Bữa ăn nhạt nhẽo, sau bữa ăn, hai người thản nhiên trò chuyện về chuyện học hành của bọn trẻ. Hoắc Tây nói vài câu rồi lên phòng làm việc, Trương Sùng Quang ngăn cô lại nói: “Đừng đọc hồ sơ nữa, có đọc cũng không xong được, chúng ta hãy nghỉ ngơi đi!”
Hoắc Tây ừm một tiếng: “Ngày mai sẽ có phiên tòa”.
Trương Sùng Quang nhìn theo bóng lưng cô đi lên lầu, họ đã ở bên nhau nhiều năm, thậm chí có thể nói là đã cùng nhau lớn lên… Hoắc Tây đã sinh được hai đứa con, dáng người vẫn rất hoàn mỹ, vòng eo thon gọn, đôi chân thẳng và dài.
Ngoại hình của cô ấy cũng thuộc hàng đỉnh cao.
Sau khi Trương Sùng Quang kết hôn, anh không bao giờ nghĩ đến việc ra ngoài ăn tạp, cũng như không quan hệ với những người phụ nữ khác.
Nhưng bây giờ cơ thế rõ ràng đã trải qua cảm giác được thoả mãn, nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng, muốn ra ngoài đi dạo.
Chìa khóa xe đế ở tâng dưới, anh cầm lấy rồi đi ra ngoài, mở cửa bước vào xe.
Đêm mùa hè thật mát mẻ.
Anh chỉ đơn giản mở cửa số xe và đi lang thang không mục đích… Lái xe được hơn nửa tiếng, điện thoại di động reo, màn hình hiện người gọi tới là Cảnh Thụy.
“Đêm khuya không ở cùng vợ, còn có thời gian đi tìm tôi?”
Trương Sùng Quang lên tiếng, giọng nói khàn khàn dễ nghe.
Cảnh Thụy vừa khách sáo vừa luồn cúi, gần đây anh ta có dự án muốn nhờ Trương Sùng Quang giúp đỡ, hai người họ trở nên khá thân thiết. Cảnh Thuỵ miệng lưỡi rất trơn tru: “Anh Trương đến chỗ em chơi đi, vừa mới thuê phòng xong, Lục Thước cũng đang ở đây”.
Trương Sùng Quang khá ngạc nhiên.
Lục Thước bình thường không ra ngoài chơi, vậy mà tối nay cũng có mặt ở đó.
Anh không đồng ý ngay với cảnh Thuỵ mà thuận miệng hỏi đối phương: “Hoắc Doãn Tư thì sao, cậu ấy có tới không?”
Phản ứng của cảnh Thụy có chút mạnh: “Anh Trương, sao anh lại quan tâm đến cậu ấy nhiều như vậy? Em biết cậu ấy là em vợ của anh, nhưng ai không biết còn tưởng rằng anh kết hôn với cậu ấy đấy, sao mà để ý đến người ta quá
vậy!… Có điều anh cũng biết đó, Hoắc Doãn Tư dính vợ như keo, kết hôn xong có thánh cũng không gọi được. Gọi mười lần cậu ta ra ngoài được một lần là đã nể mặt lắm rồi! Haizz, nhắc là thấy bực!”
Trương Sùng Quang mỉm cười nhẹ.
Nụ cười đó có phần cay đắng và có chút ghen tị.
Mười phút sau, Trương Sùng Quang đến câu lạc bộ và bước vào phòng.
Cảnh Thuỵ gọi toàn người quen tới.
Lục Thước thật sự ở đó, nhưng không ngờ anh ấy lại đưa cả Lục Huân tới. Lục Huân ngoan ngoãn ngồi cạnh Lục Thước chơi điện thoại di động. Cô ấy không phải người hòa đồng, nhưng cũng không có ai dám trêu chọc cô, bởi vì giám đốc Lục rất bảo vệ cô ấy.
Nhưng Trương Sùng Quang lại là ngoại lệ, anh lớn tuổi hơn Lục Thước, Lục Huân. Họ đều chỉ đáng tuổi em trai, em gái của anh.
Trương Sùng Quang ngồi bên cạnh Lục Thước, mỉm cười liếc nhìn: “Nếu biết trước tới đây ăn cơm chó thì tôi đã không tới. cảnh Thuỵ đúng là không thành thật”.
Cảnh Thụy mỉm cười, tự mình rót rượu cho
anh.
