Tân Bá Lai ánh mắt rất phức tạp!
Bản thân anh ta cũng biết mình là một kẻ hèn hạ và vô liêm sỉ. Từ nhỏ anh ta đã biết mình lợi dụng An Nhiên nhiều hơn là thích cô, nhưng cuối cùng khi thấy cô sống tốt như vậy, anh ta lại cảm thấy buồn bã và thua kém. Anh ta không khỏi nghĩ đến viễn cảnh nếu năm đó anh ta đối xử tốt với cô hơn, liệu... anh ta có thể được hạnh phúc không?
Nhìn bề ngoài, Tân Bá Lai cũng có vẻ rất thành công.
Anh ta có một công việc tốt, nhưng thực ra anh ta phải đánh đổi bằng không biết bao nhiêu lần uống rượu đến say mèm. Khi gặp một số nữ khách hàng trung niên khó tính, anh ta thậm chí còn phải hy sinh thân mình, nếu không thể làm được, anh ta sẽ dùng thuốc!
Hình dáng của những người phụ nữ đó khiến anh ta buồn nôn!
Nhưng tập đoàn Hoắc Thị đã cho anh ta số tiền đủ lớn để khiến anh ta không thể bỏ cuộc. Tân Bá Lai mua một căn hộ lớn có diện tích 180 mét vuông, an cư lạc nghiệp ở nơi nổi tiếng là tấc đất tấc vàng như thành phố B. Anh ta thậm chí còn bao nuôi một cô gái trẻ, mặc dù chưa thể làm cho cô ta có thai, nhưng cũng xem như có cách để nhà họ Tân không tuyệt tự.
Dường như anh ta có tất cả mọi thứ, nhưng khoảnh khắc An Nhiên xuất hiện.
Anh ta biết mình đã mất nhiều hơn được!
Tân Bá Lai cười khổ: “Vốn dĩ tôi không có tư cách tham gia sự kiện hôm nay, nhưng giờ tôi lại ở đây. An Nhiên, cô nghĩ xem tại sao tôi lại có thể có mặt ở đây, việc đó là do ai sắp xếp?”
An Nhiên cụp mắt xuống, cười nhạt: "Tôi không quan tâm!"
Cô quay lại nhìn anh ta: “Quá khứ đã qua lâu rồi! Nếu anh không xuất hiện trước mặt tôi, có lẽ tôi đã quên mất sự tồn tại của anh rồi! Anh nói với tôi điều này chỉ vì anh cảm thấy không thoải mái, nhưng con đường này là do chính anh lựa chọn đúng không?"
Tân Bá Lai sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Câu nói đơn giản của An Nhiên thể hiện sự coi thường của cô đối với anh ta, thực ra cô đều biết cả.
Nhưng khi nhìn thấy Tân Bá Lai, cô lại vô cùng bình tĩnh, không hề tỏ ra khinh thường, cũng không hề thấy đáng tiếc. Rõ ràng là khi còn nhỏ, anh ta là anh Bá Lai lợi hại nhất trong lòng An Nhiên
Lúc An Nhiên đi ra ngoài, anh ta theo bản năng muốn nắm lấy tay cô.
Nhưng Hoắc Doãn Tư đã đứng ở bên ngoài bình tĩnh nói: "Trà Sữa cắn Lý Tư Ỷ, Lý Tư Ỷ ở nhà làm loạn lên đòi đi tiêm phòng! Cô ấy còn đòi hầm cả Trà Sữa!"
An Nhiên:……
Khuôn mặt vô cảm của Hoắc Doãn Tư dần dần chuyển thành nụ cười.
Anh nói: "Anh đã bảo em đừng chiều chuộng Lý Tư Ỷ quá! Vậy mà em còn đưa cô ấy về nhà rồi muốn làm mẹ trẻ của cô ấy hả!"
An Nhiên thản nhiên nói: "Em đâu đến nỗi già như vậy!"
Nói xong, cô hơi ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn anh.
Cô không chắc mình muốn nhìn thấy điều gì trên gương mặt anh... Có lẽ cô muốn xem liệu anh có tức giận hay không, hoặc có thể cô muốn đoán xem anh đang nghĩ gì...
