Trong bầu không khí kỳ lạ.
Cuối cùng Khương Lan Thính cũng bình tĩnh lại, là do anh ta quan tâm đến Hoắc Kiều quá nhiều!
Anh ta cho rằng điều này là bởi họ mới chia tay chưa đầy một tháng nên anh ta vẫn chưa thích ứng được với sự thay đổi thân phận này... Anh ta nghĩ rằng sau một khoảng thời gian dài thì anh ta sẽ dần quen.
Anh ta sẽ quen với việc phải xa cô, sẽ quen với việc cô không còn ở trong căn hộ khi anh ta về nhà, cũng quen với việc ở cạnh những người phụ nữ ngoài kia, càng quen với việc Hoắc Kiều sắp thuộc về một người đàn ông khác.
Khương Lan Thính hoàn toàn buông tay!
Anh ta bình tĩnh lại, nhỏ giọng xin lỗi Hoắc Kiều: “Tôi thực sự không nên can thiệp vào chuyện riêng tư của cô!”
Có anh ta và Tống Thanh Thanh ở bên cạnh, Hoắc Kiều đương nhiên không có tâm trạng để ăn uống, cô đứng dậy cùng cậu thanh niên trẻ tuổi rời đi trước.
Sau khi họ rời đi, lúc Tống Thanh Thanh đang gọi món ăn thì cô ta như vô ý nói: “Khương Lan Thính, thực sự hai người họ rất xứng đôi, cô Hoắc chăm sóc bản thân rất tốt nên tuổi tác thực sự không chênh lệch nhiều, nhìn dáng vẻ của cô ta có khi còn nhỏ hơn hai, ba tuổi!”
Khương Lan Thính ngồi trước chiếc bàn ngắn, tâm trạng anh ta vốn đã không tốt, nghe Tống Thanh Thanh nói vậy thì tâm trạng càng tồi tệ thêm,không còn hứng thú để ăn thịt nướng nữa. Anh ta lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu rồi châm lửa.
Trong tầm mắt là Hoắc Kiều đang cùng cậu chàng kia lên xe.
Đó là chiếc xe địa hình màu đen, giá không hề rẻ, ít nhất cũng sáu tỷ.
Tống Thanh Thanh nhìn qua rồi nói: “Cô Hoắc mua hả? Chiếc xe này trông khá đắt tiền!”
Lúc này Khương Lan Thính mới nhớ ra thanh niên này là ai, chính là con út nhà họ Tôn vừa tốt nghiệp, tại sao lại dính líu đến Hoắc Kiều?
Anh ta phủi tàn thuốc, bình tĩnh nói: “Cậu ta là con út nhà họ Tôn! Chiếc xe này coi như là khiêm tốn rồi.”
Tống Thanh Thanh cảm thấy hơi bối rối.
Sau đó cô ta thấy hơi lo lắng, lại là một gia đình giàu có nhưng cô ta không phải con nhà giàu... Liệu Khương Lan Thính có để ý đến thân thế của cô ta không?
Khương Lan Thính nhìn vẻ mặt của cô ta thì đoán ra ngay cô ta đang nghĩ gì, bình tĩnh nói: “Nhà họ Khương không cần liên hôn.”
Tống Thanh Thanh vui vẻ trở lại.
Khương Lan Thính nhìn gương mặt tươi cười trước mắt, tâm trạng hơi phức tạp, anh ta không thể nói điều đó là tốt hay xấu, anh ta chỉ cảm thấy... Không giống như anh ta mong đợi.
Mặc dù anh ta cảm thấy ở tuổi này của anh ta thì các mối quan hệ yêu đương không đến mức long trời đất lở thì cũng nên có sự nồng nhiệt, nhưng khi anh ta và Tống Thanh Thanh ở bên nhau thì lại quá bình yên!
Mỗi lần anh muốn hẹn hò với cô ta, đều chỉ là để hẹn hò chứ không phải vì nóng lòng muốn gặp cô ta.
Anh ta nhớ lại trước kia khi anh ta và Hoắc Kiều ở bên nhau thì anh ta chỉ muốn gặp cô mỗi ngày và qua đêm cùng nhau trong căn hộ... Hoắc Kiều rất nhạy cảm, họ đã làm rất nhiều chuyện điên rồ.
Những điều đó rất thú vị ngay cả khi anh ta nghĩ về chúng bây giờ.
Có lẽ, vì Tống Thanh Thanh quá hiền thục dịu dàng? Hay có lẽ, vì ngoại hình của cô chưa đủ làm cho anh ta say đắm và kích thích?
Khương Lan Thính nhanh chóng biết được nguyên nhân, anh ta nghĩ mình không nên so sánh Tống Thanh Thanh với Hoắc Kiều.
Một bữa thịt nướng, anh ta không ăn được bao nhiêu.
Tống Thanh Thanh ăn rất nhiều, cô ta vừa sờ bụng than béo, vừa gói phần thịt nướng còn lại về và nói rằng đây là bữa khuya của cô ta...
Khương Lan Thính: “Bữa ăn vừa rồi không phải là bữa khuya sao?”
Sau khi lên xe, Tống Thanh Thanh thử nói vài câu, cô ta muốn qua đêm ở chỗ anh ta để làm cho mối quan hệ tiến thêm một bước! Nhưng Khương Lan Thính giả vờ như không hiểu, anh ta đã quyết định phát triển một mối quan hệ yêu đương trong sáng với Tống Thanh Thanh, họ sẽ không quan hệ tình dục trước khi kết hôn và tôn trọng lẫn nhau.
Lúc xuống xe, Tống Thanh Thanh hơi thất vọng.
Cô ta không nhịn được quay sang Khương Lan Thính nói: “Chúng ta đã nói chuyện với nhau được một khoảng thời gian rồi, Khương Lan Thính, em thấy giữa chúng ta hình như có vấn đề.”
Khương Lan Thính khẽ vuốt tay lái bằng một tay, nhỏ giọng hỏi: “Có vấn đề ở đâu?”
Tống Thanh Thanh cắn môi, ôm bụng no nê ngượng ngùng hỏi: “Không phải đàn ông ở độ tuổi ba mươi có nhu cầu rất lớn sao? Tại sao lần trước anh lại không có suy nghĩ như vậy với em, lần trước anh cũng dễ dàng bỏ em lại? Khương Lan Thính, có phải anh chê vóc dáng của em không đủ tốt không?”
Khương Lan Thính là một người đàn ông trưởng thành, thừa sức đối phó với một cô gái trẻ.
‘Tách’, anh tháo dây an toàn và cúi xuống hôn cô ta.
Nhưng trước khi môi họ chạm nhau thì anh ta dừng lại, dùng hai con ngươi màu đen nhìn chăm chú vào đôi mắt như nai con của cô ta, cười nhẹ: “Có mùi thịt nướng, thôi không hôn em nữa, đợi ngày khác nhé!”
Tống Thanh Thanh nhắm mắt lại.
Lúc này, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, mở cửa xe nói: “Khương Lan Thính, anh thật xấu xa!”
Khương Lan Thính, anh thật xấu xa...
Anh ta ngơ ngác nhìn cửa xe còn chưa đóng.
Lời này của Tống Thanh Thanh làm cho anh ta nhớ đến lần đầu tiên gặp Hoắc Kiều, cô bị cảm còn anh ta thì dỗ cô uống thuốc trong căn hộ của cô và bằng cách dỗ dành đó anh ta cởi quần áo của cô và cùng cô giao hợp.
Lúc ấy, Hoắc Kiều bị anh ta vây chặt dưới người.
Cô ôm cổ anh ta, nhỏ giọng nói: “Khương Lan Thính, anh thật xấu xa!”
Tim anh ta khẽ nhói đau.
Anh ta nghĩ rằng mình rất thích Hoắc Kiều, vì cô mà say mê sâu sắc. Anh ta không biết sau này cô có vòng tay qua cổ người khác mà nói người đó xấu xa hay không nữa!
Tối nay cô có qua đêm với ai không?
Khương Lan Thính cũng từng quen qua vài người bạn gái, anh ta cảm thấy mình không nên là người bảo thủ như vậy, khi một người đàn ông chia tay với một người phụ nữ thì đương nhiên sẽ tìm người làm cho mình vui vẻ và xảy ra quan hệ là chuyện bình thường. Ví dụ như lần trước, nếu Hoắc Kiều không đến đó thì anh ta và Tống Thanh Thanh đã xảy ra quan hệ rồi.
Anh ta cố thuyết phục bản thân rằng đây là một quá trình bình thường, nhưng trong lòng anh ta vẫn để ý đến.
Anh ta bận tâm đến việc Hoắc Kiều ở bên người khác.
Khương Lan Thính ngồi trong xe hút bốn năm điếu thuốc, cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, mình không thể cho Hoắc Kiều một đám cưới thì không nên suy nghĩ như vậy và cũng không nên ngăn cản cô tìm hạnh phúc mới.
Khi nghĩ như vậy, anh ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều!
…
Một tuần sau, là sinh nhật của ông cụ nhà họ Khương.
Khương Lan Thính muốn dẫn Tống Thanh Thanh đi làm quen với gia đình anh ta, sinh nhật của ông có rất nhiều người nên chắc ông cụ sẽ không cho người làm khó cô... Đương nhiên, Tống Thanh Thanh cũng không thể lấy danh phận là vợ chưa cưới của anh ta mà chỉ có thể nói là bạn bè.
Trước kia, khi anh ta và Hoắc Kiều cùng đi dự tiệc thì anh ta không quá quan tâm, vì Hoắc Kiều sẽ ăn mặc rất xinh đẹp.
Nhưng Tống Thanh Thanh thì lại không thể.
Từ tạo hình đến khí chất, Tống Thanh Thanh đều phải cẩn thận trau chuốt, vì theo như Anna nói thì cô ta cần phải thay da đổi thịt, nếu giống như bây giờ thì cô ta căn bản không lọt được vào mắt của ông cụ.
Tầng trên là thẩm mỹ viện cao cấp và tầng dưới là một quán cà phê cổ điển.
Khi Khương Lan Thính đưa Tống Thanh Thanh lên lầu thì không ngờ cô ta lại nhìn thấy Hoắc Kiều... Cô ăn mặc rất trang trọng, váy nhung đen dài và đeo một bộ trang sức ngọc trai, làn da trắng như tuyết lộ ra giữa xương quai xanh còn chói mắt hơn những viên ngọc trai đó…
Cô ngồi cùng bố mẹ, đối diện cô là thành viên nhà họ Tôn.
Hoắc Kiều đang hẹn hò với cậu hai nhà họ Tôn, Tôn Tư Nam, là một nhà tư vấn tài chính nổi tiếng trong nước, ngoại hình cũng rất đẹp trai.
Chỉ cần nhìn thôi là cả bố và mẹ đã rất hài lòng rồi.
Hoắc Kiều có ngoại hình xinh đẹp, lại có quan hệ tốt với hai chị em họ Tôn, đương nhiên Tôn Tư Nam sẽ gần gũi và xem trọng cô, ánh mắt và cử chỉ đều lộ ra vẻ tao nhã dịu dàng, nhìn có vẻ muốn theo đuổi cô.
Bà Tôn che miệng cười, cuối cùng bà ta cũng yên tâm, đứa con thứ hai kén chọn này cuối cùng cũng có một cô gái mà anh ấy mến mộ.
Bà ta rất vui khi anh đã lớn!
Có lẽ là do Khương Lan Thính nhìn quá lâu nên có người nhìn thấy anh ta, Hoắc Minh tự nhiên gọi lớn: “Lan Thính, cháu và bạn gái đi chơi sao?”