Lục Thước ánh mắt sắc bén, dựa vào trên ghế sô pha nhẹ nhàng mỉm cười: “Mới có mấy giờ mà giám đốc Trương đã tắm xong rồi sao? Anh ở nhà tới hay ở khách sạn tới?”
Trương Sùng Quang hơi nhếch môi: “Đương nhiên là ở nhà! Chị của cậu quản rất nghiêm”.
Lời này có thể lừa được người khác nhưng không lừa được Lục Thước.
Lục Thước biết Lục Huân sẽ cảm thấy không thoải mái khi có Trương Sùng Quang nên vỗ nhẹ vào mu bàn tay của vợ nói: “Đi thôi, vẫn còn ham chơi nữa sao, về nhà thôi!”
Lục Huân mặt đỏ bừng vì tức giận.
Cái gì mà ham chơi cơ chứ, rõ ràng là anh ấy kéo cô đến đây.
Trước khi rời đi, Lục Thước còn chào Trương Sùng Quang: “Xin lỗi, Tiếu Huân quản rất nghiêm”.
Trương Sùng Quang bị chọc cười.
Trương Sùng Quang uống chưa đến nửa ly rượu mạnh, mỉm cười: “Được đấy! Cũng chỉ có cô ấy mới chịu để cho cậu quản như vậy, đổi người khác thử xem”.
Lục Thước tức giận nói với anh: “Đó là do năng lực của tồi”.
Sau khi Lục Huân rời đi, bầu không khí rõ ràng còn sôi động hơn trước, đám đàn ông bắt đầu nói những chuyện bậy bạ. Đây cũng là chuyện thường khi một đám đàn ông tụ lại, người có địa vị sau khi uổng rượu đều trở thành người bình thường.
Trương Sùng Quang tâm trạng không tốt và uổng rất nhiều.
Nguyên nhân chính là vì cảnh Thụy vẫn luôn “chăm sóc” anh, gọi anh là “anh trai”, Trương Sùng Quang cũng không tiện từ chối.
Bản thân cảnh Thuỵ cũng say.
Anh ta cầm ly rượu, gương mặt sáng bừng, lắp bắp nói: “Hôm nay không ai được phép rời đi, chỉ có vợ gọi mới có thể rời đi. Người còn lại cuối cùng là vua của nhóm chúng ta, anh ấy không sợ con cọp cái ở nhà”.
Một lúc sau, những người trong phòng đều phì cười.
Họ đều phàn nàn về vợ của mình.
Trương Sùng Quang lặng lẽ lắng nghe, lắng nghe những lời bàn tán của người khác, cuối cùng phát hiện ra rằng… cuộc hôn nhân của họ cũng có rất nhiều vấn đề, anh chợt cảm thấy cân bằng và thoải mái hơn.
Có lẽ ở tuổi này hôn nhân là như thế này!
Nửa giờ sau, những người đàn ông khác lần lượt nhận được cuộc gọi của vợ, đều bị giục về nhà. Trước khi trả lời điện thoại, họ còn la hét ầm ĩ nhưng khi nghe vợ chất vấn thì lại rất thận trọng.
[Chỉ là uống vài ly thôi, em đừng suy nghĩ nhiều quá!]
[ Đúng, là tiệc của giám đốc cảnh, nếu em không tin anh sẽ quay video cho em xem].
[Giám đốc Trương cũng đến rồi, em lo lắng điều gì vậy? Vợ giám đốc Trương thậm chí còn không gọi điện để kiểm tra, em làm như vậy là quá đáng, anh sẽ giải thích với em sau].
Người đàn ông nói vậy nhưng sau khi cúp điện thoại lại xin phép đi về: “Xin lỗi mọi người, vợ tôi giục quá. Vì sự hòa thuận trong gia đình, tôi chỉ có thể chịu đựng và xin phép về trước! Tôi sẽ tự phạt một ly, lần sau chúng ta lại gặp nhau nhé”.
Mọi người cười lớn rồi lần lượt rời đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại cảnh Thuỵ cùng Trương Sùng Quang. Vợ của cảnh Thuỵ cũng gọi điện, nhưng cảnh Thuỵ say rượu, anh ta ôm lấy Trương Sùng Quang và nói trong vô thức: “Anh ơi, em sẽ không rời đi, em ở lại với anh! Em phải hy sinh bản thân mình vì dự án này, vợ em chắc chắn
sẽ hiếu thôi!”
Trương Sùng Quang vỗ vỗ mặt anh ta: “Vợ cậu đang ở cửa! Hơn nữa, tôi không có hứng thú với đàn ông, cũng không có hứng thú với đàn ông say rượu, trông như heo chết vậy”.
