Lý Tư Ỷ không muốn mặc đồ do cố Vân Phàm đưa, kể cả khi nút áo của cô bị đứt ra, không thể mặc được nữa.
Cô nói với giọng nghẹn nào: “Tôi không muốn mặc.”
Thư ký Trương hơi khó xử, những cũng không bắt buộc Lý Tư Ỷ. Cô nhìn Lý Tư Ỷ vịn chố bị đứt nút áo đi về phía thang máy.
Cô đi rất kiên quyết, thư ký Trương nhìn theo mà cảm thấy nóng đôi mắt.
Thư ký Trương mới trở thành thân tín của tống giám đốc cố vào mấy năm nay. Cô ấy có nghe đồn về chuyện giữa tổng giám đốc cố và cô Lý. Sau vài lần gặp mặt, cô ấy liền cảm thấy… ít nhất thì năm xưa cô Lý đã từng thật lòng yêu tống giám đổc cố.
Nếu không từng yêu thì cô Lý hoàn toàn có thề tiếp tục quen tống giám đốc cố, đế hưởng thụ tài phú của tống giám đốc cố, lợi dụng sự áy náy của tổng giám đốc cố để giành nhiều lợi ích cho mình.
Có điều, cô Lý không làm vậy… Cho dù có lấy một trăm nghìn tệ, thì cũng vì trông coi đứa con nít quỷ nhà tổng giám đốc cố.
Chắc chắn là cô Lý đã từng rất yêu tổng giám đốc cố!
Thư ký Trương đi báo cáo với cổ Vân Phàm, cứ tưởng rằng tổng giám đốc cố trách mình, không ngờ tống giám đốc cố chỉ bình tĩnh nói: “Đế ở đó đi!”
Thư ký Trương đi ra ngoài.
Cố Vân Phàm lẳng lặng ngồi một lát, rồi đứng dậy cầm túi quần áo đi vào trong phòng nghỉ.
Đây là nơi nghỉ trưa của anh, một không gian rộng bốn mươi lăm mét vuông, ngoài một chiếc giường lớn và một chiếc sô pha ra thì còn có vài cái tủ quần áo, thư ký chuấn bị mỗi mùa hai bộ cho anh và cho cả Tư Ỷ.
Trước khi quay về thành phố B, anh đã nghĩ tới việc gương vỡ lại lành với cô.
Nhưng sau khi gặp nhau, Lý Tư Ỷ lại nhanh chóng quyết định đi xem mắt tìm người kết hôn.
Anh biết anh là một trong các nguyên nhân. Bởi vì cô không muốn cho anh cơ hội, cũng không muốn anh tiếp cận cô, và lý do tốt nhất chính là một người bạn trai chính thức hoặc là một người chồng.
Cổ Vân Phàm anh là người có thân phận có địa vị, không thể nào đi làm kẻ thứ ba được.
Tư Ỷ, em hận anh đến thế sao?
Cố Vân Phàm treo quần áo cô lên, vuốt nhẹ dãy quần áo hàng hiệu được lựa chọn kỹ càng…
*
Sau khi ra khỏi cao ốc cổ Thị, Lý Tư Ỷ đi lên xe mình.
Cô kéo gương xuống xem, xem mình ở trong gương, phấn mắt lem nhem, đôi mắt sưng lên, thật sự là cực kì chật vật. Cô cứ như vậy mà xem mình, rồi lại nhắc nhở mình…
Cô phải rời xa cố Vân Phàm!
Cô không dám về nhà thay đồ. Sợ mẹ nghi ngờ, cô tìm cửa hàng quần áo nữa gần đây mua một bộ đồ đế thay. Sau đó, cô nhận được điện thoại của Trình Luật.
Anh cất giọng lười nhác lại tùy tính: “Phải làm sao bây giờ Lý Tư Ỷ, anh nghiện hẹn hò với em rồi!”
Lý Tư Ỷ cầm điện thoại, nhìn dòng xe cộ tới lui bên ngoài, một lúc sau mới hỏi: “Đêm nay anh có rảnh không?”
Anh ta không trả lời, chỉ gửi một định vị cho cô.
Là địa chỉ một nhà hàng cao cấp.
Một bữa cơm Pháp rất đắt, hai người ăn là
phải tốn mấy nghìn tệ, bình thường hẹn hò ở nơi đây có nghĩa là đối phương coi trọng mình.
Lý Tư Ỷ biết anh ta mới mua nhà, không hề dư dả, nên định đối nơi khác. Có điều, ngay sau đó cô lại nghĩ, có lẽ Trình Luật đã suy xét rất lâu mới quyết định, bây giờ cô nói muốn đối địa điếm, chắc sẽ làm anh ta mất hứng, cứ đợi ăn xong rồi nói vậy.
Cô đã không còn là thiên kim tiếu thư nữa. Một bữa cơm hai ba trăm tệ cũng đủ khiến cô vui vẻ.
Tám giờ tối.
Lý Tư Ỷ và Trình Luật cùng nhau ngồi ăn tối trong nhà hàng Pháp cao cấp, khung cảnh rất đẹp, chắc là mới sửa chữa, còn có cả đàn dương cầm.
Trình Luật hiếm khi đến nơi thế này. Anh ta lắng nghe âm nhạc một lát rồi nói với Lý Tư Ỷ: “Đàn rất hay!”
Lý Tư Ỷ có chút thất thần, nghe vậy thì nhìn qua bên kia rồi mỉm cười nói: “Là Hoắc Tây đàn.”
“Hoắc Tây?”
Trình Luật hơi sửng sốt, rồi lập tức phản ứng lại: “Là luật sư Hoắc văn phòng luật sư Anh Kiệt? Cũng là người nhà họ Hoắc?”
Lý Tư Ỷ gật đầu: “ừ, nhà hàng Pháp này do
mẹ Hoắc Tây là bà ôn mở, sau này tặng cho Hoắc Tây, đôi khi Hoắc Tây cũng sẽ đến đây đánh đàn… Em đoán là nơi đây có ký ức đẹp thời thơ ấu của cô ấy.
Trình Luật nắm nhẹ tay cô: “Tư Ỷ, sau này chúng ta cũng sẽ có ký ức đẹp.”
Lý Tư Ỷ mỉm cười, kề sát vào anh ta, nói nhỏ: “Vậy sau này mỗi năm chúng ta đi một hai lần nhà hàng đắt tiền thế này là được rồi, anh thấy sao?”
Trình Luật cảm thấy cô cực kì đáng yêu.
Có điều, anh ta cũng muốn cho cô một cuộc sống tốt, ví dụ như cố gắng làm cô có thể hòa nhập với đám bạn bè trước đây, làm cô mỗi khi ra ngoài người ta đều nói cô là vợ của bác sĩTrình.
Anh ta hi vọng cô làm việc là vì yêu thích, chứ không phải vì kiếm sống.
Triệu Lâm không nói ra điều mình nghĩ. Anh ta nhéo nhẹ chóp mũi cô.
Cảm thấy không khí vừa đủ, Lý Tư Ỷ nhân cơ hội nói với anh ta: “Em đã từ chối chỗ tổng giám đốc Cổ rồi… hừm… đi dạy một chuyến mới thấy không thích hợp, đứa nhỏ còn nhỏ lắm, không học được gì cả.”
Trình Luật tuy có hơi mất mát, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của Lý Tư Ỷ: “Không thích hợp thì không dạy, loại chuyện này em quyết định là được
-V*. ĩ 99 rồi.
Lý Tư Ỷ cười lộ viên răng nanh rất đáng yêu.
Tuy rằng bọn họ đang ở nhà hàng cao cấp, nhưng mà Trình Luật vẫn cúi người hôn cô một lát.
Bên kia, Hoắc Tây đàn xong một bài, quay đầu liền thấy cái cảnh kia.
Cô ấy là bạn thân của An Nhiên cơ mà? Hơn nữa thời trẻ tuối, Lý Tư Ỷ cứ đi theo sau Hoắc Doãn Tư, muốn không quen biết cũng khó… Haizz, ông chú già cổ Vân Phàm kia đã đuổi theo tới thành phố B rồi, trước đó còn diễn một màn tranh giành quyền thừa kế ở thành phô’ H nữa, kết quả con gái người ta đã có bạn trai rồi.
Còn rất ngọt ngào nữa chứ!
Hoắc Tây cầm điện thoại chụp cái cảnh ngọt ngào kia rồi gửi cho thư ký của mình.
“Sắp đến 520 rồi, lê tình nhân cũng phải có bầu không khí.”
“Phát 24/24 ở tập đoàn Tây Á và cửa hàng bách hóa Tây Á, để kích thích người tiêu dùng mua sắm…”
Gửi tin nhắn xong, cô chuyến một triệu tệ cho An Nhiên, nhờ An Nhiên chuyển cho Lý Tư Ỷ, xem như là phí bản quyền hình ảnh.
Thư ký làm việc rất nhanh chóng, tuy đang
trong thời gian tan làm nhưng cũng làm xong chuyện trong vòng nửa tiếng. Trên đỉnh cao ốc Tây Á, một trong vài cao ốc cao nhất thành phố B, bắt đầu phát hình ảnh Trình Luật hôn môi Lý Tư Ỷ.
Thật ra thì không có chạm vào môi, chỉ là hình ảnh đẹp đến điên đảo lòng người.
Khiến người ta vừa nhìn vào liền cảm thấy tin tưởng tình yêu.
Trong hợp là lúc cố Vân Phàm tan làm về nhà, Cố Tư Kỳ không muốn ăn cơm trong nhà, muốn đi ăn bên ngoài.
Người làm cha rất chiều chuộng con gái, tự mình lái xe chở con gái ra ngoài. Lúc xe chạy đến trung tâm thành phố, vừa lúc đi ngang cao ốc Tây Á, trên màn hình lớn treo ở đỉnh tầng đang phát ảnh chụp của Trình Luật và Lý Tư Ỷ.
Đối với Cố Vân Phàm mà nói, đây là một chuyện rất đáng ngạc nhiên.
Cố Vân Phàm ngồi trong xe, nắm tay lái, ngửa đầu nhìn tấm ảnh tốt đẹp kia, trái tim đau đớn như bị kim đâm. Anh nhận ra nhà hàng kia, là sản nghiệp nhà họ Hoắc, chắc cũng là người nhà họ Hoắc chụp ảnh.
Anh giật mình nhìn tấm ảnh rất lâu, cho đến khi xe đi sau bấm kèn liên tục kèm tiếng quát mắng: “Có bệnh hả? Sao không chạy xe đi?”
Sau một lúc lâu, Cô’ Vân Phàm mới hoàn hồn, đạp chân ga.
Dọc theo đường đi, cứ hễ là sản nghiệp nhà họ Hoắc thì đều phát tấm ảnh kia. cố Vân Phàm rất không vui. Anh có loại cảm giác toàn thế giới đều đang nhắc nhở anh rằng Lý Tư Ỷ không còn thuộc về anh nữa.
Xe dừng bên đường, anh lấy điếu thuốc ra định hút, mới nhớ con gái còn đang ở trong xe.
Anh buông hộp thuốc lá xuống.
Cô’ Tư Kỳ cũng thấy tấm ảnh kia. Cô bé nói với giọng điệu uể oải, nhỏ như là tiếng mèo kêu: “Cha ơi, có phải cô Lý vì có bạn trai nên mới không chịu dạy con không? Cô â’y sẽ kết hôn sinh baby với người khác ạ?”
Cô’ Vân Phàm cười miễn cưỡng đáp: “Chắc là vậy.
Tư duy của trẻ con rất đơn giản, cũng rất trực tiếp: “Vậy cha phải làm sao đây?”
Cô’ Vân Phàm ngồi trong chiếc xe quý giá hàng nghìn vạn, cũng đang suy nghĩ rằng nếu Lý Tư Ỷ thật sự lấy chồng thì anh phải làm sao đây?
Thực tế thì anh có thế làm được gì chứ?
Người không cần cô trước là anh!
Cô chạy tới hôn lễ của anh ởthành phô’ H, anh không hề mềm lòng vì cô dù chỉ một chút.
Thấy hành vi thiếu đạo đức của Hoắc Tây, Hoắc Minh gọi cô về nhà dạy dỗ một trận.
Hoắc Minh chỉ vào cô, tức run cả người: “Hoắc Thị vừa mới bàn xong một dự án lớn với cố Thị, tất cả đều nhờ có An Nhiên đứng giữa đóng vai trò kết nổi. Con thì hay lắm rồi, tấm ảnh kia đủ đế Cổ Vân Phàm tức giận đến mức nằm viện. Nếu anh ta tức giận tê liệt cả người thì có lợi gì cho chúng ta hả? Kết quả đại khái là An Nhiên phải đi bán mạng cho anh ta!”
Hoắc Tây lười nhác nói: ‘Vi so với anh bác sĩ trẻ tuổi kia, cố Vân Phàm, tổng giám đốc cố nhà ta thế nào cũng sẽ không nằm viện. Đàn ông tuổi này rất coi trọng mặt mũi, cũng rất coi trọng sức khỏe mình.”
Hoắc Minh tức giận hỏi: “Con biết nữa rồi hả?”
Hoắc Tây cười khẽ chơi điện thoại. Thư ký của cô vừa mới báo cáo là có vị đại lão thần bí tiêu ba mươi triệu tệ mua đứt ảnh chụp. Hầy, Lý Tư Ỷ đúng là trái tim bẻ bỏng nhà tống giám đốc Cố mà!
Có điều, thấy người trong lòng yêu đương với người khác, chắc chắn là cổ Vân Phàm ghen điên lên rồi.
Hoắc Tây cười thầm.
Hoắc Minh liếc cô một cái, nói: “Cười cái gì
mà cười, con lo chuyện của con trước đi! Cha thấy tình cảm giữa con và Sùng Quang không còn như trước nữa. Nó thường đi xã giao mấy chỗ trăng hoa, sao con không quản hả?”
Nhắc tới Trương Sùng Quang, Hoắc Tây thu lại ý cười trên mặt.
Cô lạnh nhạt nói: “Đàn ông đi làm ăn, thỉnh thoảng gặp dịp thì chơi, chẳng sao cả.”
Hoắc Minh im lặng một lúc lâu rồi nhẹ giọng hỏi: “Có phải là con còn đang trách nó về chuyện của Bạch Khởi hay không?”
Nhắc đến Bạch Khởi, Hoắc Tây hơi cứng người lại.
Bạch Khởi chết rồi!
Mấy năm trước, lúc cô và Trương Sùng Quang vừa mới làm hòa, cô cho rằng Trương Sùng Quang đưa Bạch Khởi đi nước Anh chữa bệnh, cô cho rằng chờ mình sinh con xong là có thế gặp lại Bạch Khởi, nào ngờ khi cô gặp lại chỉ là bia mộ của Bạch Khởi.
Trong nửa năm ấy, đều là Trương Sùng Quang sắp xếp người giả làm Bạch Khởi gửi tin nhắn Zalo và viết thư cho cô.
Bạch Khởi qua đời lâu rồi mà cô cứ cho rằng cậu ta còn sống… Cô thậm chí chưa gặp mặt cậu ta lần cuối cùng. Cậu ta bị chôn nơi trời xa đất lạ,
thậm chí không phải nước Anh mà bọn họ từng sống.
Hoắc Tây chạy ra nước ngoài mang Bạch Khởi trở về, chôn cất trong một khu mộ nhỏ.
Bắt đầu từ khi ấy, tình cảm giữa cô và Trương Sùng Quang liền đi đến đường cùng.
Cô không đòi ly hôn. Cô vẫn cứ ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ như trước đây. Cô cũng không dọn ra ở riêng… Nhưng thời gian dần trôi, người đàn ông vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt của người phụ nữ.
Trương Sùng Quang muốn khơi dậy tình cảm của cô. Nhưng tâm tư hiện giờ của Hoắc Táy cứ như một mặt nước lặng.
Cô thậm chí mặc kệ anh.
Có một khoảng thời gian, đêm nào anh cũng điên cuồng muốn cỏ… Trong cái đêm mưa ấy, bọn nhỏ còn ở nhà, mà trên giường cưới của bọn họ lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, vừa nhìn là biết ngay dân làm nghề kia.
Khuôn mặt vóc dáng của cô ta đều thuộc gu của Trương Sùng Quang.
Lúc ấy Trương Sùng Quang đỏ cả mắt, rút cà vạt ra, quát cô ta cút đi. Sau đó anh bắt đầu tìm tòi quanh phòng, phát hiện Hoắc Tây đã dọn hết đồ đạc của cô ra khỏi phòng ngủ chính.
Anh đi ra ngoài, thấy cô đang ngồi trong phòng khách.
Cô yên lặng dựa trên đầu giường, cả người tắm rửa sạch sẽ, mặc áo tắm màu trắng, xem một quyến sách về pháp luật.
Trương Sùng Quang nổi điên buộc cà vạt vào cổ tay Hoắc Tây.
Đêm đó, anh điên cuồng chiếm lấy cô suốt một đêm.
Anh chưa từng đối xử lổ mãng như thế với cô.
Rạng sáng, Hoắc Tây nằm im trên giường, không nhìn anh, cũng không đuối anh đi.
Trương Sùng Quang kề sát cố cô, lấm bấm cầu xin: “Hoắc Tây, đừng lạnh lùng với anh nữa!”
Hoắc Tây hờ hững không đáp.
Bắt đầu từ khi ấy, bọn họ gần như không ngủ chung phòng. Không phải là Trương Sùng Quang không muốn, mà là mỗi khi đối mặt với vẻ thờ ơ của Hoắc Tây, anh đều không có cách nào tiếp tục được.
Thời gian lâu rồi, anh dường như cũng không muốn nữa…
Hoắc Minh đang nói chuyện với Hoắc Tây thì giọng nói của người giúp việc vang lên: “Cậu Sùng Quang tới rồi.”
Hoắc Tây nhìn qua bên kia.
Dưới ánh đèn sáng ngời trong sảnh, Trương Sùng Quang cởi áo khoác, thuận tay giao cho người giúp việc, rồi đi sang bên bọn họ.
Hai vợ chồng không ở chung nhà với cha mẹ, nên khi tới đều mang theo quà cáp. Lần này Trương Sùng Quang mang theo một loại trà mà dạo này Hoắc Minh thích uống.
“Cha, con tới đón Hoắc Tây về.”
Trương Sùng Quang nói với giọng điệu cung kính thản nhiên, giống như mấy năm qua anh vẫn cùng Hoắc Tây là một đôi vợ chồng yêu thương nhau. Thực tế thì chưa ai vạch trần chuyện hai vợ chồng bọn họ bất hòa với nhau. Hoắc Minh dù biết thì cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Hoắc Minh vẫn mong bọn họ có thể sổng hạnh phúc bên nhau.
Ông nhận trà xem thử, mỉm cười: “Trà khá ngon, con có tâm.”
Trương Sùng Quang cúi người ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn vợ mình, nhẹ giọng hỏi: “Anh chơi ván cờ với cha rồi chúng ta lại về nhà?”
Tuy rằng anh đang hỏi, nhưng thực tế thì anh đã quyết định rồi.
Vài năm qua chuyện tình cảm của anh không tốt, nhưng mà chuyện làm ăn lại rất thuận
lợi, hiếm khi có rảnh cùng Hoắc Minh chơi cờ uổng trà tâm sự gì đó. Trong đám con cháu, cũng chỉ có anh là có thế ngồi chơi cùng Hoắc Minh.
Hoắc Tây đứng dậy: “Em đi lên lầu đợi anh.”
Trương Sùng Quang hơi mất mát: “Chỉ nửa tiếng thôi, ở đây không được sao?”
“Eo đau!”
Hoắc Tây vừa xoa eo vừa đi lên lầu, không coi anh ra gì.
Đợi cô đi rồi, Hoắc Minh mới bày bàn cờ ra, thản nhiên hỏi: “Dạo này con và Hoắc Tây đang giận nhau hả?”
Trương Sùng Quang cúi người đặt một viên cờ xuống, nói: “Cha yên tâm, bọn con vẫn bình thường thôi.”
Dưới ánh đèn, anh mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, mỗi một tấc vải đều hiện lên vẻ cao quý của anh. Hoắc Minh rất vừa lòng người con nuôi kiêm con rể này, đồng thời rất lo lắng về chuyện hai vợ chồng bất hòa với nhau.
Trương Sùng Quang có chút thất thần, chưa đến hai mươi phút là anh đã thua rồi.
Anh nhặt quân cờ bỏ vào bàn, mỉm cười: “Cha còn có thế tung hoành thêm hai mươi năm nữa.”
Hoắc Minh dựa người ra sau, ánh mắt sâu
thẳm.
Một lát sau, ông cười nói: “Đi tìm Hoắc Tây đi!”
Trương Sùng Quang đứng dậy: “Vâng, con đi dẫn Hoắc Tây về trước, thứ bảy sẽ mang Miên Miên và Trương Duệ về nhà ăn cơm… Trời cũng tối rồi, con không đi làm phiền mẹ.”
Hoắc Minh gật đầu.
Trương Sùng Quang đi lên lầu ba. Khi đến cửa phòng ngủ của Hoắc Tây, anh hơi khựng lại rồi gõ cửa: “Hoắc Tây!”
Bên trong không có tiếng đáp lại, anh trực tiếp mở cửa đi vào.
Phòng ngủ tối om, hương thơm nhàn nhạt… Trương Sùng Quang không mở đèn, chỉ dựa vào ánh sáng mơ hồ đi đến mép giường.
Hoắc Tây đã ngủ rồi, quay lưng ra cửa, đắp chăn nửa người, điện thoại tuột khỏi tay.
Trương Sùng Quang cầm điện thoại lên xem, ánh mắt hơi thâm trầm, nhìn một lúc lâu rồi mới chỉnh về màn hình chờ.
Sau đó, anh vỗ vỗ vai cô: “Hoắc Tây, về nhà!”
Cô bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK