Hoắc Minh nói xong, cả phòng yên tĩnh…
Luật sư Hoắc chắc chắn đã biết mối quan hệ giữa Cố Trường Khanh và Đinh Tranh, lúc này rõ ràng đang dùng thân phận để áp chết
Ôi Thật không hổ là Diêm Vương ngành luật!
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Cố Trường Khanh đứng dậy…
Đừng nói dù hắn là con rể tương lai nhà họ Hoắc, chỉ bằng một câu của Hoắc Minh cũng đã có thể khiến Cố Thị chết đứng, dù thế nào thì hắn cũng phải cho Hoắc Minh phần mặt mũi này.
Cố Trường Khanh không chỉ tàn nhẫn, hắn còn có thể vừa co vừa duỗi.
Hắn bưng chén rượu, chạm nhẹ một cái với Đinh Tranh, ngửa đầu uống cạn.
Đinh Tranh còn chưa kịp phản ứng.
Cố Trường Khanh mặc kệ cô ta. Hắn thẳng lưng đứng ở bên cạnh Ôn Noãn, rót cho mình rồi rót cho Ôn Noãn một ly, sau đó nâng ly lên: “Anh rể phải lái xe, tôi mời chị dâu tương lai.
Ôn Noãn không ngờ Cố Trường Khanh sẽ gây khó dễ với mình.
Hắn điên hay có bệnh trong người?
Bạch Vi không nhìn nổi, la lên: “Cố Trường Khanh anh muốn uống rượu đúng không, tôi uống với anh.”
Cố Trường Khanh đè đầu vai của cô ấy lại, không cho. cô ấy đứng dậy.
“Cô Bạch! Tôi đang nói chuyện với Ôn Noãn!”
Hiện trường im ắng, ai cũng biết thời niên thiếu Ôn Noãn đã từng theo đuổi Cố Trường Khanh bốn năm, thái độ của Cố Trường Khanh bây giờ rõ ràng đang khiến người ta khó xử, ai cũng không dám nhiều lời.
Cả người Ôn Noãn cứng đời
Một tiếng cười khẽ vang lên…
Hoắc Minh nhẹ nhàng đặt một cánh tay lên lưng ghế Ôn Noãn, nở nụ cười vô cùng ưu nhã hiền hoà.
Anh dịu dàng hỏi cô: “Có biết lái xe không?”
Ôn Noãn không rõ nguyên do, gật đầu, sau đó cô bị anh nắm tay.
Hoắc Minh lại đứng dậy, cười với Cố Trường Khanh: “Ôn Noãn không khỏe, tôi uống thay cô ấy!”
Anh vừa dứt lời, những người khác đã nhỏ giọng xì xào.
Đinh Tranh kính rượu anh còn nói phải lái xe, lúc này thì uống được rồi hả?
Đúng là tiêu chuẩn kép!
Hoắc Minh chẳng hề thấy ngại với chuyện tiêu chuẩn kép này, anh nâng chén rượu của Ôn Noấn lên, ưu nhã uống hết ly rượu vang đỏ, còn Cố Trường Khanh lại năm chặt chén rượu, xương ngón tay trắng bệch.
Hắn cười lạnh: Bọn họ đã tới mức nào rồi chứ!
Tâm trạng của Cố Trường Khanh không tốt, cũng uống một hơi cạn sạch.
Hắn uống xong, ánh mắt mang theo chút tình cảm lưu luyến xẹt qua Ôn Noãn, Ôn Noãn không dám đối diện với hắn, sợ Hoắc Minh quay về lại xử lý cô.
Hoắc Minh cười nhẹ.
Tướng mạo của anh vốn đã xuất chúng, lúc cười lên còn có lúm đồng tiền nhạt, rất mê người.
Mấy người phụ nữ ở đây bị anh mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, ai cũng muốn nói chuyện đôi ba câu với luật sư Hoắc, đặc biệt là mấy vị phụ huynh học sinh, bọn họ cũng muốn tạo điều kiện cho chồng mình.
Thế nhưng Hoắc Minh chẳng để họ vào mắt, anh chỉ dịu dàng với mỗi mình Ôn Noãn, thái độ đối với người khác lại giống như trăng sáng trên trời cao, chỉ có thể nhìn từ xa.
Không khí lại bắt đầu sôi động, vẫn có người tới đây kính rượu, nhưng chẳng còn ai dám không biết tự lượng sức mình bắt Hoắc Minh uống rượu, lại không thể ngờ được. Hoắc Minh lại phá lệ, sau đó cũng uống thêm mấy chén.
Ôn Noãn gắp đồ ăn cho anh: “Uống ít thôi.”
Hoắc Minh nhìn cô với ánh mắt sâu hun hút, có vẻ vì uống rượu nên Ôn Noãn cảm thấy ánh mắt anh cũng trở nên khác lạ, trên mặt cô phiếm hồng.
Hoắc Minh xoa nắn tay cô dưới bàn.
Giọng nói anh khàn ấm: “Chờ lát nữa chúng ta đi trước, nhé?”
Ôn Noãn nhìn thấu dục vọng ẩn sâu trong mắt anh, cô khẽ cắn môi dưới, không ngờ được ở nơi công cộng mà anh cũng có thể tán tỉnh cô, thế nhưng cô lại không từ chối được. một Hoắc Minh như vậy.
Cô không đồng ý cũng không từ chối.
Hoắc Minh cười, anh đứng dậy chào tạm biệt với mấy vị hiệu trưởng của học viện âm nhạc, nói đôi lời khách sáo, khiến mấy vị lãnh đạo được sủng mà kinh sợ.
Ôn Noãn thấy dáng vẻ tự nhiên của anh.