Vợ Cảnh Thụy chạy vội vào.
Vợ anh ta xuất thân từ một gia (Tinh khá giả, ngoại hình ưa nhìn, nước da trắng nõn, dáng người hơi bụ bẫm, lại rất thức thời gọi Trương Sùng Quang một tiếng “anh”: “Anh ơi, em xin lỗi, Cảnh Thuỵ đã say lắm rồi. Em sẽ đưa anh ấy về. Ngày mai tỉnh rượu em sẽ bảo anh ấy gọi điện xin lỗi anh”.
Trương Sùng Quang cười nhạt: “Được, đưa cậu ấy về đi”.
Vợ Cảnh Thuỵ chào một lần nữa rồi mới rời đi.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Trương Sùng Quang dựa vào sô pha, có chút thất thần nhìn căn phòng bừa bộn… Các bà vợ đều gọi điện, nhưng vợ anh thì không, cho anh sự tự do tuyệt đối.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng lau mặt.
Người quản lý câu lạc bộ đi tới, nhìn bộ dạng của Trương Sùng Quang, không khỏi thông cảm hỏi: “Giám đốc Trương, anh có muốn tôi gọi người
đến cho anh không?”
Trương Sùng Quang sững lại một lúc, sau đó anh mới hiếu ý của người quản lý.
Là gọi một cô gái tới.
Anh lấy lòng bàn tay che mắt, bình tĩnh nói: “Không cần, mang cho tôi hai chai rượu vang đỏ, loại ngon hơn”.
Người quản lý gật đầu: “Được! Vậy tôi sẽ bảo họ dọn dẹp, hoặc cho giám đốc Trương một phòng riêng, ở đây bừa bộn quá, nhìn không ổn chút nào”.
Trương Sùng Quang đồng ý và đổi sang một căn phòng sạch.
Anh một mình uống rượu.
Thỉnh thoảng anh lại kiểm tra điện thoại, tự hỏi khi nào Hoắc Tây sẽ gọi điện… Anh nghĩ nếu cô không gọi thì tối nay anh sẽ ngủ ở đây, dù sao thì cô cũng không quan tâm.
Nếu tâm trạng không tốt, người ta sẽ dễ say.
Trương Sùng Quang uống hết hai chai rượu vang đỏ đã say, nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha, điện thoại di động trượt xuống. Thấy ánh sáng toả ra từ điện thoại chói mắt, anh lấy tay che mắt.
Đêm khuya, một bóng người mảnh khảnh bước vào.
“Giám đốc Trương?” Giọng người phụ nữ dịu dàng và thoáng chút ngạc nhiên.
Vì thân phận của Trương Sùng Quang nên cô gái không dám đến quá gần, chỉ ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói: “Giám đốc Trương, sao anh lại ở đây? Có muốn tôi gọi người giúp anh không?”
Đó là ai?
Trương Sùng Quang mở mắt ra và nhìn thấy một khuôn mặt trẻ trung, từ góc độ thuần túy của nam giới, cô gái này rất đẹp, còn có một cảm giác mong manh dễ vỡ hiếm có, trông rất giống một người… Là ai nhỉ?
Trương Sùng Quang nhất thời không thể nhớ được!
Anh say, đầu óc quay cuồng, nhìn thẳng vào cô gái trẻ trước mặt.
Cô gái tên Tống Vận, cô ta là người mới của một đài truyền hình ở thành phố B. Cô ta rất xinh đẹp, nhưng trong giới giải trí, chỉ xinh đẹp cũng vô dụng, quan trọng là phải có hậu thuẫn, nếu không sẽ khó tiến lên.
Tống Vận cảm thấy Trương Sùng Quang có thể trở thành hậu thuẫn của cô ta.
Đã muộn như vậy rồi, nếu một người đàn ông đã có vợ say khướt và ngủ một mình trong câu lạc bộ thì cuộc hôn nhân của anh ta chắc
chắn không hạnh phúc. Tống Vận nhẹ nhàng giới thiệu bản thân: “Em đến từ đài truyền hình B. Lần trước có một cuộc phỏng vấn và em là trợ lý của MC. Chúng ta hôm đó còn ăn trưa cùng nhau”.
Trương Sùng Quang quá say và không thể nhớ được.
Anh lại dựa lưng vào ghế sofa, coi người này là thư ký của mình: “Đưa tôi về nhà!”
