Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nhà hàng.
Lục Thước vẫn nhìn theo Lục Huân dần biến mất trong tầm mắt của mình.
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong ánh mắt cô.
Dường như đã khắc sâu vào trong đầu cậu.
Không thể xóa nhòa!
Những lời bố mẹ hay người nhà họ Tư nói, gần như không lọt vào tai cậu.
Cuối cùng, Lục Khiêm không nhịn được lên tiếng: “Lục Thước, con rất thân thiết bạn trai của Tiểu Huân sao?”
Lục Thước không hiểu rõ ý của ông, thản nhiên trả lời: “Chỉ biết vậy thôi!”
Lục Khiêm không hỏi thêm.
Bổ mẹ hai bên hỏi han nhau, cuối cùng vẫn muốn hỏi ý kiến của bọn trẻ, Tư An Nhiên rất thẳng thắn nói cô ấy thế nào cũng được, khi hỏi đến Lục Thước, cậu lại hơi khựng lại một chút.
Nhà họ Lục và ông bà Tư đều nhìn cô ây.
Lục Thước nâng ly, nhẹ nhàng nhấp một hớp rượu, điềm tĩnh nói: “Ấn tượng của tôi về cô Tư rất tốt.”
Cô Tư…
Tư An Nhiên cười nhạt.
Lục Thước lấy danh thiếp ra, dáng vẻ rất lễ độ: “Đột nhiên nhớ ra ở công ty vần còn một số việc nữa, bác trai bác gái cứ từ từ dùng bữa, cháu đi xử lý công việc một chút.”
Sắc mặt của Lục Khiêm và Minh châu lập tức xấu đi.
Không phải nói là đến xem mắt sao, không phải nói là ở đâu cũng được à, sao lại ném mỗi cái danh thiếp, hơn nữa bữa cơm này còn chưa ăn được một nửa, nhìn kiểu gì cũng là dáng vẻ không có thành ý.
Ông bà Tư hơi không hài lòng, định kéo con gái nhà mình về.
Thế nhưng Tư An nhiên lại cười nhẹ: “Sự nghiệp đương nhiên quan trọng hơn!”
Cô ấy thoải mái nhận tấm danh thiếp kia.
Lục Thước khẽ gật đầu với cô ấy một cái, sau đó rời đi.
Đợi cậu rời đi xong, Lục Khiêm tự nhiên giải thích với đổi phương: “Thằng nhóc này quả thực là một người nghiện công việc, để An Nhiên phải ấm ức rồi, về nhà chúng tôi sẽ phê bình thằng bé!”
Sắc mặt của ông bà Tư cũng tốt hơn một
chút.
Con gái nhà mình rõ ràng đã thích người ta, lúc này không thể nói đến cùng được, vì vậy chỉ có thế thuận theo lời Lục Khiêm khen Lục Thước một trận, cuối cùng còn nói: “Riêng điếm này cậu ấy cũng giống An Nhiên, người trẻ tuổi mà, vẫn cần phải có chủ đề chung mới được.”
Lục Khiêm vội vàng rót trà cho đối phương.
Bổ mẹ hai bên trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Bên kia, Diệp Bạch biết Lục Huân khó chịu.
Bữa cơm này cô không thể nuốt trôi nổi, vì vậy sau khi lên xe anh liền chủ động nói: “Hay là chúng ta về nhà tự nấu ăn nhé? Anh thấy đồ ăn bên ngoài nhiều dầu mỡ lằm!”
Thật ra cô lại rất tán thành.
Diệp Bạch khởi động xe, lái xe về biệt thự của mình.
Khi xuống xe, anh định bế Lục huân xuống, nhưng Lục Huân sợ bà Liễu nhận ra, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Thế nhưng thân là một người mẹ, sao có thế không cảm nhận được gì?
Lục Huân nói cô thích một người đàn ồng.
Người đàn ông kia không thích cô…
Vừa rồi Lục Thước ở gần đó, người đàn ông kia, sẽ không phải Lục Thước đó chứ!?
Đầu bà Liễu đau đớn quay cuồng một trận, cảm giác huyết áp tăng lên vùn vụt, toàn thân đều không thoải mái.
Trời ơi!
Không phải hai đứa trẻ này thực sự đã ở bên nhau chứ?
Mặc dù bà Liễu chỉ suy đoán, nhưng bà cố gắng kiềm chế chỉ giữ nó trong lòng, làm như không có chuyện gì đỡ Lục Huân lên phòng dành cho khách trên tầng, đợi cô nằm xuống xong mới xuống bếp tìm Diệp Bạch.
