Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Nhiên dứt lời, hai người đều rơi vào im lặng.

Hồi lâu sau, Hoắc Doãn Tư mới đưa tay nhéo mặt cô, cười nhẹ: “Mau ăn mì đi, để thêm lát nữa lại nguội mất!”

An Nhiên cúi đầu, tiếp tục ăn mì.

Mà cái người vừa mới bảo cô ăn mì kia lại đang chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một hồi lâu.

Ăn xong, An Nhiên hỏi câu về chuyến bay ngày mai.

Hoắc Doãn Tư kéo cô lại gần, để cô ngồi lên đùi mình, cậu rút một điếu thuốc lá trên bàn ăn nhưng không châm lửa, cứ ôm cô như vậy một lúc rồi mới nói: “Mười giờ! Em có thể ngủ nhiều thêm một chút.”

Cuối cùng thì An Nhiên vẫn có chút cảm giác không chân thực.

Chỉ mấy tiếng đồng hồ nữa thôi, cô sẽ rời khỏi nơi này, trở lại thành phố B, thứ chờ đợi cô chính là một hoàn cảnh lạ lẫm, thực ra cô hơi sợ hãi, cô cũng không cảm thấy làm vợ trong gia đình giàu có là dễ dàng.

Mặc dù người nhà họ Hoắc đều rất dễ chung sống, nhưng cô không thể cứ chỉ ở mãi trong nhà.

Dù sao cô cũng phải cùng Hoắc Doãn Tư ra ngoài.

Cô không muốn làm cậu phải mất mặt.

Con người An Nhiên đơn thuần, khuôn mặt nhỏ không thể che giấu được chuyện gì… Hoắc Doãn Tư cười nhẹ: “Chuyện sau này thì để sau này nói đi, hiện tại nên đi ngủ!”

An Nhiên đưa tay níu chặt lấy áo cậu: “Em đi thu dọn hành lý! Sáng mai em muốn về nhà một chuyến, giấy tờ của em vẫn còn đang để ở căn phòng thuê kia, dù sao cũng phải hủy hợp đồng thuê phòng.”

Hoắc Doãn Tư suy nghĩ một chút, cũng đúng.

“Ngày mai tôi cho xe đưa em đi!” Cậu còn một cuộc họp lúc sáng sớm.

“Không cần đâu!” Cô hơi ỷ lại mà hôn nhẹ lên cằm cậu, giống như một chú chó nhỏ muốn lấy lòng chủ nhân: “Không xa, em tự lái xe là được rồi!”

Cô dứt lời rồi đỏ mặt đứng dậy, đi vào phòng thay đồ sắp xếp hành lý giúp cậu.

Vốn dĩ đây là công việc của thư ký.

Thế nhưng hiện tại đã có người ở bên cạnh cậu, đương nhiên không cần người ngoài phải động tay, hơn nữa cậu cũng rất thích An Nhiên làm những việc này cho cậu.

Hoắc Doãn Tư lại lấy sổ tay ra xử lý một số công việc.

An Nhiên cảm thấy cậu rất vất vả, công việc không bao giờ có thể xử lý hết.

Cô cúi người thu dọn, cố gắng không làm phiền cậu.

Hoắc Doãn Tư mỉm cười, căn phòng rộng bảy trăm mét vuông, cô có thể làm gì phiền tới cậu?

Đêm càng sâu.

Ba giờ sáng, cậu mới hoàn thành xong cơ bản công việc, duỗi eo một cái, lại thấy vật nhỏ kia vẫn đang bận rộn, cậu nhẹ nhàng bước tới, cậu nắm lấy tay cô, kéo cô ôm vào lòng mình: “Chỉ là một cái va ly thôi, sắp xếp khó đến vậy sao?”

Khuôn mặt An Nhiên lại đỏ lên.

Cô nhỏ giọng nói: “Quần áo đã thay ra em đều đã giặt sạch rồi sấy khô rồi, sau khi về nhà có thể treo thẳng vào tủ quần áo, không cần giặt lại lần nữa.”

Hoắc Doãn Tư nhìn đống quần áo.

Từng chiếc áo sơ mi đều được là phẳng phiu, sạch sẽ.

Trong lòng cậu lập tức mềm nhũn, sờ đầu cô: “Tôi lấy vợ về không phải để làm bảo mẫu, về sau những việc này đã có người giúp việc phụ trách, em không cần phải tự làm.”

An Nhiên giúp cậu gấp lại quần áo, nhìn có vẻ vô cùng bận rộn.

Một lát sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Thế nhưng em thích làm những việc này giúp anh!”

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư sâu thẳm.

Cậu ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn gần đó, xử lý một số công việc trên điện thoại di động, bên cạnh là An Nhiên vì cậu mà làm những công việc của một người vợ.

Một buổi đêm như thế này khiến cậu cảm thấy rất thoải mái.

Sau khi An Nhiên làm xong, cậu còn thuận tiện khen ngợi cô, khiến An Nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận.

Hoắc Doãn Tư ôm cô đi ngủ.

Cậu vô cùng ngang ngược, ôm cả người cô vào lòng mình, rất đúng tình hợp lý.

An Nhiên khẽ phản kháng: “Hoắc Doãn Tư, em không thở được!”

Trong bóng tối, Hoắc Doãn Tư nhìn cô hồi lâu, sát lại gần hôn cô, còn nói không biết xấu hổ: “Bây giờ thì em đã thấy đỡ hơn chưa?”

Mặt An Nhiên nóng lên, không dám tiếp tục chọc vào cậu nữa.

Cô dè dặt gối mặt mình lên vai cậu, hít sâu mùi hương dễ chịu trên người cậu.

Giây phút này, cô ngửi thấy hương vị của hạnh phúc.

Vốn dĩ tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, không ngờ lại ngủ một giấc thẳng tới bảy giờ sáng.

An Nhiên mở to mắt, Hoắc Doãn Tư đã không còn ở trên giường, tiếng nói chuyện đứt quãng truyền tới từ bên ngoài, một người là cậu, người còn lại có vẻ là thư ký Nghiêm.

Cô đang choáng váng, Hoắc Doãn Tư đã đẩy cửa tiến vào.

Cậu thấy cô đang ngồi trên giường ngẩn người thì không khỏi mỉm cười: “Tỉnh rồi à? Đang định gọi em dậy.”

Nói xong lại tiến đến gần cô.

Cậu bắt nạt cô thành quen, nhéo mặt cô, cố tình bày ra dáng vẻ của cấp trên: “Tối hôm qua em ngủ chảy không ít nước miếng! thư ký An, tự bản thân em có biết mình ngủ chảy nước miếng không hả?”

Mặt An Nhiên đỏ lên.

Cậu nghiêng người qua, cọ cọ mũi cô, cười khẽ: “Như một chú mèo con chưa cai sữa!”

“Anh… Anh mới chưa cai sữa ấy.”

An Nhiên đỏ mặt phản bác, cô cảm thấy cuộc sống thật vô vọng, sao cô có thể thích một người thích bắt nạt cô như thế này chứ?

Còn cãi nữa.

Hoắc Doãn Tư hôn nhẹ lên môi cô: “Dậy thôi! Không phải em phải về lấy giấy tờ sao?”

Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: “Lấy rồi thì đưa cho tôi trước.”

“Tại sao?”

Hoắc Doãn Tư nhìn cô một lát, sau đó gõ nhẹ lên đầu cô: “Ngốc!”

Đương nhiên là để đi đăng ký kết hôn!

Hai người họ thích nhau, ngủ cũng đã ngủ rồi, cậu không tìm thấy lý do nào khác để không đăng ký kết hôn.

Còn về đám cưới, có thể để sau cũng được.

An Nhiên ngơ ngác nhìn cậu, trong mắt trong lòng cô đều chỉ tràn ngập dáng vẻ đẹp trai của cậu, sao có thể nghĩ đến chuyện này được.

Hoắc Doãn Tư nâng tay nhìn đồng hồ.

Cậu nói: “Tôi xuống trung tâm hội nghị ở tầng mười hai, đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho em rồi, ăn xong thì lên xe của khách sạn để tới đó, tôi đã bảo thư ký Nghiêm sắp xếp giúp em rồi!”

Nói xong, cậu định đi.

Chỉ rời xa nhau một vài tiếng đồng hồ thôi, vậy mà An Nhiên lại thấy hơi không nỡ, ngẩng đầu muốn cậu hôn.

Cô rất hiếm khi chủ động thế này.

Hoắc Doãn Tư cười khẽ, cúi đầu trao cho cô một nụ hôn vừa nhẹ nhàng vừa sâu sắc, cuối cùng cậu khàn giọng nói: “Thoải mái không?”

An Nhiên đỏ mặt.

Hoắc Doãn Tư thật sự có chuyện quan trọng, cậu tranh thủ thời gian vội vàng ra ngoài.

An Nhiên cũng không quay lại giường.

Cô đứng dậy đánh rửa mặt qua loa, sau đó lại cẩn thận thoa kem dưỡng da tay, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.

Cô không phải một cô gái quen hưởng thụ.

Cô cũng không nghĩ tới cảnh giàu sang phú quý.

Thế nhưng cô rất muốn có được Hoắc Doãn Tư, muốn người này trở thành của cô.

An Nhiên vỗ vỗ mặt mình: “Ở cùng anh ấy, càng ngày càng không biết xấu hổ!”

Thế nhưng trong lòng cô lại tràn ngập vui mừng, nghĩ đến tương lai của cô và Hoắc Doãn Tư, nghĩ về mỗi ngày của sau này, cô nghĩ cuối cùng cô cũng có được hạnh phúc, cô sẽ đối xử thật tốt với Hoắc Doãn Tư, tốt hơn bất kỳ ai khác.

Khi An Nhiên đang ăn sáng, chuông cửa vang lên.

Cô ra mở cửa, thấy bên ngoài là nhân viên phục vụ, trong tay còn cầm một hộp chuyển phát nhanh.

“Cô An đúng không ạ? Cô có hàng chuyển phát nhanh.”

An Nhiên nhận lấy, nhíu mày: “Đâu có ai biết tôi đang ở đây!”

Chẳng lẽ là Hoắc Doãn Tư cho cô niềm vui bất ngờ gì?

An Nhiên nhấc mắt nói cảm ơn, sau khi đóng cửa còn hơi mong chờ mà mở cái hộp nhỏ kia ra. Một lát sau, cô lấy món đồ gì đó bên trong ra, hóa ra là một cuốn nhật ký cũ, cùng với giấy khai sinh và những bức ảnh.

Cô liếc mắt nhìn giấy khai sinh, lập tức sững sờ.

Vậy mà lại là của cô.

An Nhiên ngơ ngác hồi lâu, những ngón tay run rẩy lật mở cuốn nhật ký đã ố vàng, bên trong là những dòng tâm sự được ghi lại bằng mực nước màu xanh đậm của một người phụ nữ, đề cập đến việc yêu một người đàn ông đã có gia đình, còn sinh cho anh ta một đứa con.

Giữa những dòng chữ đều chất chứa sự đau khổ của người phụ nữ.

Và cả cảm giác không thể chịu đựng nổi.

Mãi cho đến khi đứa trẻ chào đời, người phụ nữ dùng một lưỡi dao lam để kết thúc tất cả những đau khổ của mình, chỉ để lại một đứa trẻ vừa mới ra đời, đứa trẻ đó tên là An Nhiên.

An Nhiên dùng sức đóng cuốn nhật ký lại.

Cô ôm chặt cuốn nhật ký, đầu ngẩng lên, hai mắt nhắm chặt.

Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt.

Giống như cô đã vô tình mở ra chiếc hộp Pandora, không bao giờ có thể quay lại được nữa.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô vẫn xem lại tờ giấy khai sinh và bức ảnh người phụ nữ đang bế mình kia một lần.

Người phụ nữ rất trẻ, cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

Ngón tay An Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác như đang nhìn một bản thân khác… Bỗng nhiên toàn thân cô không kiềm chế được mà run lên, thân thể cũng lạnh toát.

Tại sao cô lại nhận được những thứ này?

Trong nhật ký viết, người đàn ông kia họ Tư, là một người có quyền lực rất lớn ở thành phố B.

Tư, Tư An Nhiên!

An Nhiên cuối cùng cũng biết được nguồn gốc cho cái tên của mình.

Mẹ của cô vì muốn đi theo người ta mà đánh cược một lần, cố ý đặt tên cô là An Nhiên giống với Tư An Nhiên.

Chỉ là Tư An Nhiên họ Tư, mà cô họ An.

Cô vừa ra đời đã được định trước là sẽ không có được những thứ đó, thậm chí ngay cả bố mẹ mà người bình thường ai cũng có cô còn không có, tên là An Nhiên thì có ích lợi gì?

Cô là con riêng, mẹ của cô dây dưa với một người đàn ông đã có vợ.

Chuông điện thoại của An Nhiên vang lên.

Cô nhận ra đó là ai, cơ thể không ngừng run rẩy, cuối cùng một lúc sau cô vẫn nhận điện thoại, giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia vang lên đầy độc địa: “An Nhiên, mày vì vinh hoa phú quý mà bỏ rơi Bá Lai, mày đúng là giống hệt người mẹ ti tiện của mày, mày đã vô tình thì tao đây cũng vô nghĩa! Mày có biết người đàn ông họ Tư kia và mẹ mày gặp nhau ở đâu không? Ở club! Mẹ mày trước đây chẳng qua chỉ là một thứ thối nát hầu hạ người ta uống rượu chơi đùa mà thôi. Đứa con gái do một thứ thối nát sinh ra mà cũng muốn chen chân vào xã hội thượng lưu?”

An Nhiên im lặng nghe.

Ai sinh ra cô, xuất thân của cô thế nào, thực ra cô không hề quan tâm.

Điều duy nhất cô quan tâm chính là, cô sẽ đánh mất Hoắc Doãn Tư.

Nhà họ Hoắc cao quý như vậy, mà cô lại là một đứa con riêng thân phận thấp kém… Sao có thể đứng bên cạnh cậu? Cô biết rõ mục đích của mẹ Tân Bá Lai khi làm những việc này, chính là muốn cô phải từ bỏ.

Nhà họ Tân nhận nuôi cô.

Thế nhưng, trong số họ chẳng ai có một kết cục tốt đẹp, đương nhiên thù hận lẫn nhau.

An Nhiên nở một nụ cười rất nhẹ, cô nghẹn ngào hỏi: “Rút cuộc thì bà muốn thế nào?”

Người đàn bà nói đầy quái gở: “Mày chia tay với thằng họ Hoắc kia, quay lại với Bá Lai, sinh cho nhà họ Tân bọn tao một đứa cháu trai trắng trẻo mập mạp.”

“Tôi không làm được!”

“Tôi không thích anh ta!”

……

Người đàn bà kia thật sự không ngờ người từ trước đến nay vẫn luôn ngậm bồ hòn làm ngọt như An Nhiên lại dám chống đối lại mình.

Giọng bà ta trở nên cay nghiệt: “Không gả cho Bá Lai, chẳng lẽ mày còn muốn gả vào nhà họ Hoắc làm con dâu trưởng hả? Tao nói cho mày biết này An Nhiên, nhà họ Tân chúng tao không chê bai vứt bỏ mày đã là nhờ người mẹ đã chết của mày tích đức ở dưới kia mới có được!”

Bà ta lại chửi mắng rất lâu.

Cuối cùng bỏ lại một câu: “Nếu mày dám lên máy bay cùng cậu ta, tới thành phố B là xuất thân của mày sẽ bị công khai, tất cả mọi người đều sẽ biết con dâu tương lai của nhà họ Hoắc có một người mẹ là gái nhảy, còn là con hoang của nhà họ Tư.”

Người đàn bà vừa nói vừa cười phá lên, cực kỳ vui vẻ.

Trong mắt bà ta, An Nhiên ăn cháo đá bát, bà ta đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Nếu không phải gần đây sức khỏe của Bá Lai không tốt, sao bà ta có thể đồng ý cho đứa con quý giá của mình cưới về loại hàng như vậy? Thật sự quá hời cho cô ta!

An Nhiên đờ đẫn nghe.

Hồi lâu sau, cô mới lặp lại một lần nữa: “Tôi sẽ không gả cho Tân Bá Lai.”

Người đàn bà kia đang định lên cơn, An Nhiên lại cụp mắt: “Nhưng tôi sẽ rời khỏi Hoắc Doãn Tư!”

Người đàn bà nghĩ lại, cũng coi như hài lòng, bà ta lại nói thêm một câu: “Nhưng số tiền sau này mày kiếm ra được phải đưa cho tao!”

An Nhiên không trả lời.

Bàn tay đang cầm điện thoại của cô nhẹ nhàng buông xuống, từ đầu tới cuối cô vẫn chưa hề rơi một giọt nước mắt.

Dường như An Nhiên đã trưởng thành trong nháy mắt.

Cô đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, lúc hoàn cảnh tồi tệ nhất, cô còn phải làm bốn công việc một ngày, mệt tới mức mỗi giây mỗi phút đều gần như chết đi, nhưng những nỗi đau đó chẳng là gì so với những gì cô đang phải trải qua lúc này.

Cô đã được thấy những gì tốt đẹp nhất, sau khi cô có được Hoắc Vân Tư, ông trời lại trêu đùa cô một lần nữa.

Ông trời nói, cô không xứng!

An Nhiên ngửa đầu, nở một nụ cười rất nhẹ, cười tới mức nụ cười như méo xệch đi.

Cô rất hận, nhưng cô lại không thể hận nổi người đã sinh ra cô, người đó đã đủ khốn khổ rồi.

Cô cũng không thể hận người đàn ông họ Tư kia, bởi vì người đàn ông đó vốn dĩ không hề biết đến sự tồn tại của cô, cô hận ông ta thì có ý nghĩa gì đâu?

An Nhiên vốn chỉ có hai bàn tay trắng.

Bất ngờ, cô có được Hoắc Doãn Tư, thế nhưng giây phút này, cô lại quay về với hai bàn tay trắng.

Cô thậm chí còn không biết mình nên làm gì, làm thế nào, cô phải nói thế nào với cậu, cô phải nói thế nào… Cậu mới có thể chấp nhận được, mới có thể hận cô ít đi một chút, mới có thể hồi phục sớm hơn một chút.

Hoắc Doãn Tư, rất xin lỗi!

Rất xin lỗi!

An Nhiên che mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống, cô nhỏ giọng khóc, không cho bản thân mình được phát ra âm thanh.

Nhưng cô không thể khóc quá lâu.

Bởi vì những thứ này không thuộc về cô, cô phải rời đi, phải rời khỏi Hoắc Doãn Tư.

An Nhiên, mày không thể trở thành người anh ấy yêu, vậy thì trở thành người anh ấy hận đi!

Hận mày, dù sao vẫn tốt hơn luôn luôn nhớ nhung mày.

Nhớ nhung một người, so với hận một người, đau khổ hơn rất nhiều!

Sự thù hận cuối cùng rồi sẽ tan biến, nhưng nhớ nhung một người, có lẽ cũng sẽ giống mẹ của cô, cuối cùng không có được một kết quả tốt…

An Nhiên đi vào phòng thay đồ như một cái xác không hồn.

Cô mở vali hành lý, bên trong là những đồ mà cậu đã mua cho cô, còn có cả chiếc đồng hồ kim cương Patek Philippe mà cậu hay đeo, một chiếc đã trị giá hai mươi triệu tệ.

An Nhiên cầm chiếc đồng hồ kia lên.

Cô lau nó thật kỹ, không ngừng nói xin lỗi, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt đồng hồ.

Cô cầm chiếc đồng hồ đáng giá nhất kia đi.

Cô để lại một tờ giấy, cô nói, rất xin lỗi Hoắc Doãn Tư, tôi lại lừa anh!

An Nhiên đặt bút viết xong chữ cuối cùng.

Cô lại nhìn khắp xung quanh.

Chỉ hai ngày hai đêm ngắn ngủi mà nơi này đã có rất nhiều kỷ niệm, đủ cho cô nhớ nhung cả đời, cũng đủ để nhận lấy cơn phẫn nộ sau đó của cậu!

Cô rời đi, lại giống như lần trước, không một lời từ biệt.

Thế nhưng cô biết, cậu sẽ tìm được cô!

Sau đó điên cuồng trả thù!

Hoắc Doãn Tư vội vàng hoàn thành công việc xong rồi trở lại phòng khách sạn. Căn phòng tĩnh lặng, đồ đạc rơi rớt lung tung, cậu lập tức nhận ra điều khác thường, không khỏi gọi tên cô: “An Nhiên! An Nhiên!”

Không ai trả lời cậu.

Cậu bước nhanh vào phòng thay đồ, vali hành lý mở tung, những chiếc áo sơ mi tối qua đã được cô giặt là sạch sẽ nay đã biến thành một mớ lộn xộn.

Một chiếc hộp đồng hồ mở ra, chiếc đồng hồ quý giá bên trong đã không cánh mà bay.

Hoắc Doãn Tư nhắm mắt lại.

Cậu lại bước nhanh ra ngoài, khi đi qua bàn ăn thì nhìn thấy một tờ giấy.

Đúng… Là An Nhiên để lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK