Ngón tay Diệp Bạch siết chặt: “Lục U, chúng ta vẫn chưa đến mức đó, anh mới trở về mà”
Lục U ngắt lời anh.
Vừa rồi, cô đã rất bình tĩnh, rất đúng mực, nhưng bây giờ cô không kìm lòng được nữa.
Cô hỏi anh: “Anh cũng biết anh mới trở về sao? Diệp Bạch, anh có biết hai năm qua tôi đã trải qua thế nào không, anh có biết tôi đã nhớ anh nhiều thế nào không? Có người phụ nữ nào có thể chấp nhận việc vừa gặp lại đã biết chồng mình ở bên cạnh một cô gái trẻ, cùng ra cùng vào, đã vậy còn là trai đơn gái chiếc nữa, huống chi cô ta còn nói với tôi, muốn tôi giúp cho hai người ở bên nhau! Diệp Bạch, thực ra anh không muốn ở bên cạnh tôi, đáng lẽ anh nên xuất hiện sớm một chút… Cần gì phải để tôi…”
Cần gì phải để tôi chờ đợi trong vô vọng.
Cần gì phải để tôi ngồi trên chiếc ghế sô pha trong đêm dài đằng đẵng, chờ đợi người ấy đột nhiên xuất hiện.
Cần gì phải để tôi mong ngóng, cho rằng người ấy vẫn thích tôi.
Lục U nghẹn ngào nhưng cô bình tĩnh lại rất nhanh.
Trước mặt Diệp Bạch, cô không được phép yếu đuối, cô tiếp tục bình tĩnh, nói chuyện với anh: “Làm xong thủ tục ly hôn, tôi sẽ trả lại công ty cho anh.”
Diệp Bạch nhìn cô chằm chằm một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Em giữ công ty lại đi!”
Lục U cúi đầu, nở nụ cười nhẹ: “Tính toán rõ ràng vẫn tốt hơn. Diệp Bạch… Thật ra hôn nhân của chúng ta rất đơn giản, cũng không có gì phải phân chia, thậm chí anh cũng chẳng phải chu cấp tiền nuôi con, vậy cũng tốt, có thể cắt đứt hoàn toàn.”
Diệp Bạch bước đến trước mặt cô: “Lục U, anh không có ý đó.”
Lục U không nói thêm gì nữa.
Diệp Bạch là đàn ông, anh không bao giờ có thể hiểu được tình cảnh của cô lúc này… Dù trước đây tình cảm của họ có tốt thế nào đi chăng nữa, nhưng khi anh nói anh để cho cô suy nghĩ về Chương Bách Ngôn, cô chỉ muốn rời đi một cách xác đáng.
Dù khó khăn đến nhường nào, cô vẫn phải làm như vậy.
Trong khi đợi luật sư, Lục U đến trước cửa sổ, yên tĩnh nhìn ra ngoài.
Giống như hai năm trước đây.
Lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Ngắm hoa xuân nở, ngắm hoa hè tàn, ngắm lá phong đỏ mùa thu, ngắm tuyết rơi mùa đông… Đếm từng ngày chờ anh trở về.
Diệp Bạch đứng sau lưng cô, trong lòng anh thật sự biết rõ, Lục U đang bắt anh lựa chọn.
Nếu bây giờ anh nói với cô, bọn họ không cần phải đau đầu về chuyện ly hôn nữa, Lục U sẽ nhào vào lòng anh và bọn họ sẽ sống cùng nhau. Nhưng bây giờ anh như thế này, thật sự có thể cho cô sự hạnh phúc sao?
Trước đây Diệp Bạch rất tự tin nhưng bây giờ anh không thể chắn chắn.
Luật sư tới, cảm thấy bầu không khí vô cùng đè nén.
Anh ta mang tới hai phần tài liệu, một phần là giấy thỏa thuận ly hôn, còn một phần là giấy chuyển nhượng cổ phần của công ty Diệp Bạch.
Lục U đứng tựa vào cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Thứ hai tuần sau anh đến công ty, chúng ta chính thức bàn giao!”
Diệp Bạch lật xem giấy thỏa thuận ly hôn.
Lục U không muốn gì hết, công ty, căn hộ, còn bao gồm tất cả tài sản đứng tên anh… Cô đều trả lại cho anh, đúng như lời cô nói, họ cắt đứt hoàn toàn.
Diệp Bạch nắm cây bút làm bằng bạc, anh đột nhiên hỏi: “Em sẽ ở bên cạnh Chương Bách Ngôn sao?”
Lục U cảm thấy đau lòng.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên gò má trắng trẻo của cô, để lại một bóng mờ dưới hàng mi dài, khiến cô trở nên trẻ trung hơn bình thường, cô im lặng nhìn xuống mặt đất, thật lâu sau mới nói khẽ: “Có lẽ là vậy!”
Diệp Bạch chăm chú nhìn cô một lúc lâu.
Anh ký xuống giấy thỏa thuận ly hôn, nhưng lại thêm vài thứ vào giấy: “Em cứ ở trong căn hộ đi, ngoài ra, những thứ đứng tên anh…”
“Tôi không cần!”
Lục U vẫn từ chối: “Căn hộ đó là căn trước khi cưới của anh, sau này tôi sống ở đó cũng vì.. Vì cách công ty khá gần, bây giờ không đến công ty thì cũng không cần ở đó nữa.”
Cô nói dối.