Đêm tân hôn chắc chắn anh ấy không buông tha dễ dàng thế.
Hơn nữa, Tổng giám đốc Hoắc nói bốn lần thì chính là bốn lần thật sự... Đến cuối cùng, An Nhiên đã khóc khàn cả giọng mà anh ấy cũng không đau lòng.
Sáng sớm, An Nhiên tỉnh lại.
Thế mà Hoắc Doãn Tư vẫn còn ở trên giường, thân trên trần trụi, nửa người dưới đắp chăn mỏng nên không nhìn rõ.
“Tỉnh rồi à? Mợ Hoắc!”
Hoắc Doãn Tư rất thích trêu chọc cô như vậy, trong giọng nói toàn là ý cười. Anh ấy nghiêng đầu, trở mình, một bàn tay thong thả chơi đùa cơ thể cô, gương mặt điển trai mang nét phong tình riêng chỉ có ở người đàn ông trưởng thành.
An Nhiên đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng kéo anh ấy ra: “Đừng làm loạn!”
Hoắc Doãn Tư cười khe khẽ, tiếp tục chơi đùa cô, đôi mắt đen láy: “Có cảm giác à?”
An Nhiên nào chịu thừa nhận chứ.
Cô xốc chăn lên, lấy chiếc áo tắm hôm qua anh mặc bọc kín cơ thể, đi về phía phòng tắm: “Cũng muộn rồi rời giường thôi!”
Tuy cô cũng muốn ở riêng cùng anh, nhưng trong nhà vẫn còn hai đứa trẻ.
Tóm lại không tiện.
Khi cô đang tắm rửa trong phòng tắm, một đôi bàn tay duỗi ra ôm cô vào lòng. Anh ấy giúp cô tắm rửa mà không có ý gì khác... An Nhiên ngơ ngác, không hề phản kháng.
Đến khi tắm xong, anh lấy khăn tắm lau người giúp cô, cất giọng nói hơi khó nhịn: “Đợi tổ chức hôn lễ xong, gửi hai đứa trẻ cho người lớn trông rồi chúng ta ra ngoài hưởng tuần trăng mật nhé.”
An Nhiên nói nhỏ: “Công ty thì sao, cứ mặc kệ à?”
Hoắc Doãn Tư rất không vui, cắn nhẹ một cái lên đỉnh đồi tuyết trắng của cô: “Không hiểu phong tình.”
An Nhiên bật cười.
Hoắc Doãn Tư đúng là đang ở độ tuổi mất kiểm soát bất cứ lúc nào, ôm cô như vậy dĩ nhiên anh ấy sẽ có cảm giác... không khỏi lại ôm hôn cô, bấy giờ mới chịu buông ra.
Hai người đều nghỉ ngơi.
Ăn sáng xong, An Nhiên dẫn hai đứa nhỏ tới công viên gần đó đi dạo. Trái lạiHoắc Doãn Tư vẫn còn phải xử lý một dự án mang tính quyêts sách, buổi sáng anh mở cuộc họp qua zoom.
Trong công viên nhỏ, Nữu Nữu dẫn theo Lâm Hi nô đùa vui vẻ, bé Trà Sữa cũng hớn hở nhảy tưng tưng.
An Nhiên mặc khá nhiều áo.
Nút áo sơ mi trắng siết chặt, bởi vì tối qua Hoắc Doãn Tư hết gặm lại cắn cô. Sáng nay cô soi gương thật sự không thể gặp ai cả, sau này phải bảo anh ấy tem tém lại chút.
Cô dịu dàng nhìn hai đứa nhỏ chăm chú, thấy hai bàn tay nhỏ dắt vào cùng nhau.
Cô đưa tay sờ sờ bụng nhỏ, không khỏi có chút mong chờ.
Hình như Hoắc Doãn Tư rất thích con gái. Anh ấy đối xử với Nữu Nữu rất tốt. Nếu họ sinh được một cô con gái, chắc chắn sẽ trở thành hòn ngọc quý trên tay anh.
Họ sắp kết hôn rồi, lại có thêm đứa nữa cũng tốt.
Lúc này, Nữu Nữu dẫn theo Lâm Hi chạy tới, nhào vào trong lòng An Nhiên nhưng không lên tiếng mà rưng rưng nước mắt.
An Nhiên cảm thấy kỳ lạ, ngước mắt lên thì thấy Lâm Bân.
Lâm Bân đang xách một con thỏ còn sống trong tay, đựng nó trong một chiếc lồng màu hồng nhạt xinh đẹp. Tay còn lại xách một túi thức ăn cho thổ, trông rất buồn cười.
Nữu Nữu không để ý tới hắn, Lâm Bân cũng hết cách, chỉ đành gãi đầu đi tới ngượng ngùng mỉm cười với An Nhiên: “Anh đến nhà hỏi người ta mới biết tụi em đang ở đây.
Hắn ngồi xổm xuống, dỗ dành Nữu Nữu: “Không phải con luôn muốn có một con thỏ à? Bố đã mua về rồi này, 87 đồng đấy, đắt lắm đó!”
Nữu Nữu vẫn không chịu để ý đến hắn, cô bé túm chặt lấy tay An Nhiên.
An Nhiên khẽ thở dài rồi nói với Lâm Bân: “Con bé còn nhỏ, đang ở độ tuổi nhạy cảm, anh đừng ép nó quá!”
Lâm Bân không dám không nghe lời cô nói.
An Nhiên vỗ Lâm Hi: “Qua bên kia chơi với chị đi.”
Lâm Hi gọi chị đầy thân mật, tuy Nữu Nữu còn nhỏ nhưng cũng có thể nhìn ra, có cô ở đây bố sẽ không dám làm gì. Thế là cô bé thả lỏng đi chơi cùng Lâm Hi, nhưng vẫn không chịu liếc con thỏ kia lấy một cái.
Hai đứa trẻ chạy tới một bên, Lâm Bân ngồi lên tảng đá của núi giả bên cạnh An Nhiên.
Hắn xoa tay: “Nên xử lý chuyện này thế nào giờ? Con nhóc này không để ý tới anh! Tính cách y hệt mẹ nó!”
An Nhiên nhìn chú thỏ rồi nói: “Chuyện này cũng không thể trách chị dâu và Nữu Nữu được, là anh làm chuyện xấu trước! Chị dâu chịu để anh gặp Nữu Nữu là vì nể mặt dì Lâm, nếu không đã đưa đứa bé về quê rồi.”
Lâm Bân vội vàng nói: “Mông mẹ anh còn to hơn mặt anh.”
An Nhiên chẳng buồn để ý tới hắn, cô kể một chuyện khác với Lâm Bân: “Em nghe Hoắc Doãn Tư nói cho anh mượn 20 triệu để mở cửa hàng xe. Anh cả, em không phản đối anh buôn bán nhưng trong chốc lát đã đầu tư bằng đó có phải hơi nhiều quá không?”
Mặt già của Lâm Bân đỏ bừng.
Hắn cúi đầu, ỉu xìu nói: “Là Hoắc Doãn Tư cứ muốn đưa anh chứ.”
An Nhiên thấy rất lạ, vì sao Hoắc Doãn Tư cứ khăng khăng cho hắn tiền. Cô cho rằng Lâm Bân không thành thật.
Vẻ mặt Lâm Bân trở nên kỳ quái, hắn sợ An Nhiên lại hỏi tiếp nên vội vàng nói sang chuyện khác.
An Nhiên cũng không hỏi lại.
Dù thế nào thì đây cũng là chuyện của họ, cô không tiện hỏi quá nhiều.
Lúc cô dẫn theo hai đứa bé trở về, Lâm Bân mặt dày cũng theo về cùng, muốn cọ bữa trưa để tăng chút tình cảm với Nữu Nữu. Nhưng hắn vừa đến sảnh chính của biệt thự thì Hoắc Doãn Tư đã chậm rãi đi xuống lầu.
Dáng người kia cùng khí chất ấy khiến Lâm Bân ấp úng.
Hắn ngửa đầu nhìn, mãi một lúc sau mới thốt ra một câu: “Em gái, hôm khác anh ở lại dùng bữa! Anh đi đây!” Sau đó hắn lập tức đưa lồng thỏ cho An Nhiên.
An Nhiên còn chưa hiểu ra sao thì Lâm Bân đã chạy mất.
Cô đưa mắt nhìn sang Hoắc Doãn Tư: “Hình như anh cả rất sợ anh.”
Hoắc Doãn Tư vén tay áo sơmi, thong thả nói: “Có lẽ vì anh là chủ nợ của anh ta?”
An Nhiên trầm tư: “Anh ấy cũng không phải là người hay xấu hổ.”
Hoắc Doãn Tư cười khẽ.
Anh ấy nhìn lồng sát trong tay An Nhiên rồi đón lấy xem kĩ càng, sau đó lại nhìn cô: “Không đẹp bằng em.”
An Nhiên:…
…
Hai ngày sau, An Nhiên tan ca từ công ty.
Cô vừa định lên xe thì một người xuống khỏi chiếc xe màu trắng khác, đó là người quen trước kia của cô.
Tân Bá Lai.
Tân Bá Lai nói thẳng vào vấn đề: “An Nhiên, anh muốn nói với em mấy câu.”
Trải qua những chuyện kia, An Nhiên không muốn dây dưa gì với anh ta nữa. Cô từ chối thẳng thừng: “Không cần, giữa chúng ta đã chẳng còn gì để nói! Đúng rồi, tôi sẽ mang quà anh đưa quyên tặng giùm anh.”
Ánh mắt Tân Bá Lai sâu thẳm.
Sau một lúc lâu, anh ta mới nhẹ nhàng cất tiếng: “Em còn trách anh chuyện năm đó đúng không? Nhưng An Nhiên, anh rút lui là để tác thành cho em và Hoắc Doãn Tư. Nếu lúc trước anh kiên quyết không chia tay thì em sẽ thế nào?”
“Chẳng thế nào cả!”
An Nhiên mở cửa chiếc Bentley màu trắng ra rồi ném túi văn kiện vào, định lên xe.
Tân Bá Lai vội vàng túm lấy tay cô khiến An Nhiên sửng sốt.
Anh ta lập tức buông ra rồi mỉm cười chua xót: “Anh phải ra nước ngoài đến một đất nước chim không thèm ị. Nghe người của phòng Nhân sự nói là ý của Tổng giám đốc Hoắc. Anh nghĩ chắc là vì món quà anh tặng em. An Nhiên, anh không có ác ý, chỉ muốn nói mấy câu với em thôi. Có một số chuyện có lẽ em không biết, chẳng hạn như chuyện lần trước của Lâm Bân... Em không thấy kỳ lạ à? Lâm Bân nào có thể đi theo con đường ấy chứ, kiếm được chút tiền, sao lại trùng hợp dan díu với nhân tình của ông chủ. Nào có người phụ nữ nào sẽ thích tên đầu heo như anh ta chứ?”
Giọng An Nhiên trở nên lạnh lùng: “Anh có ý gì?”
…
Cuối cùng, họ tới quán cà phê ở đối diện công ty ngồi.
Tân Bá Lai đưa cho An Nhiên một chiếc bút ghi âm, anh ta mỉm cười: “Anh có quan hệ khá tốt với Phó tổng giám đốc Trương của Hoắc Thị. Ông ta uống say ói mửa bị anh lục tìm thấy. Con đường lúc trước Lâm Bân theo là do Hoắc Doãn Tư tìm cho anh ta. Người phụ nữ vụng trộm với Lâm Bân cũng là do Hoắc Doãn Tư sai khiến. Đến khi Lâm Bân bị bắt sắp bị băm tay... Cuối cùng, để anh ta mắc nợ ân tình cũng là đều do Hoắc Doãn Tư sắp xếp hết.”
An Nhiên lẳng lặng nhìn anh ta vài giây rồi mở ra bút ghi âm.
Cô nhận ra giọng Phó tổng giám Trương cùng giọng nói kia. Tuy giọng nói trong ghi âm đứt quãng nhưng cô vẫn nghe ra ý tứ.
Cuối cùng, Phó tổng giám đốc Trương lắp bắp nói: “Lâm Bân kia chẳng khác gì cừu non ngoan ngoãn trước mặt Tổng giám đốc Hoắc. Cậu ấy cho hắn 20 triệu tiền bồi thường, hắn cũng không dám hó hé một chữ, co đầu rụt cổ bám lấy vợ nhưng vợ anh ta có chịu để ý tới anh ta đâu.”
Tân Bá Lai khẽ cong môi: “An Nhiên, em đã nghe thấy chưa, người bên gối của em cũng không giống như em tưởng đâu. Anh ta chính là kẻ vô sỉ, hèn hạ! Vì có được em mà anh ta bất chấp mọi thủ đoạn.”
An Nhiên cụp mắt, tắt bút ghi âm đi rồi nhẹ nhàng đẩy trả lại cho Tân Bá Lai.
Tân Bá Lai ngạc nhiên: “Em không tức giận, chất vấn anh ta à?”
An Nhiên rất bình tĩnh nói: “Đây cũng là chuyện giữa hai chúng tôi, mắc mớ gì tới anh chứ!”
Cô đứng dậy rời đi, Tân Bá Lai ở đằng sau bỗng hỏi một câu: “Nếu anh đổi thân phận với anh ta, liệu em có thay lòng đổi dạ, thích anh ta không? Chắc không đâu nhỉ, An Nhiên.”
An Nhiên sững người một lát.
Lúc sau cô mới trả lời anh ta: “Thật ra tôi chưa từng thích anh.”
Gương mặt Tân Bá Lai tái nhợt, cơ thể gần như lung lay sắp đổ. Thật ra anh ta cũng không biết vì sao hôm nay mình lại muốn làm như vậy. Rõ ràng anh ta có thể giả ngu không biết, nhưng vẫn đắc tội Hoắc Doãn Tư. Anh ta cũng không biết kết cục của mình ra sao nữa.
Có lẽ là do không cam lòng đi!
Anh ta ghen ghét người đàn ông có cuộc đời hoàn hảo kia. Anh ta cũng muốn biết, nếu mình có được mọi thứ thì liệu người An Nhiên thích có phải là mình hay không?
…
An Nhiên ngồi vào trong xe.
Cô ngồi yên tĩnh một lát, di động vang lên, vừa thấy là Hoắc Doãn Tư gọi tới. Anh ấy hỏi thẳng: “Em từng gặp Tân Bá Lai à?”
An Nhiên đáp ừ, ngay sau đó cô nói: “Có phải anh cho người theo dõi em không? Hoắc Doãn Tư, em không thích bị người khác theo dõi.”
Hoắc Doãn Tư khựng lại một chút: “Anh ta đã nói gì vậy?”
An Nhiên tự hỏi chừng hai phút rồi nói với anh: “Chúng ta tới chung cư đi! Em hơi muốn ăn sườn dê nướng do anh làm.”
Hoắc Doãn Tư là người nhạy bén cỡ nào, đã nghe ra chút hương vị trong lời nói của cô, bèn hỏi: “Em giận à?”
An Nhiên hỏi lại: “Sao anh lại nghĩ rằng em đang tức giận?”
Trong điện thoại, cả hai đều im lặng.
Một lúc lâu sau, Hoắc Doãn Tư nhỏ nhẹ lên tiếng, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Có chuyện gì lát nữa lại nói được không? Em lái xe chậm một chút.”
An Nhiên khẽ ừ rồi cúp máy.
Cô nghĩ sở dĩ cô bình tĩnh như vậy không phải vì cô không giận chút nào. Mà là tình cảm của cô dành cho Hoắc Doãn Tư đã vượt qua lý trí của bản thân.
Cô nổ máy, lái tới chung cư mình ở trước kia.
Cửa chung cư mở ra, Hoắc Doãn Tư đứng ở cửa yên tĩnh nhìn cô chăm chú. An Nhiên ngửi thấy mùi sườn dê nướng, anh ấy còn khẽ khàng nói: “Anh còn mở một chai rượu vang đỏ.”
An Nhiên đặt túi xách ở cửa, lúc cúi đầu đổi giày, cô nói: “Sao em nghe ra mùi vị chuộc tội trong lời nói của anh thế nhỉ?”
Hoắc Doãn Tư ôm lấy eo cô.
Anh kề sống mũi cao thẳng lên mặt cô, chậm rãi cọ xát với tốc độ quyến rũ người ta mà không đền mạng, cất giọng nói ngọt ngào nhất: “Sao thế, Tân Bá Lai đã nói gì mà bắt anh chuộc tội thế?”