Hoắc Doãn Tư không cho cô cơ hội, anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Trong thời tiết đầu xuân, đầu ngón tay cô hơi lạnh.
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Anh đã để tài xế và thư ký của em rời đi trước, lát nữa hãy ngồi xe anh về nhà!”
Đối diện với anh là Tân Bá Lai.
An Nhiên nhìn thấy điều đó trong con ngươi của Hoắc Doãn Tư. Cô không nói gì, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh... Có lẽ năm đó cô nên nói thật với anh.
Hồi đó cô thích Hoắc Doãn Tư.
Nếu cô nói với anh rằng trước đây từng có một người, nhưng người cô thích nhất vẫn là anh.
Có lẽ nếu làm vậy, Hoắc Doãn Tư sẽ kiên quyết lựa chọn cô!
Ánh mắt An Nhiên nóng lên, cô ngẩng đầu dịu giọng nói: "Hoắc Doãn Tư, có phải anh muốn quên mà không thể quên, hận em lắm phải không?"
Hoắc Doãn Tư cúi đầu nhìn cô.
Anh ấy khẽ hừ một tiếng hơi dè dặt: “Em biết thì tốt!”
An Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười, đã lâu lắm rồi cô không cười như thế này, nhìn có chút đáng yêu...
Giám đốc An hiện giờ xinh đẹp mê người, có khí chất của người phụ nữ trưởng thành.
Nhưng An Nhiên thuở đó làm anh động lòng là An Nhiên ngốc nghếch dễ bị bắt nạt.
Khi họ lên xe, Hoắc Doãn Tư đã không thể kìm lòng được.
Trời tối.
Trong bãi đậu xe riêng của VIP, chỉ có chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen của anh đỗ ở đó, An Nhiên bị anh đẩy xuống ghế sau... sau đó là nụ hôn mãnh liệt của anh.
Mái tóc dài của An Nhiên bị anh xoã ra, cả cơ thể cô được anh ôm trong lòng.
Giọng nói của cô vừa hoảng sợ vừa khẩn trương: "Hoắc Doãn Tư!"
Trong bóng tối, ánh mắt của anh thật khó đoán, giọng nói cũng khàn khàn: "Sao, em không muốn sao?"
Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng.
Hoắc Doãn Tư hôn lên chiếc cổ mảnh mai của cô một cách mãnh liệt đến mức như thể anh muốn cắn thật mạnh vào đó.
An Nhiên áp sát vào cổ anh, da anh thật nóng, cô nghĩ thầm.
Cô để tâm đến việc cả hai đang ở bên ngoài, áp lực tâm lý không hề nhỏ. Nhưng cô là phụ nữ, cô ngại ngùng đến mức không dám bảo anh đổi địa điểm... Trong khi cô còn đang do dự như vậy, gạo đã sắp nấu thành cơm
Đó là cảm giác An Nhiên chưa từng trải qua!
Anh thô lỗ hơn trước rất nhiều, nhưng lại mang đến cho cô khoái cảm gấp đôi. Chẳng bao lâu sau, cô từ phản kháng chuyển sang khuất phục, dịu dàng ôm cổ anh, để anh muốn làm gì cũng được...
Không khí đang nóng lên, An Nhiên tựa vào tai anh, nhẹ nhàng ngâm nga: "Hoắc Doãn Tư... anh đổ mồ hôi nhiều quá!"
Anh cúi đầu xuống và nhìn cô bằng đôi mắt đen.
Sau đó anh nói một câu rất thô tục...
An Nhiên khá kinh ngạc, cô cảm thấy Hoắc Doãn Tư đã khác trước kia. Trước kia anh rất kiêu ngạo, hiếm khi nói ra những lời thô tục như vậy, nhưng bây giờ mỗi lần họ thân mật, anh ít nhiều đều nói vài câu như vậy.
Cô vốn tưởng rằng mình sẽ thấy phản cảm, nhưng ngược lại, nó càng đẩy cảm xúc của cô lên cao trào...