Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hộ lý cảm thấy rất bình thường khi giúp người bệnh đi vệ sinh. Nhưng mà cố Vân Phàm lại cực kì ngại ngùng.
Anh là một người đàn ông. Anh không chịu được loại mất mặt này.
Anh nhắm hờ mắt, chờ hộ lý chuấn bị xong hết, mới nhìn về phía Lý Tư Ỷ. Thấy cô đang ngấn người, anh không nhịn được nối giận: “Em còn muốn nhìn bao lâu nữa?”
Lý Tư Ỷ nhận ra sự lúng túng của anh.
Cô cố ý không dời tấm mắt, nói: “Đợi thêm hai mươi năm nữa, lúc anh liệt nửa người, cái cảnh tượng này sẽ trở nên rất bình thường, bây giờ làm quen trước cũng tốt thôi.”
Cô đang nói anh già bằng một cách khác!
Cổ Vân Phàm cười nhạo: “Xem ra bài học hôm ấy còn chưa đủ, em vẫn còn mạnh miệng thế kia mà, đợi anh khỏe lên, anh nhất định sẽ làm em biết anh có già hay không.”
“Bị thương vậy rồi mà còn chơi lưu manh nữa hả! cố Vân Phàm, khi nào anh mới thả em đi?”
“Em còn phải đi làm. Em không thể ở đây mãi được!”
cố Vân Phàm dựa người lên gối, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ không thả em đi!”
Một là vì anh muốn bất cứ giây phút nào cũng có thể thấy được cô. Hai là vì anh lo lắng cho cô.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng ầm ĩ.
Vệ sĩ gõ cửa đi vào, do dự nói: “Ngài cổ, có đôi vợ chồng muốn gặp ngài, chúng tôi không cho bọn họ đi vào, bọn họ cứ đòi vào, nếu khỏng sẽ nhảy lầu.”
Cố Vân Phàm nhìn về phía Lý Tư Ỷ.
Lý Tư Ỷ sắc mặt tái nhợt.
Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, nói rất dịu dàng: “Em vào trong chơi với Tư Kỳ đi, đừng ra ngoài.”
Lý Tư Ỷ còn đang định nói gì đó thì nghe anh nói: “Nghe lời!”
Lúc này, cô không ‘âm ĩ với anh, mà lựa chọn nghe theo lời anh.
Lý Tư Ỷ mới vào bên trong, một đôi vợ chồng trung niên liền đi vào phòng bệnh, dáng vẻ tiều tụy như là vài ngày chưa nghỉ ngơi. Bọn họ chính là cha mẹ của Trình Luật, xem như là phần tử trí thức, thế mà vừa vào phòng là đã quỳ xuống với Cố Vân Phàm.
“Ngài Cố, Trình Luật làm sai, người làm cha mẹ như chúng tôi xin lỗi ngài, hy vọng ngài rộng lòng không so đo với nó.”
“Trình Luật nhà chúng tôi khó lắm mới có thành tựu ngày hôm nay, không thế bị hủy hoại được.”
Cố Vân Phàm mặc đồ người bệnh màu lam, dựa lên đầu giường, lạnh nhạt nhìn đôi vợ chồng kia.
Anh từ từ nói: “Hiện nay công tổ viên đang muốn kiện Trình Luật vài tội danh, vậy nên không phải là vấn đề tôi tha hay không tha cho cậu ta. Hơn nữa, lúc cậu ta trói con gái tôi, cậu ta có từng nghĩ đến kết cục hôm nay chưa?”
Mẹ Trình ngây người.
Bà ta lẩm bấm: “Ngài cổ, ngài đang định hủy hoại Trình Luật đây mà!”
Cố Vân Phàm cảm thấy châm chọc.
Thảo nào trước đây Trình Luật vừa bị Hoàng Viện Viện theo đuổi liền ngu người. Hóa ra là vì có một đôi cha mẹ với tam quan bất chính.
Cố Vân Phàm cười lạnh: “Nếu lần này tôi bị Trình Luật ngộ sát thì tôi phải đi kế khổ với ai? Con gái tôi hiện nay còn đang điều trị tâm lý, tôi phải đi tìm ai kể khổ? Chẳng lẽ Trình Luật không
nên chịu sự trừng phạt của pháp luật hay sao?”
Mẹ Trình ngây người cả buổi rồi kêu gào thảm thiết.
“Là do Lý Tư Ỷ! Tôi biết ngay cô ta là ngôi sao chổi mà! Nếu Trình Luật không yêu đương với cô ta, thì hiện nay nó vẫn còn là một vị bác sĩ ưu tú, sao có thề biến thành tội phạm được? Tất cả đều là do cô ta! Có phải cô ta đang ở đây hay không? Nếu Trình Luật phải ngồi tù, thì cô ta cũng nên thay Trình Luật đi ngồi tù… Đồ khốn kiếp, mau ra đây!”
Cố Vân Phàm không nghe được những lời này.
Anh gần như có thế đoán được Lý Tư Ỷ khó chịu đến thế nào khi nghe vậy.
Anh không đi xuống được, nhưng chỉ cần nháy mắt là vệ sĩ đã hiếu ý của anh, đuối cha mẹ Trình Luật ra ngoài… Mẹ Trình ăn vạ không đi, nói năng khó nghe hơn nữa.
Cố Vân Phàm chợt lạnh giọng nói: “Nếu bà còn nói thêm một chữ nào nữa thì tôi bảo đảm Trình Luật sẽ không thấy ánh mặt trời củ ngày mai. Bà có thể thử xem.
Mẹ Trình ngây người, không tin.
Cổ Vân Phàm lạnh lùng nói: “Đây là thành phố B chứ không phải quê quán của các người.
Chuyện mà cố Vân Phàm tôi muốn làm thì thế nào cũng làm được. Hơn nữa, Trình Luật sợ tội tự sát cũng là chuyện bình thường thôi mà?”
Mẹ Trình mấp máy môi…
Bà ta liên tục nói ông không làm được, không làm được…
Nhưng mà trong lòng bà ta lại biết rằng cố Vân Phàm có thế làm được.
Bà ta lại quỳ xuống với cố Vân Phàm, gào khóc cầu xin anh tha cho con trai mình.
Cổ Vân Phàm cảm thấy ‘ôn ào, bảo người kéo bà ta đi ra ngoài… Vệ sĩ mua hai vé tàu cao tốc cho bọn họ.
Vệ sĩ nói: “Ngài cố không muổn thấy các người, cũng không muốn cô Lý thấy các người.”
Hai vé tàu cao tốc, một chi phiếu mười triệu tệ.
Mua mười năm của Trình Luật.
Đôi tay mẹ Trình run rẩy.
Vệ sĩ lạnh nhạt nói: “Nếu tôi là các người, tôi sẽ cầm tiền về quê. Các người phải hiếu rằng tội danh của bác sĩ Trình có thể lớn có thể nhỏ, tất cả đều do một câu của ngài cố thôi.”
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Vệ sĩ mở cửa đi vào, nhẹ giọng nói: “Ngài cố, bọn họ cầm tiền và vé tàu đi rồi.”
Cổ Vân Phàm đang cầm một quyến kinh thánh.
Nghe vậy, anh cười khẽ, ai nói tiền tài không mua được gì cả?
Trong mắt anh, tiền tài có thể mua được mọi thứ, ngoài mua được Lý Tư Ỷ ra.
Anh phất tay: “Ra ngoài đi!”
Vệ sĩ đi rồi, Cố Vân Phàm nhìn vào bên trong phòng xép. Từ góc độ của anh, anh không nhìn thấy Lý Tư Ỷ, lại có thể nghe thấy tiếng nói của Tư Kỳ.
Cô bạn nhỏ cố Tư Kỳ đã ốn hơn một chút.
Cô bé an ủi Lý Tư Ỷ: “Thất tình phải không? Không sao cả, cha em đang độc thân, cùng lắm thì em bảo cha em cưới chị!”
Lý Tư Ỷ cảm thấy lòng mình hơi loạn, thuận miệng nói: “Chị không cần.”
Cố Tư Kỳ nhỏ giọng nói: “Có rất nhiều cô gái muốn gả cho cha em, thế mà chị còn kén cá chọn canh nữa!”
Lý Tư Ỷ không trả lời.
Lúc này, ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng suy yếu, tay chống khung cửa, nhìn chằm chằm
một lớn một nhỏ, nói: “Để cha tự mình nói với cô ấy.
Lý Tư Ỷ ngước mắt nhìn cổ Vân Phàm.
Anh mới vừa phẫu thuật xong, ba ngày mới được xuống giường, vậy mà mới một ngày anh đã xuống giường rồi, chỉ vì đến đây xem cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ đi rồi, sau này sẽ không quay lại thành phố B nữa.”
Nghĩ đến lời nói của mẹ Trình, Lý Tư Ỷ có chút khó chịu.
Cò biết Trình Luật bị cố Ván Phàm tính kế, nếu không sẽ không bị phán đến mười năm. Trong nhất thời, cảm xúc trong cô có hơi phức tạp.
Cố Vân Phàm nhẹ giọng nói: “Anh dùng mười triệu tệ mua mười năm của cậu ta.”
Nếu dựa theo tính tình của anh thì Trình Luật đừng mong sống.
Nhưng mà hiện nay anh có Tư Kỳ và Tư Ỷ, anh muốn tích phúc cho bọn họ.
Lý Tư Ỷ nhìn anh, không nói một chữ nào.
Cố Vân Phàm mỉm cười… trên trán liên tục toát mồ hôi, cả người sắp ngã xuống.
Hộ lý đi vào thấy vậy thì hô lên: “Ngài cố, ngài không muốn sống nữa hả?”
Hộ lý lập tức đỡ anh đi nằm. cố Vân Phàm trước sau vẫn luôn nhìn Lý Tư Ỷ. Anh nghĩ mạng sống của anh ở chỗ kia kìa…
Cổ Vân Phàm không chịu nằm yên, miệng vết thương bị vỡ ra rồi.
Anh bị đấy vào trong phòng cấp cứu, may mười hai mũi, lúc quay lại phòng bệnh sắc mặt tái nhợt như tờ giây.
Hộ lý treo nước cho anh, tức giận nói: “Nếu còn bị vỡ ra nữa thì anh sẽ mất mạng cho coi!”
Sau đó, cô ấy nhìn Lý Tư Ỷ, có chút bất mãn nói: “Cô là bạn gái anh ta hả, có biết trông anh ta không hả… Nếu lỡ xảy ra chuyện thì không ai gánh trách nhiệm nổi đâu!”
Lý Tư Ỷ muốn giải thích, chỉ là khóe môi giật giật, vẫn không thốt thành lời được.
Hộ lý mắng xong thì đi.
Chị Vương là một người thức thời, ôm Tư Kỳ đi ra ngoài hóng gió.
Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Cố Vân Phàm im lặng nằm trên giường, không như lúc nãy dùng lời nói trêu ghẹo cô… Có lẽ là vì mất máu quá nhiều dẫn đến yếu ớt, không còn sức trêu ghẹo cô nữa.
Lý Tư Ỷ đi tới ngồi trên ghế sô pha kế mép giường.
Cô nắm nhẹ bàn tay anh, rũ mắt xuống, nói: “Cổ Vân Phàm, em có thể chăm sóc anh đến khi anh xuất viện. Nhưng chờ anh xuất viện rồi, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa. Em sẽ không vì anh dùng khố nhục kế liền đau lòng anh, ở bên anh.”
Anh yên lặng nghe cô nói chuyện.
Một lúc sau, anh hỏi cô: “Vậy em có đau lòng không?”
Lý Tư Ỷ mạnh miệng: “Không đau lòng!”
Anh đặt tay lên trước ngực mềm mại của cô… Một lát sau, anh nói với giọng khàn khàn: “Nói dổi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK