Trương Sùng Quang nhìn tin nhắn đã được gửi đi.
Trong lòng bỗng có chút hối hận, nhưng lại hình như cũng không hối hận lắm… Anh không rõ tương lai của anh và Hoắc Tây sẽ đi về đâu, nhưng hiện giờ anh phải kiêng dè cảm xúc của bọn trẻ.
Anh đã đắm chìm trong thế giới của riêng mình và phớt lờ bọn nhỏ quá lâu rồi.
Có điều anh cũng biết điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là một ngày nào đó Hoắc Tây sẽ phát hiện ra sự thật về cái chân què của anh, anh không rõ đến lúc đó cô sẽ phản ứng ra sao, nhưng Trương Sùng Quang nghĩ đã đến lúc anh phải đưa ra lựa chọn. Lúc trước anh quyết định buông tay cô, vậy thì phải thật sự buông bỏ hoàn toàn, không có lý do gì phải trói buộc cô cả đời vì chân anh.
Thư ký Tân nhận ra tâm trạng của anh không tốt, đoán được là chuyện gì đó liên quan đến Hoắc Táy.
Cho nên sau khi để bác sĩTrịnh xử lý xong xuôi, cô ấy bèn tiễn người về trước, khi quay về chợt nghe thấy Trương Sùng Quang lạnh nhạt nói: “Tìm cho tôi một người phụ nữ.”
Hả…
Thư ký Tần hơi sững sờ: tìm phụ nữ?
Nếu Tổng Giám đốc Trương là người đàn ông bình thường thì cũng chẳng có gì sai, nhưng chân của anh ấy đã bị thương thành ra như vậy, anh lại là một người cực kỳ kiêu ngạo, lỡ như tìm trúng một người phụ nữ không biết điều, thì sẽ…
Rất lâu sau đó cô ấy vẫn chưa đáp lời.
Trương Sùng Quang nhíu mày: “Cô nghĩ cái gì đấy!… Tìm giúp tôi một người có chút địa vị gì đó. Cô ta muốn điều kiện gì cũng được, thời hạn hai năm.”
Dù sao thì thư ký Tần cũng đã làm việc với anh lâu năm , lúc này đã đoán ra được dụng ý của anh.
Cô ấy do dự một lát nhưng vẫn hỏi: “Tống Giám đốc Trương, có phải là tìm người giả làm bạn gái anh không?”
Trương Sùng Quang không nói gì.
Anh chỉ vuốt ve tay vịn của ghế sô pha, yên lặng nghĩthầm: Hai năm, chắc là đủ rồi!
Khi đó, chuyện giữa anh và Hoắc Táy đã không còn là chuyện gì quan trọng nữa rồi, hai người cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn!
Biệt thự nhà họ Hoắc.
Hoắc Tây lặng thinh nhìn tin nhắn Trương Sùng Quang gửi đến, nhìn thật lâu… Cô nhớ lại những lời quái gở mà anh nói với cô khi hai người vô tình gặp nhau vào buổi sáng.
Nếu anh có thế suy nghĩ thông suốt, Hoắc Tây cũng có thế thoải mái hơn phần nào.
Cò nghĩ, đợi đến sáng mai báo cho Miên Miên và Duệ Duệ, hai đứa hẳn sẽ vui lắm.
Đêm đã khuya, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô đã qua từ lâu, nhưng cô vẫn đứng bất động thật lâu trên ban công… Nhiều năm trước, cô từng đứng ở nơi này, Trương Sùng Quang cũng đứng ở ban công phòng ngủ của anh, ngóng trông cô thật lâu.
Lúc ấy, anh mới từ nước ngoài trở về.
Bọn họ vẫn chưa ở bên nhau.
Hoắc Tây cúi đầu cười khố, hôm nay Thấm Mạnh Phi hỏi cô có còn yêu Trương Sùng Quang hay không, cô không trả lời. Nhưng bây giờ, giữa trời đêm thanh vắng, cô lại không thể tự dối lòng mình, có một vài cảm xúc, một khi đã xuất hiện là sẽ kéo dài đến cả đời.
Chỉ có điều cô không muốn yêu anh thêm lần nữa.
Hoắc Tây nhìn xa xăm về phía ban công đối
diện, cuối cùng vẫn không đấy cửa nối thông hai bên ra.
Cô từ từ xoay người, bước vào phòng ngủ của mình.
Hôm sau trùng hợp lại là ngày cuối tuần.
Từ sáng sớm, Miên Miên đã chạy sang đáy thăm em gái, cô bé nhoài người vào nôi nhìn Tiếu Hoắc Tinh, chỉ một lát sau đã không nhịn được mà lén bế em gái vào lòng.
Cô bé còn nhỏ tuổi, khi ôm phải cố hết sức mới giữ được.
Nhưng Tiếu Hoắc Tinh lại không hề cảm thấy khó chịu, bé con còn lắc hai cánh tay nhỏ của mình, cố bám lấy chị gái, còn cười lộ ra mấy cái răng sữa trắng như tuyết, chảy cả nước miếng ra ngoài.
Miên Miên hôn nhẹ vào bé con, giống như đang nâng niu hôn một con búp bê nhỏ.
Tiều Hoắc Tinh cười toe toét…
Khi Hoắc Tây ra khỏi phòng vệ sinh thì đúng lúc thấy cảnh này, Miên Miên tiếc nuối đế em gái xuống nôi, cô bé biết Hoắc Tây phải đi công tác, bèn nói: “Mẹ ơi, lúc mẹ không có ở nhà, con với Trương Duệ sẽ chăm sóc em gái thật tốt.”
Hoắc Tây bước đến ngồi bên giường, ôm Miên Miên vào lòng.
Nửa năm qua, thật ra Miên Miên cũng rất ít khi gặp cô, còn có hơi ỷ lại ngả vào vòng tay mẹ.
Hoắc Tây nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé, rất dịu dàng nói: “Lát nữa mẹ sẽ đưa con và Duệ Duệ đến chỗ của bố.”
Miên Miên ngẩn ngơ.
Một lúc lâu sau, cô bé mới kiềm chế niềm vui sướng của mình, không dám tin mà hỏi lại: “Thật ạ?”
Hoắc Tây thơm nhẹ cô bé: “Đương nhiên là thật! Con mau đi báo với Duệ Duệ đi, hai đứa thu dọn ít hành lý rồi lát nữa mẹ sẽ đưa các con qua đó.”
Miên Miên thật sự rất nhớ Trương Sùng Quang, tuy rằng cô bé hay gọi điện thoại cho bổ, nhưng được gặp bố trực tiếp đương nhiên là khác rồi.
Cô bé chạy đi được vài bước thì quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hỏi Hoắc Tây: “Con có thế mang em gái theo luôn không?”
Hoắc Tây nghĩ một lát rồi nói: “Dẩn dì Ngô theo nữa chắc là được rồi.”
Miên Miên vui vẻ chạy vụt ra ngoài, báo tin vui này cho Duệ Duệ, Tiểu Trương Duệ vẫn tỏ vẻ lạnh lùng giống y như trước, rõ ràng là trong lòng rất vui lại giả vờ giả vịt không thèm quan tâm.
Lúc Hoắc Tây lái xe đưa hai đứa đi, cũng không khỏi trêu chọc con trai mấy câu.
Lúc đầu Tiểu Trương Duệ có hơi xấu hổ, nhưng sau khi thấy vẻ mặt vui mừng của mẹ, mẹ trông cực kỳ tự tin và tràn đầy năng lượng, không có mẹ của bạn học nào trong lớp có thể so với mẹ mình được, thế là cậu bé lại không kiềm chế được mà cảm thấy thỏa mãn.
Cậu bé nghĩ, nếu mẹ có thế mãi như này thì tổt biết bao.
Khi mẹ vui thì cậu bé cũng sẽ vui theo, thế nên cậu sẵn sàng tạm thời tha thứ cho bổ.
Một tiếng sau, xe của Hoắc Tây lái vào biệt thự Trương Sùng Quang đang ở.
vẫn là tòa nhà cũ kia, vẫn là phong cảnh của trước đây, khi Hoắc Tây xuống xe, cô nhìn thấy rừng phong phía sau biệt thự, vẫn xanh tốt trong tiết trời mùa xuân.
Miên Miên và Duệ Duệ đã mở cửa bước xuống xe.
Hai đứa trẻ trở về nhà cũ cũng không chạy vào ngay mà đều đứng bên ngoài, không nói năng gì.
Hoắc Tây bế Tiểu Hoắc Tinh ra khỏi xe, dì Ngô cũng xách bao lớn bao nhỏ, đồ dùng của đứa
bé ra.
Hoắc Tây dịu dàng nói: “Sao hai đứa không vào đi?”
Tiểu Trương Duệ đáp: “Hình như bố không có ở nhà!”
Cậu bé vừa nói xong, bỗng có một người bước ra từ trong biệt thự, là thư ký Tân.
Thư ký Tân ở lại đây là yêu cầu của Trương Sùng Quang, dù sao thì giúp việc trong nhà cũng không thế nào thông minh bằng thư ký Tần, anh sợ bọn họ nói sai gì đó làm lộ ra bí mật của anh.
Nhắc đến chuyện này mới nhận ra, thư ký Tân và Hoắc Táy đã hơn nửa năm không gặp.
Lúc này người quen cũ trở về, cô ấy không khỏi xúc động trong lòng, hốc mắt đỏ lên nhưng phải cố nén lại: “Luật sư Hoắc, tối hôm qua Tống Giám đốc Trương uống nhiều quá, bệnh gút tái phát, bây giờ còn đang nghỉ ngơi trên lầu…”
Cô ấy nói được nửa chừng rồi lại ngập ngừng.
Hoắc Tây hiểu rõ, gật đầu: “Được, tôi giao bọn trẻ lại cho anh ấy, lát nữa phải đi cho kịp chuyến bay.”
Thư ký Tần biết cô đã hiểu lầm, nhưng không tiện giải thích.
Cô ấy xách hành lý của Tiểu Hoắc Tinh, dẫn
mọi người lên lầu, khi bước vào ngôi nhà này một lần nữa, tâm trạng Hoắc Tây có hơi phức tạp… Lần trước cô đến đây là vì lấy giấy chứng nhận, cũng vì thế mà xảy ra xích mích với Trương Sùng Quang.
Chỉ chớp mắt mà mọi thứ đã thay đổi chóng mặt.
Hoắc Tây thôi không nghĩ nữa, bình tĩnh thản nhiên bước lên lầu, người giúp việc thấy cô thì theo thói quen gọi bà chủ, nhưng Hoắc Tây nhẹ nhàng lắc đầu: “Gọi tôi là cô Hoắc!”
Người giúp việc giật mình thon thót, nhận ra bản thân vừa lỡ lời.
Thư ký Tần vừa đi vừa nói: “Luật sư Hoắc, cô đừng để ý, người trong biệt thự vẫn chưa thay, chỉ là bọn họ nhớ đến việc trước đây được cô đối xử rất tốt nên mới gọi như vậy.”
Đương nhiên Hoắc Tây sẽ không trách móc gì, cô chỉ cười nhạt.
Lên tầng hai, quả thật Trương Sùng Quang còn đang ở nhà, cũng thật sự bị tái phát bệnh gút, anh đang mặc một bộ đồ ở nhà tối màu, uể oải dựa người vào sô pha.
Thư ký Tần dẫn người vào trong, anh bèn ngước lên, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hoắc Táy.
Ánh mắt sâu thẳm.
Hoắc Tây cũng vậy, hai người đối mắt với nhau hồi lâu, sau đó Trương Sùng Quang khàn giọng nói: “Chuyện ngày hôm qua, xin lỗi em!”
Hoắc Tây nhìn anh chăm chú.
Sau một lúc lâu, cô mới cúi người đặt Tiếu Hoắc Tinh trên tay mình vào lòng anh, khi cô đến gần, anh có thế ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên tóc cô… Khiến cho người ta tham lam, cũng khiến người đó tan nát cõi lòng.
Tiếu Hoắc Tinh ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, đôi mắt đáng yêu tròn xoe mở to.
Khi Hoắc Táy buông tay, cô thấp giọng hỏi: “Sao anh lại bị gút vậy, trước đây anh làm gì có bênh nàv.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK