.
Anh đã từng rất hâm mộ Chương Bách Ngôn, thật ra anh đã có được nó từ lâu, lúc này anh có hơi hối hận vì đã bay ra nước ngoài… Nhưng anh không thể không đi, bố anh bị ngã gãy xương chân, cần anh thăm hỏi chăm sóc mấy ngày.
Giọng nói của Diệp Bạch cũng trở nên nghẹn ngào, anh đứng dưới làn tuyết mịn, nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK