Mặc dù đang cười, nhưng hai người đều thương cảm!
Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, còn bao nhiêu thời gian chứ?
Lần này chia tay, không biết khi gặp nhau, là cảnh tượng thế nào!
Tâm trạng của Ôn Noãn đang rất áp lực!
Cô ăn bữa cơm với chị Lê, xem như đi đưa tiễn, chỉ là cô không ngờ lại ở chỗ này gặp được Hoắc Minh.
Tính toán thời gian, đã một tuần bọn họ không gặp nhau kể từ lần gặp trước đó.
Dù là gọi điện thoại, cũng là vài lời ít ỏi!
Lúc này gặp mặt, không khỏi xúc động!
Hoắc Minh không đi một mình, có thư ký Trương đi theo, còn có hai người đàn ông lạ mặt.
Ôn Noãn biết anh đang bàn về công việc, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Cô vốn muốn đưa chị Lê về nhà.
Chị Lê không chịu, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô ấy là người thông minh khéo léo, chỉ cần nhìn đã biết được Ôn Noãn lạnh nhạt với Hoắc Minh, cô ấy cười nhạt: “Chị gọi xe là được rồi.”
Ôn Noãn đàng phải gọi xe cho cô ấy, cũng nhìn cô ấy lên xe.
Trong bóng tối, bóng lưng chị Lê gầy yếu, ngồi trong xe tai taxi cũng không nhìn thấy.
Ôn Noãn khổ sở trong lòng, cô đứng yên trong bóng tối thật lâu.
…
“Ôn Noãn…”
Ôn Noãn quay đầu lại, trông thấy Hoắc Minh đang đứng dưới bầu trời cầu vồng.
Một thân cao quý, cho dù ánh sáng có lộng lẫy cỡ nào cũng không cách nào che được.
Lúc lâu sau, Ôn Noãn chậm rãi hỏi: “Bàn xong công việc rồi sao?”
Hoắc Minh khẽ “ừ”
Anh cầm lấy chìa khoá trong tay cô, nhẹ nhàng nói: “Tâm trạng của em không tốt, anh lái xe cho!”
Ôn Noãn không từ chối.
Đợi khi lên xe, anh hỏi cô: “Đến chỗ của anh?”
Ôn Noãn dựa lưng vào ghế ngồi, mệt mỏi nói: “Tiểu Bạch đang ở chỗ em, anh qua đưa nó về đi!”
Hoắc Minh cảm thấy cô lạnh nhạt, hơi nhíu mày.
Có điều anh cũng không biểu hiện ra vẻ không thích, ngược lại rất quan tâm nói: “Vậy chúng ta ngủ qua đêm tại nhà em, lát nữa em nghỉ ngơi, anh mang nó theo!”
Ôn Noãn không phản đối.
Cô nghĩ nếu như phản đối trái lại cho thấy cô quá ích kỷ, quá để ý!
Hoắc Minh có vẻ rất muốn nói chuyện với cô, thuận miệng hỏi: “Em ăn cơm với Giám đốc Lê sao? Anh thấy thần sắc của cô ấy không được tốt lắm.”
Ôn Noãn gật đầu, kể ra mọi chuyện.
Đợi cô nói xong, Hoắc Minh ngừng xe ở giao lộ, vừa lúc là đèn đỏ.
Anh nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói: “Sao em cần dùng tiền lại không nói với anh?”
Ngay cả nhà họ Ôn cũng bán, đổi thành căn nhà nhỏ.
Hoắc Minh là một người đàn ông, không thể không quan tâm.
Ôn Noãn nhắm mắt lại: “Hoắc Minh, hiện giờ em không muốn dùng tiền của anh!”
Bầu không khí im lặng…
Một chốc sau, anh hỏi: “Bởi vì em có cảm giác không an toàn sao?”
Ôn Noãn không trả lời.
Thực ra không phải cô không hối hận, những đêm đó đều quá mờ ám, trái tim cực kỳ rung động, cô dễ dàng đáp ứng với anh! Cô dũng cảm tiếp nhận phần tình cảm này…
Bây giờ phần dũng cảm đó vẫn còn, nhưng cô lại có vài phần sợ hãi.