Chương Bách Ngôn làm sao nỡ, anh tựa vào đầu giường, để cô nằm trong lòng anh, có anh nhẹ nhàng vỗ về nên cô an tâm hơn vô cùng... Lần này cô ngủ rất say.
Lúc trời sáng, Tần Dụ tỉnh lại.
Chương Bách Ngôn không ở bên cạnh, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, mơ hồ cảm giác là vài người, nói cái gì người chết, còn có người thứ ba... xen lẫn những chữ thảm thiết đáng sợ.
Tần Dụ mặc thêm quần áo đi ra ngoài.
Mấy người đàn ông đội mũ đang đứng trong phòng khách nói chuyện với Chương Bách Ngôn, sau khi nhìn thấy Tần Dụ thì trong đó có người hỏi: “Đây có phải là con gái của nạn nhân không?”
Con gái của nạn nhân?
Tần Dụ ngây ngẩn cả người, mặt cô trong phút chốc trở nên tái mét, nhìn sang Chương Bách Ngôn.
Một lúc lâu sau, cô cũng không thể thốt ra được một chữ.
Chương Bách Ngôn bước nhanh tới, ôm vai cô, giọng nói khe khẽ: “Tối hôm qua mẹ em lái xe, xảy ra tai nạn xe cộ, bà ấy và chiếc xe đối diện tổng cộng là ba người, đều chết ngay tại chỗ.”
Tuy rằng tàn nhẫn, nhưng anh vẫn nói với cô.
Sắc mặt Tần Dụ trắng bệch.
Cô nghe hiểu một lúc sau mới run rẩy môi nói: “Nhưng ngày hôm qua mẹ còn tới tìm em, mẹ còn nấu một bữa cơm cho em ăn, sao lại đột nhiên biến mất được chứ!”
Tần Dụ không ngốc, cô bỗng nhiên hỏi anh: “Chương Bách Ngôn, chiếc xe đối diện có phải do bố em lái với bồ nhí không?”
Lần này, chẳng những Chương Bách Ngôn im lặng, ngay cả mấy người kia cũng không lên tiếng.
Bố mẹ Tần Dụ được xem như nhân vật nổi tiếng, chuyện này làm ầm ĩ lên cũng khó coi.
Bọn họ đắn đo một chút rồi nói: “Nếu không hay là thế này đi cô Tần, cô và anh Chương cùng nhau xử lý chuyện này, bên kia còn để lại một bé trai, bên nhà gái không có thân thích nào ra mặt, nếu như hai người không có ý định nuôi dưỡng thì có thể phải đưa đến trại trẻ mồ côi.
Đối phương khựng lại một chút: “Tuy nói là cơ quan nhà nước, nhưng dù thế nào cũng không thể so với trong nhà, cô Tần, cô suy nghĩ một chút, chuyện này không bắt buộc.”
Là một người phụ nữ, Tần Dụ theo bản năng bài xích đứa bé kia.
Nếu không có đứa bé đó, mẹ cô cũng sẽ không chết, gia đình cô cũng sẽ không trở nên như thế này... Nhưng trong lòng cô biết, người phạm tội ác tày trời là bố cô.
Cho nên mẹ cô lựa chọn chết chung với ông ta.
Cô không lên tiếng, Chương Bách Ngôn hiểu được ý của cô, anh gọi mấy người kia ra ngoài nói chuyện một lát... Khi anh trở lại, trên mặt Tần Dụ đầy nước mắt, cô hỏi anh có thời gian rảnh để xử lý hậu sự của mẹ với cô hay không.
Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng ôm cô.
Giờ phút này, bọn họ thật sự là đồng bệnh tương liên, chỉ còn lại nhau...
…
Bởi vì chết không vẻ vang nên hậu sự của bố mẹ Tần Dụ cũng được làm qua loa.
Bố Tần có dự phòng trước.
Trong di chúc của ông ta viết rất rõ ràng, toàn bộ tài sản của ông ta để lại cho con trai ông ta là Tần Phấn, hơn nữa người vợ là bà Tần cũng ấn một dấu tay, không biết bố Tần đã lừa gạt như thế nào để có được.
Tần Phấn chưa trưởng thành.
Tần Dụ là người thân cùng huyết thống duy nhất của cậu, cô chỉ có thể làm người giám hộ, trước khi Tần Phấn trưởng thành thay cậu bảo quản phần di sản kia... Khi luật sư công bố như vậy, Tần Dụ ngồi một mình trong phòng khách nhà họ Tần thật lâu.
Đứa bé kia khoảng chừng bảy tám tuổi, xinh đẹp không tưởng.
Da trắng nõn nà.
Tóc nâu sẫm, còn hơi xoăn...
Cậu đứng bên cạnh Chương Bách Ngôn, rụt rè nhìn Tần Dụ, người khác đều nói cô là chị cậu, nhưng cậu nhận ra được cô hoàn toàn không thích cậu, cô thậm chí còn căm hận cậu.
Là bởi vì mẹ sao?
Nhưng bây giờ cậu cũng không có mẹ...
Tần Dụ ngồi ở trong phòng khách.
Đúng, cô cực kỳ hận thằng bé đó, cô thậm chí còn nghĩ đến việc trước khi cậu trưởng thành, cô sử dụng quyền lợi của người giám hộ, quyên góp toàn bộ tài sản cho cậu, sau đó để cậu lớn lên thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, cô còn muốn nuôi dạy cậu trở nên lệch lạc... Để sau này cậu sẽ có một cuộc sống bi thảm.
Những suy nghĩ đó cứ như ác ma quấn lấy cô.
Chương Bách Ngôn đi tới, anh nhẹ nhàng đè lên vai cô, nhỏ giọng nói: “Giữ thằng bé lại đi!”
Tần Dụ nhìn về phía cậu bé kia, cô cố ý nói: “Nếu cậu muốn ở lại bên cạnh tôi thì không có căn nhà tốt như thế này đâu, cậu phải đến căn nhà chưa tới 80 mét vuông để ở cùng tôi, nơi đó cũng không lớn bằng nhà vệ sinh của cậu bây giờ. Cậu nghĩ kỹ rồi hẵng quyết định nên ở lại đây, hay là đi theo tôi.”
Cô nghĩ, kẻ ngốc cũng biết nên chọn như thế nào.