[Thật xin lỗi, số bạn vừa gọi không thể kết nối!]
…
Hoắc Minh nhìn bốn phía, cảm giác khó thở ập đến.
Anh bỗng ném điện thoại vào tường!
Điện thoại vỡ tan tành!
Sau đó, tất cả những thứ trong căn hộ này đều bị anh đập nát, anh cũng không biết tại sao mình lại muốn đập những thứ này, như thể chỉ cần đập hết chúng thì có thể tìm lại những hồi ức trong quá khứ, có thể quay ngược thời gian!
Đêm khuya, Hoắc Minh đứng trong đống đổ nát.
Anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn kim cương, là chiếc nhẫn lúc trước anh tặng Ôn Noãn.
Đây có lẽ là thứ duy nhất Ôn Noãn để lại!
Hoắc Minh nhìn chiếc nhẫn, không khỏi nhớ tới dáng vẻ vui sướng ngày hôm đó, cùng với vẻ đau lòng của cô sau khi biết sự thật... Cô nói cô không cần!
Ánh mắt của anh hơi đỏ.
Một loại cảm xúc xa lạ, càn quét mọi thứ rồi ập đến… khiến anh không biết làm sao!
Hoắc Minh cảm thấy, anh có thể quên Ôn Noãn.
Anh cũng làm như vậy!
Ngày đó sau khi nổi điên, anh bảo thư ký Trương gọi người đến dọn dẹp căn hộ, sau đó anh điên cuồng làm việc, thỉnh thoảng cũng ra ngoài dự tiệc đi chơi với bọn Cảnh Sâm, anh không gọi điện thoại cho Ôn Noãn nữa, cũng không cố ý hỏi thăm tin tức của cô.
Không ai nhắc tới Ôn Noãn trước mặt anh!
Dường như đối với anh, Ôn Noãn đã trở thành điều cấm kỵ!
Anh tự giễu, dường như anh cũng không quá quan tâm đến việc tại sao bọn Cảnh Sâm không nhắc đến cô nữa...
*
Nửa tháng sau.
Thư ký Trương đi vào phòng làm việc của anh, thông báo cho anh một tin tức.
“Luật sư Hoắc, buổi đấu giá của Christie's ở Hong Kong vào tuần trước... có liên quan đến ngài!”
Tay Hoắc Minh đang ký giấy tờ bỗng dừng lại.
Anh hỏi: “Sao vậy?”
Giọng nói của thư ký Trương nhẹ nhàng vang lên: “Bọn họ bán đấu giá một số châu báu và váy áo đính hôn, những thứ này... đều là thứ ngài đã tặng cho cô Ôn! Ngoài ra, cây đàn dương cầm kia cũng đã được bán đi với giá sáu mươi triệu.”
Hoắc Minh nhìn tài liệu.
Anh có vẻ thờ ơ hỏi: “Ôn Noãn cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Thư ký Trương trả lời: “Số tiền này, cô Ôn đều quyên góp cho một quỹ từ thiện!”
Cây bút trong tay Hoắc Minh bị gãy thành làm đôi.
Anh lạnh lùng nói: “Cô ấy ở với tôi hơn nửa năm, vậy mà chỉ cần một con chó thôi ư?”
Thư ký Trương khẽ thở dài.
Cô ấy lại đặt lên bàn một bì thư lớn: “Hai ngày nay tôi đến căn hộ lấy được trong hòm thư, là ghi chép chi phí trước đây của cô Ôn, người ta gửi tới hóa đơn biên nhận, sau khi luật sư Hoắc xem xong thì sẽ hiểu.”
Hoắc Minh siết chặt tay.
Thật lâu sau, anh vẫn mở ra xem.
Quả thực là một ít hóa đơn liên quan đến việc trang trí lễ tình nhân, bên trong còn kèm theo vài bản vẽ thiết kế.
Làm rất đẹp, là phong cách màu đen mà Hoắc Minh thích.
Rất đắt, phải mấy chục nghìn, Ôn Noãn tự thanh toán!
Hoắc Minh lẳng lặng nhìn, trái tim anh đột nhiên siết chặt, cơn đau quen thuộc lại bao trùm lấy anh...
Giọng của thư ký Trương vang lên: “Ôn Noãn thực sự rất yêu ngài! Luật sư Hoắc... Có thể anh không biết, cô ấy đã đồng ý lời đề nghị của bố anh sang Pháp học hai năm, chỉ để tiện cho anh xử lý chuyện của cô Kiều! Ngài đã từng có một tình yêu tốt nhất, tôi muốn hỏi, nếu như ngài không đến bệnh viện thì cô Kiều sẽ chết sao? Hay là trong lòng luật sư Hoắc vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ mối tình đầu?”