Diệp Bạch đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh dừng lại một chút, nhưng không quay đầu lại.
Bà Liễu đi tới giúp đỡ, cố gắng hỏi thật nhẹ nhàng: “Cái đó, Diệp Bạch à, cháu và Tiếu Huân thân thiết như vậy, chắc cháu cũng biết người bạn trai hồi trước quen con bé nhỉ? Cậu ta là người thế nào thế?”
Diệp Bạch muốn giấu bà.
Thế nhưng bây giờ rõ ràng là bà Liễu đã đoán ra, có giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy anh bèn nói thẳng.
Anh đến gần bà, thấp giọng nói: “Cô cũng thấy mà, người hôm nay ở gần chúng ta.”
Một cơn choáng đầu hoa mắt lại ập đến với bà Liễu.
Bà bám vào bệ bếp một hồi lâu mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể, không đến nỗi ngã quỵ xuống.
Một lúc lâu sau, bà mới cúi đầu nói: “Nhưng với quan hệ giữa hai gia đình, Tiểu Huân không thể yêu đương với Lục Thước được, con bé không phải một đứa trẻ dễ rung động, mặc dù bình thường con bé không nói chuyện nhiều, thế nhưng con bé vẫn biết bảo vệ bản thân.”
Diệp Bạch cười một tiếng mỉa mai.
Giọng điệu của anh rõ ràng có chút đè nén: “Bởi vì người yêu đương với cô ấy là “Downey”, không phải Lục Thước! Nếu biết cậu ta là Lục Thước, cô ấy tuyệt đối sẽ không bắt đầu với cậu ta! Tên họ Lục kia tiếp cận cô ấy, đùa giỡn cô ấy… Rất xin lỗi cồ, cháu nhất định phải nói như vậy, đây là sự thật.”
Bà Liễu đau lòng tới cực điểm.
Lục Thước và Tiếu Huân, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.
Một người là người mà bà đã dõi theo suốt quá trình trưởng thành, người còn lại lại lớn lên
bên cạnh bà.
Làm thế nào thì bà cũng không thể nghĩ ra Lục Thước sao có thế làm như vậy, vậy thì sau này hai nhà gặp mặt phải làm sao đây?
Diệp Bạch dứt khoát nói hết tất cả.
“Họ đã sống chung với nhau ba tháng!”
“Nhưng mà cô yên tâm, không mang thai, không phá thai, chia tay triệt đế.”
Bà Liễu cần thời gian để tiêu hóa.
Bà trầm mặc đi ra ngoài, ngồi trong khoảng sân nhỏ, con Labrador lại gần ngửi ngửi tay bà.
Bà Liễu xoa xoa đầu nó.
Trong một thoáng, bà hơi ngẩng đầu lên, che đi giọt nước mắt vừa rơi xuống.
Bên ngoài biệt thự.
Một chiếc xe màu đen dừng lại, là Lục Thước.
Lục Thước mở cửa xuống xe, đúng lúc đối diện với tầm mắt của bà Liễu, cả hai người đều hơi mất tự nhiên, thế nhưng cuối cùng Lục Thước vẫn bước đến trước cửa lớn, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bà Liễu lau nước mắt.
Bà chậm rãi đứng dậy, mở cửa, đi ra ngoài rồi
đóng cửa lại.
“Liễu…”
Lục Thước còn chưa dứt tiếng gọi, bà Liễu đã cho cậu một cái tát.
Vẻ ngoài của Lục Thước nhã nhặn, gương mặt trắng nõn, sau khi bị tát một cái liền đỏ bừng lên, nhìn có vẻ rất nhếch nhác, thế nhưng cậu cũng không trốn, đứng im chịu đựng.
Bà Liễu không đành lòng nhìn, cứng nhắc quay mặt sang chỗ khác, một lát sau bà mới cố kìm nén cảm xúc, nói: “Lục Thước, Tiếu Huân vổn đã bị trầm cảm nhẹ, thứ cậu lừa gạt không phải tình cảm của con bé, mà cậu đã dồn con bé tới bước đường cùng! Phải, cậu yêu đương với con bé một thời gian rồi cậu có thế phủi mông chạy mất, nhưng Tiều Huân phải làm sao bây giờ? Với một cô gái có khả năng thừa nhận cứng nhắc như con bé, cậu có biết con bé cần bao lâu mới có thế vượt qua không? Đúng, là mẹ của con bé không tốt, thế nhưng những đau khổ mà trước đây con bé từng phải chịu đựng vẫn chưa đủ nhiều hay sao? Cậu không muốn nhìn thấy con bé, chúng tôi cũng không lôi con bé ra múa may trước mặt cậu, thế nhưng cậu đã làm ra chuyện gì?”
Lục Thước nhẹ nhàng sờ lên mặt mình.
Cậu hướng mắt về phía biệt thự, nhẹ giọng
nói: “Cháu muốn gặp cô ấy.”
Trong chuyện này, bà Liễu cực kỳ kiên quyết, bà nói: “Tòi nghe Diệp Bạch nói hai người đã chia tay! Nếu đã chia tay rồi thì không cần nói thêm gì nữa, không phải cậu cũng đã đi xem mắt rồi sao? Hơn nữa…”
Ánh mắt bà Liễu sáng rực.
Bà nhìn Lục Thước, nói rất nhẹ nhàng: “Cho dù cậu có thực sự động lòng, thế nhưng bản thân cậu cũng biết rõ, bố mẹ cậu sẽ không đồng ý cho con bé vào cửa. Tôi nghĩ, trong lòng cậu, Tiếu Huân vẫn chưa quan trọng đến mức đó, vậy nên cậu cũng đừng làm lỡ người khác, làm lỡ cả chính mình. Tôi thấy cô Tư mà hôm nay cậu xem mắt cũng rất tốt, nghe mẹ cậu nói cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ. Lục Thước, cứ vậy đi!”
Bà Liễu nói xong, trong lòng cũng thấy khó chịu.
Không phải bà không muốn nghe theo con gái, không phải không muốn con bé được như ý, nhưng mà… nhưng mà nếu thực sự ở bên nhau, không biết đứa trẻ này sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ?
Bà có thế nhận ra rõ ràng.
Nếu Lục Thước thật sự thích con bé, cậu ta sẽ không chia tay, sẽ không đi xem mắt.
Bà Liễu xoay người mở cửa, Lục Thước ở phía sau giữ tay bà lại.
“Cháu muốn gặp cô ấy.”
Bà Liễu nhẹ nhàng lắc đầu: “Cắt đứt sạch sẽ đi! Đối với cậu hay chúng tôi đều tốt!”
Bà đấy cửa vào nhà, Lục Thước vẫn đứng im tại chỗ.
Cậu thấy hơi mông lung.
Cậu không biết tại sao sau khi thân phận bại lộ, cậu vẫn kiên trì muốn gặp mặt một lần, là muốn giải thích sao, hay là muốn an ủi cô một chút, có ý nghĩa gì đâu chứ?
Lục Thước cậu chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa.
Thế nhưng cậu đã làm.
Cậu biết rõ làm vậy có thế phá hỏng buối xem mắt kia, nhưng cậu vần rời khỏi đó để đến đây.
Chỉ vì muốn gặp cô.
Trên tầng hai, Lục Huân đứng trước cửa sổ.
Cô nhìn thấy Lục Thước, cũng nhìn thấy bà Liễu cho cậu một cái tát, và cả những tranh chấp sau đó.
Cô không xuống tầng.
Biết được sự thật, cô chắc chắn vô cùng đau
khố.
Giống như bị người ta tát mấy cái lên mặt, vừa nhục nhã vừa khó có thể chịu đựng. Thế nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, dù cô có khó chịu tới mức nào thì đó cũng là chuyện của chính cô.
Lục Thước đang trả thù cô.
Cuối cùng thì cậu vẫn phải tìm một cô gái môn đăng hộ đối, kết hôn rồi sinh con.
Tư An Nhiên, đã đặt trước thiết kế của cô.
Hóa ra là cô ấy!
Hẳn là cô ấy cũng thích Lục Thước nhỉ? Hai người họ nhìn rất xứng đôi… Lục Huân cô, cũng chẳng có gì đế nói buông tay hay không buông tay, từ đầu tới cuối người ta chỉ muốn trả thù, cùng lắm thì thấy hơi thú vị mà thôi.
Dây dưa thêm nữa cũng có ý nghĩa gì đâu?
Lục Huân buông rèm.
Cô đi đến bên cạnh bàn, bốc thuốc bỏ vào miệng, trong phòng ngủ không có nước, cô cứ như vậy mà nuốt thuốc xuống.
Càng đắng, lại càng có thể nhắc nhở chính mình,
Đến lúc cần tỉnh táo lại rồi.
Không nên dây dưa với Lục Thước nữa.
Thế nhưng, cô vẫn đau khổ rơi nước mắt, cảm giác nhục nhã này có lẽ sẽ đeo bám cô nhiều năm nữa.
Nhưng rồi cô sẽ quên đi.
Chuông điện thoại vang lên, là số lạ, cô nhìn một lúc lâu mới nhớ ra, đây là số điện thoại của Lục Thước…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK