Cố Tinh Tinh chậm rãi đến gần, giọng nói bởi vì khóc mà nghẹn ngào không thành tiếng: "Lúc anh tôi sắp đi, nhờ tôi đưa hai thứ này cho cô! Anh ấy nói muốn cô đi xem."
Một cái khóa bình an, cùng với một cái chìa khóa.
Cố Tinh Tinh che miệng khóc: "Anh tôi có thể đi xin một cái khóa bình an cho cô, lại không thể tự xin cho chính mình một cái."
Ôn Noãn im lặng nhận lấy.
Cố Tinh Tinh khụt khịt mũi hai cái, lại mở miệng nói: "Ôn Noãn, mẹ tôi coi trọng thể diện, không đến gặp cô, bà ấy bảo tôi xin lỗi cô, bà ấy nói nếu năm đó bà ấy có thể khuyên nhủ anh tôi thì có lẽ cô và anh tôi sẽ sống hạnh phúc! Anh ấy... Thật sự rất thích cô! Ôn Noãn, tôi sợ nhất là cô không chịu tin tưởng chuyện anh ấy thích cô... Mấy năm nay anh ấy cũng không sống vui vẻ!"
Ôn Noãn cũng không sống vui vẻ.
Mối tình đầu của ai mà chẳng khắc cốt ghi tâm đâu chứ!
Nhưng hắn lại không có kết cục tốt.
Ôn Noãn ngồi vào xen, lão Triệu nhìn vẻ mặt của cô, nhỏ giọng nói: "Mợ chủ, hiện tại chúng ta về nhà hay là..."
Ôn Noãn cúi đầu, nhìn chiếc chìa khóa trên tay.
Cô nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn đi một chỗ!"
Lão Triệu không hỏi nhiều, lái xe chạy đến một khu nhà cũ ở phía Đông thành phố, ông ấy không đi theo, chỉ ngồi trong xe chờ cô.
Ôn Noãn đi lên một mình.
Nhiều năm trước, lúc nhà họ Cố nghèo túng đã ở tạm nơi này, cả gia đình nhà họ Cố ở trong một nơi chỉ có tám mươi mét vuông.
Lúc ấy, Ôn Noãn thường xuyên đến đây nấu cơm cho Cố Trường Khanh.
Hắn lúc nào cũng bận...
Khi hắn về nhà, cô đã nằm ngủ gục trên bàn cơm rồi.
Nơi này, chứa toàn bộ năm tháng niên thiếu của cô.
Cô mở cửa ra, bên trong vẫn giống như lúc trước, chỉ có thêm vài thứ, có thể nhận ra được thường xuyên có người đến đây quét dọn, thậm chí trên bàn còn có một đĩa trái cây đã rửa sạch.
Trên tường có treo một bức tranh thật lớn.
Đó là ảnh chụp chung của bọn họ ở vườn trường.
Ôn Noãn năm hai mươi tuổi, đã tỏ tình với Cố Trường Khanh...
Trên đầu giường trong phòng ngủ cũng là ảnh chụp của bọn họ.
Ôn Noãn lẳng lặng đứng trong chốc lát, đi về phía nhà bếp mở tủ lạnh ra, bên trong có rất nhiều trái cây rau dưa. Cô bình tĩnh lấy ra một ít, làm hai món mặn một món canh đơn giản, là món mà Cố Trường Khanh thích ăn.
Làm xong, cô bê mấy thứ này lên trên bàn.
Ôn Noãn nghĩ, nếu như người có linh hồn thì họ sẽ nhớ mà về ăn cơm!
Lúc rời đi, Ôn Noãn để chìa khóa lại.
Về sau cô sẽ không đến nữa!
Khi đi xuống dưới, từng trận gió đêm ập vào mặt, lạnh băng.
Ôn Noãn không biết nếu năm đó hắn không phản bội lại cô thì liệu bọn họ có thể sống vui vẻ được hay không, nhưng cô biết, tất cả mọi sự lựa chọn đều không thể làm lại được, cô từng yêu Cố Trường Khanh, nhưng đến giây phút cuối cùng của hắn, cô lại chỉ có thể làm cho hắn một bữa cơm...
*
Xuống dưới lầu, tình hình hơn hỗn loạn.
Đinh Tranh tới, còn có mấy người nhà họ Cố, đặc biệt là Cố Tinh Tinh đang lôi kéo Đinh Tranh, khóc nói: "Anh tôi đã đi rồi, Đinh Tranh cô còn muốn làm gì nữa?"
Đinh Tranh giống như người điên.
Cô ta kích động đến mức run cả người, nhìn chằm chằm Ôn Noãn: "Anh ấy chết vì cô!"
"Anh ấy tìm tôi, để cầu xin giúp cô! Sau khi đi lại đến gặp cô, đến chết anh ấy vẫn nghĩ đến cô... Anh ấy còn giữ nơi này nguyên vẹn như vậy, tuần nào cũng đến đây quét dọn chờ đợi! Ôn Noãn, cô có từng nghĩ đến anh ấy chút nào chưa?"
...
Đinh Tranh vừa tuyệt vọng lại vừa ghen ghét.
Cô ta điên rồi, mà những người xung quanh ra sức lôi cô ta lại.
Ôn Noãn rất bình tĩnh: "Tôi kết hôn rồi!"
Đã kết hôn, sao còn nhớ đến người yêu cũ làm gì.
Cố Trường Khanh đã chết...
Có lẽ trong lòng cô sẽ đau thương, sẽ khổ sở, nhưng mà cô không thể đáp lại bằng tình cảm ngang bằng được, bỏ lỡ là bỏ lỡ, huống chi Cố Trường Khanh đã từng làm chuyện như vậy với nhà họ Ôn.
Lão Triệu mở cửa xa ra cho cô.
Ôn Noãn lên xe, chóp mũi đỏ ứng, nhỏ giọng nói: "Đi thôi!"
Chiếc xe màu đen chậm rãi lăn bánh.
Đinh Tranh còn đứng đó la hét, cô ta không thể hiểu được, người cuối cùng có quan hệ xác thịt với Cố Trường Khanh là cô ta, nhưng mà hắn vẫn nhớ đến Ôn Noãn, người của nhà họ Cố cũng đưa thứ đồ quý giá nhất của Cố Trường Khanh cho Ôn Noãn.
Đêm mùa thu, mưa càng ngày càng lớn.
Đinh Tranh quỳ trên mặt đất, đau thương nức nở thành tiếng...