Diêu Tử An vừa dứt lời.
Cả phòng đều rơi vào trạng thái im lặng.
Có người đẩy hắn: "Tử An, đừng nói nữa! Cậu đưa em gái về đi! Đàn ông tốt chúng ta không so đo với phụ nữ, đúng không nào?"
Diêu Tử An uống nhiều đến nỗi lưỡi bị líu lại.
Nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn không tin điều đó: "Tôi chỉ chơi đùa với phụ nữ mà thôi, Bạch Vi cô ấy còn không dám lên tiếng, dựa vào cái gì mà một người ngoài như Ôn Noãn lại có thể can thiệp? Cô ấy ỷ vào thế lực của ai vậy?"
Mọi người xung quanh im lặng.
Trong không khí yên tĩnh đó, Hoắc Minh khẽ cười.
Anh lấy khăn giấy lau miệng, đứng lên: "Đi đây!"
Có người cố gắng giữ lại: "Luật sư Hoắc, đừng đi mà, Diêu Tử An uống nhiều nên mới mạo phạm anh, nếu không chúng ta phạt hắn ba ly rồi xem như không đề cập đến chuyện này được không?"
Hoắc Minh dè dặt cười.
Anh nhìn Diêu Tử An đã hơi tỉnh táo lại, hời hợt nói: "Vừa nãy cậu nói Ôn Noãn dựa vào thế lực của ai phải không, tôi nói cho cậu biết, đó là tôi, Hoắc Minh! Ôn Noãn là người của tôi, tôi còn không dám lớn tiếng với cô ấy thì cậu dựa vào ai mà dám khua tay múa chân?"
Diêu Tử An vừa nghe đã cảm thấy hoảng hốt.
Hoắc Minh cười lạnh: "Vốn dĩ tôi không muốn đến bữa tiệc này, nhưng chỉ vì Ôn Noãn và Bạch Vi chơi thân, tôi cho cậu thể diện thôi! Được rồi, nếu cậu không đi đón cô ấy, tôi sẽ đón Bạch Vi về nhà giúp cậu."
Hoắc Minh nói xong, thật sự rời đi.
Sau khi anh đi, trong phòng ăn im lặng rất lâu, có người vỗ vai Diêu Tử An : "Đi xin lỗi cậu Hoắc đi! Không phải tôi trách cậu, phụ nữ bên ngoài có nũng nịu đến đâu cũng chỉ là chơi cho vui, không thể coi là thật! Cô gái Đinh Tranh đó danh tiếng không tốt, đừng làm chuyện điên rồ, nếu không cậu sẽ bị mọi người trong giới chê cười.”
Diêu Tử An lau mặt.
Hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, do dự một chút hỏi: "Hoắc Minh đối với Ôn Noãn thì thế nào?"
Hẳn cũng chỉ là chơi cho vui thôi mà?
Bởi vì Hoắc Minh nổi tiếng là người cuồng công việc, là kiểu người không nghĩ tới chuyện kết hôn nên hắn mới không tin Ôn Noãn có thể giữ được Hoắc Minh.
Những người khác mỉm cười.
"Bất luận là Hoắc Minh và Ôn Noãn có thể thành đôi hay không, nhưng có thể thấy được anh ta rất để bụng! Bình thường cậu có thấy Hoắc Minh làm khó ai trước mặt mọi người bao giờ chưa? Có thấy cậu Hoắc cho phụ nữ thể diện đến vậy hay không?"
"Không có nha, cho nên chú em à, chúc mừng cậu nhé!"
Vừa dứt lời, Diêu Tử An đã muốn bỏ giày đuổi theo ra ngoài.
Cuối cùng, hắn đến KTV tìm thấy Ôn Noãn và Bạch Vi.
Còn Hoắc Minh... ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Diêu Tử An tức muốn chết!
Bị lừa!
Nhưng đến cũng đến, hắn cũng không thể mặc kệ vợ mình. Diêu Tử An đi qua vỗ nhẹ vai Bạch Vi: "Có chuyện gì không thể về nhà nói với anh à, sao phải làm mất mặt trước bạn bè như vậy?"
Bạch Vi đang rửa mặt.
Cô ấy nghe thấy giọng nói của chồng, cơ thể cứng đờ.
Diêu Tử An không được tự nhiên nói: "Chúng ta đã nói rồi, chỉ là đùa giỡn thôi! Vị trí vợ cả của em sẽ không bao giờ thay đổi."
Hai mắt Bạch Vi đỏ hoe, chậm rãi rửa mặt xong.
Cô ấy bình tĩnh nói: "Chuyện đó để nói sau, có bạn em ở đây, đừng làm mất mặt."
Ôn Noãn lo lắng cho cô ấy.
Bạch Vi cười khổ: "Ôn Noãn, đừng coi thường tớ, rảnh rỗi ra ngoài ăn với tớ nhé."
Ôn Noãn nghe xong, trong lòng khổ sở.
Cô muốn nói với Diêu Tử An hãy đối xử tốt với Bạch Vi, nhưng cô không thể nói nên lời.
Ngoại tình hết lần này tới lần khác thì tốt được đến đâu cơ chứ?
Ôn Noãn lái xe trở về.
Tâm trạng cô không tốt, cô dừng xe ở dưới căn hộ một lúc lâu rồi mới tắt máy đi lên.
Mặc dù chỉ mới 9 giờ nhưng Hoắc Minh đã trở về.
Anh ngồi trên ghế sô pha xem TV, dường như đang đợi cô.
Ôn Noãn nhìn anh chăm chú.
Hoắc Minh vỗ chỗ ngồi bên cạnh anh: "Cô giáo Ôn sao vậy?"
Ôn Noãn đi đến tựa vào anh, trông dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Thật ra Hoắc Minh đã nghe được những lời cô nói từ cuộc gọi của Diêu Tử An, anh nhận ra Ôn Noãn có rất nhiều mặt, trước mặt anh thường thì luống cuống tay chân, nhưng khi đâm chọt Diêu Tử An thì lại rất hùng hồn mạnh mẽ.
Anh cảm thấy rất thú vị.
Vốn anh muốn chờ tới thứ bảy sẽ “cuộn ga giường” với cô.
Nhưng hiện tại anh thật muốn.
Anh đè Ôn Noãn xuống ghế sô pha hôn cô, ban đầu Ôn Noãn không muốn nhưng Hoắc Minh rất hiểu cơ thể cô, anh dễ dàng khiến cô phải động tình.
Quần áo vương vãi khắp sàn nhà.
Khuôn mặt Ôn Noãn kìm nén đầy cảm xúc, dáng vẻ trầm luân trong biển tình.
Hoắc Minh thích cô như vậy, hứng thú cao đến mức đáng sợ...
Đúng lúc tình yêu đang mãnh liệt, điện thoại của Hoắc Minh đổ chuông.
Điện thoại liên tục kêu nhưng Hoắc Minh không thèm để ý, trong khi đó Ôn Noãn không còn cách nào tập trung được nữa, cô nhẹ nhàng đẩy anh: "Có điện thoại..."
"Không cần quan tâm!" Hoắc Minh hôn cô, càng hôn càng sâu.
Điện thoại ngừng đổ chuông, nhưng sau một lúc lại tiếp tục vang lên...
Ôn Noãn hôn nhẹ môi anh.
"Anh nhận điện thoại, chúng ta tiếp tục sau!"
Ánh mắt thâm thúy của Hoắc Minh nhìn chăm chú cô hồi lâu mới buông cô ra rồi xoay người nghe điện thoại.
"Chú Kiều... là Hoắc Minh đây."
Ôn Noãn mặc áo sơ mi của anh đi vào phòng ngủ.
Nhưng chỉ sau vài bước đi, cô đã bị Hoắc Minh ôm chặt. Anh dùng một tay ôm lấy eo nhỏ của cô, hững hờ thưởng thức cơ thể cô, Ôn Noãn không chịu nổi, cô ngã vào ngực anh.
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô.
Anh ngày thường đã đẹp trai, lúc này càng có vẻ đàn ông trưởng thành lại trăng hoa, Ôn Noãn không nhịn được hôn lên cằm anh, sau một tối mà râu trên cằm anh đã mọc lên một ít, đâm chích có hơi đau.
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm vừa nói chuyện với Kiều Cảnh Niên.
Giọng nói của Kiều Cảnh Niên rất hào hứng.
Ông nói: "Hoắc Minh, chú đã tìm thấy người môi giới về trang sức! Chỉ cần tìm được anh ta, chú sẽ dễ dàng tìm thấy con chú."
Hoắc Minh sờ nhẹ môi của Ôn Noãn, cười nhẹ: "Thế chúc mừng chú Kiều."
Kiều Cảnh Niên thở dài.
Tâm trạng ông lại buồn rầu: "Không may khéo là hai hôm trước người đó đã bị tai nạn xe, đang trong tình trạng hôn mê... Hoắc Minh, chú thật sự sợ anh ta sẽ trở thành người thực vật, nếu vậy chú có thể sẽ không bao giờ tìm thấy Tiểu Noãn, cũng không thể tìm thấy con chú."
Hoắc Minh hít vào một hơi.
Ôn Noãn nhẹ nhàng cắn ngón tay của anh.
Ánh mắt của anh sâu thẳm...
Kiều Cảnh Niên bên kia nhăn mặt: "Hoắc Minh, cháu sao vậy?"
Hoắc Minh khẽ cười: "Bị mèo con cắn một cái!... Chú Kiều, chú không cần lo lắng, cháu sẽ tìm các chuyên gia có liên quan đến chẩn đoán và điều trị cho anh ta, để anh ta có thể sớm khỏe lại, đồng thời cũng để chú Kiều và "thím nhỏ" đoàn tụ."
Khi nói đến điều đó, Kiều Cảnh Niên lại thở dài.
Ông nói: "Đã nhiều năm rồi, chú không biết bà ấy đã kết hôn chưa! Hoắc Minh, chú chỉ muốn gặp bà ấy một lần, biết bà ấy sống tốt không, còn có đứa nhỏ... Trong lòng chú, chú cảm giác là con gái, Hoắc Minh, Hoắc Minh... , cháu có đang nghe không?"
Hoắc Minh bị Ôn Noãn trêu chọc, không kiềm chế nổi.
Anh đè nén, nhẹ nhàng thở dốc.
"Chú Kiều, cháu vẫn đang nghe!"
Kiều Cảnh Niên tự nói với mình: "Nếu tính ra thì đứa trẻ đã 24 tuổi rồi, đến tuổi để kết hôn sinh con."
Hoắc Minh đùa giỡn với cô gái trong lòng, anh cảm thấy rất thú vị, còn có thể dành thời gian an ủi Kiều Cảnh Niên: "Chú Kiều, thím nhỏ rất xinh đẹp, cô bé kia chắc chắn cũng rất xinh đẹp, không chừng đã đã kết hôn sinh con rồi ấy chứ…”
Kiều Cảnh Niên an tâm hơn nhiều.
Ông nhẹ nhàng thở dài: "Mấy ngày này chú luôn lo lắng, lỡ như gặp phải một người đàn ông tồi rồi con bé sẽ làm sao? Hoắc Minh, nghe cháu nói như vậy, chú cảm thấy yên tâm hơn."
...
"Hoắc Minh... cháu có nghe không?"
"Hoắc Minh?"