Tổng Vận biết cơ hội như thế này chỉ có một, cô đỡ người đàn ông dậy, dìu anh xuống lầu rồi đặt vào xe của mình, Trương Sùng Quang say rượu nhắm mắt lại…
Cô ta nhìn nghiêng anh.
Từ tận đáy lòng, dù không có suy nghĩ vì sự nghiệp, cô ta vẩn sẵn sàng yêu một người như Trương Sùng Quang. Anh trẻ, đẹp trai và giàu có, có bao nhiêu phụ nữ muốn lao vào vòng tay anh?
Tổng Vận nghe thấy Trương Sùng Quang thì thầm địa chỉ, hình như là khu biệt thự.
Tất nhiên là cô ta sẽ không đưa anh về nhà.
Cô ta trực tiếp lái xe đưa Trương Sùng Quang trở về căn hộ nhỏ của mình, tuy chỉ rộng 45 mét vuông nhưng được trang trí rất có gu…
Khi Trương Sùng Quang nằm trên ghế sofa, anh cảm thấy có gì đó không ổn và hơi mở mắt.
Một thân hình mảnh khảnh ngồi trên eo anh.
Mái tóc đen dài đến thắt lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn, chiếc áo sơ mi trắng trên người càng tôn lên vẻ đẹp nữ tính của cô gái… Người phụ nữ ghé vào tai anh thì thầm tên anh: “Trương Sùng Quang”.
Trương Sùng Quang nửa tỉnh nửa mê.
Nghe vậy mắt anh đỏ hoe, Hoắc Tây, đã bao lâu rồi cô không gọi anh như vậy?
Đôi môi đỏ mọng áp vào sau tai anh, khơi dậy ham muốn của người đàn ông.
Dù chuyện đó đã xảy ra vài lần vào buối tối nhưng Trương Sùng Quang đã nhịn quá lâu, giờ đây anh đương nhiên không thể chịu đựng được khi có người chủ động. Cho nên anh vòng tay qua eo người phụ nữ và hôn cỏ ta một cách điên cuồng…
Tống Vận không thể tưởng tượng được Trương Sùng Quang lại cuồng nhiệt như vậy.
Cô ta không khỏi rên lên một tiếng.
Nam nữ điên cuồng chạm vào cơ thể nhau, như thể chỉ còn một giây nữa là sẽ hoà làm một… Vào thời điếm quan trọng này, Tống Vận lấm bấm: “Giám đốc Trương, em luôn ngưỡng mộ anh “.
Giám đốc Trương
Trương Sùng Quang tỉnh táo lại, anh bối rối nhìn người phụ nữ áo quần xộc xệch trong tay
mình, rồi từ từ tỉnh táo lại.
Rồi anh đấy mạnh.
Tống Vận ngã xuống đất, cô ta xấu hổ và hối hận, cô ta chỉ cách thành công một chút thôi.
Trương Sùng Quang ởtrong giới kinh doanh đã nhiều năm, không có kiểu phụ nữ nào anh chưa từng gặp qua, đến nỗi có thế dễ dàng đoán được suy nghĩ của người phụ nữ đó. Anh cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ đứng dậy, chỉnh lại quần áo, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi nhận nhâm người!”
Lúc anh chuẩn bị rời đi, Tống Vận đã đuổi kịp, ôm anh từ phía sau.
Cô ta cắn môi nói: “Anh cũng muốn phải không? Tại sao anh phải kìm nén bản thân nhiều như vậy?”
Trương Sùng Quang dừng lại, đấy cỏ ta ra, nói: “Tôi đã có vợ!”
Khi xuống lầu, anh gọi tài xế đến đón.
Tài xế đi tới thì rất ngạc nhiên nhưng cũng không dám hỏi, Trương Sùng Quang ngồi trong xe nhắm mắt lại thư giãn, một lúc sau ngửi thấy mùi nước hoa nồng, anh nhắm mắt lại nói: “Đừng nói với vợ tôi”.
Người lái xe nhanh chóng nói vâng.
Đêm khuya, chiếc Bentley màu đen chậm rãi
lái vào biệt thự.
Trương Sùng Quang xuống xe ngấng đầu nhìn lên, đèn tầng hai vẫn sáng, hiển nhiên Hoắc Tây còn chưa ngủ.
Anh bảo tài xế đi trước, còn anh đứng trong sân, lấy trong túi quần ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu, cúi đầu châm lửa…
Anh không biết phải giải thích chuyện tối nay như thế nào với Hoắc Tây.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK