Hai ngày sau, Tiếu Hoâc Tây xuất viện.
Hoắc Chấn Đỏng tổ chức tiệc gia đình, bởi vì Lục Khiêm còn đang còng tác ở thành phố B, thuận miệng mời thử, không nghĩ ông ấy thật sự đến…
Lục Khiêm mang đồ chơi đến cho Thước Thước.
Nhưng Tiếu Thước Thước không thân quen ông, vần luôn rúc vào trong ngực Hoầc Minh Châu, khuôn mặt bé nhỏ ngại ngùng!
Lục Khiêm có hơi mất mát…
Ông ấy nhìn Hoắc Minh Châu, ánh mât thắm thiết: “Bình thường em nhắc nhiều về tôi chút, con quá xa lánh tòi!”
Bà Hoắc ở một bèn cười nhẹ: “Thêm nhiều lời sẽ gần gũi hơn! Thước Thước rất ngoan!”
Ngược lại Hoâc Chấn Đông vô cùng rộng lượng, mời ông ấy sang uống rượu, Hoâc Minh cũng ở một bên đón tiếp.
Lục Khiêm không ngốc.
Ông già Hoầc Chấn Đòng này co được giãn được, ỏng ấy và Minh Châu cùng sinh ra đứa con trai nhưng vẻ mặt ông vẫn luôn dịu dàng, tuyệt đối không chỉ vì nế mặt ôn Noãn
mà còn là vì nguồn tài nguyên cúa thành phố c.
Những thứ kia chí c‘ân Lục Khiêm õng ký vài chữ, nói vài câu!
Ông ấy có ý muốn bù đâp, hiển nhiên c’âu gì được đó, ớ trên bàn rượu ông ấy bị bô’ con nhà họ Hoắc thay phiên rót rượu, cấn thận tính toán, khoảng mười năm nay ỏng ấy chưa từng say rượu…
Đúng vậy!
Có ai dám rót rượu mời ỏng Lục uống?
Ông ấy xã giao, đều có thư ký và trợ lý cân rượu, chưa bao giờ tự mình uống cả.
Lúc Lục Khiêm rời đi, ôn Noãn tiẻn ông ấy lên xe.
Mât nhìn xe đi xa, cô trở lại chiếc xe của mình ở bên kia, Hoâc Minh đang chờ cò.
Anh đứng bên cạnh xe, đầu hơi ngửa yên lặng hút thuốc lá, dáng vẻ cao ngạo đẹp mât.
Ôn Noãn bước đến bên cạnh anh, dở khóc dở cười nói: “Anh với bố phối hợp thật án ý! Cậu em uống gần nửa lít rượu!”
Hoắc Minh liếc cò một cái, cười khẽ: “Em đau lòng sao?”
Anh nhéo khuôn mặt cô: “Không cho phép em đau lòng! Là cậu cũng không được!”
òn Noãn biết từ trước đến nay anh ghen dữ dội, chí cần là nam, anh đều ghen nên cò không hơn thua với anh nữa. Cò mở cửa mời anh lên xe: “Trở về thòi! Đêm nay Hoắc Tây ở lại chổ này, đêm mai chúng ta đến con bé!”
Hoâc Minh òm lấy vòng eo nhỏ của cô, lấm bấm: “Đây là bố mẹ cố ý, muốn hai chúng ta có thế giới riêng! ôn Noãn, đèm nay chúng ta cùng tạo em bé, được không?”
Ôn Noãn không nói gì.
Tài xế còn ở trên xe, anh vậy mà không kiêng nế gì.
Cô khẽ nói: “Hoắc Minh, anh say rồi!”
Anh đấy cò vào trong xe, lúc trên xe cũng không đàng hoàng, bàn tay dịu dàng vuốt theo đường cong chân cô, mò xuống băp chân trơn nhẵn cúa cò, nhẹ nhàng xoa chố gót chân ấy…
Tim Ôn Noãn đập nhanh.
Bên trong xe tối tăm, chỉ có tiếng hít thở lẫn nhau, còn có hơi thở nam tính trên người anh.
Cô cứ nghĩ anh sẽ sờ mó lung tung.
Thế nhưng lâu sau, anh lại dựa vào vai cỏ nhẹ giọng hỏi: “Lân trước lái xe, em có sợ không?”
Chân của cô bị tổn thương, rất có thể phanh gặp vấn đề, ngay sau đó cò nhảy khỏi
xe… Qua nhiều ngày, Hoắc Minh nghĩ lại vần có chút sợ.
Lòng Ôn Noãn ấm áp.
Cò quay qua, hỏn lên sống mũi cao vút của anh một cái: “Lúc ấy em không nghĩ nhiều thế!”
Hoâc Minh thả chân cỏ xuống.
Anh cúi xuống, nầm lên đùi cô, nhẹ nhàng òm lấy vòng eo của cò.
Ôn Noãn ở bên anh nhiều nám, chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, có chút yếu đuối…
Cô không khỏi đưa tay vuốt nhẹ dáng vẻ đẹp trai của anh, Hoâc Minh liền ngước lên nhìn cò.
Khoảnh khâc này, tình cảm của bọn họ đều như nhau.
ón Noãn chưa bao giờ mạnh dạn thế, tài xế còn ở phía trước, cô kìm lòng không đậu liền hòn anh.
Cỏ mềm mại ấm áp xâm chiếm anh…
Hoắc Minh không nhịn được ôm lấy cố của cô, hôn càng sâu hon, phía trước có tài xế, cho nên mọi thứ đều lén lút mà làm, đặc biệt kích thích…
Họ cùng động tình, anh dựa vào mỏi cỏ lầm bẩm: “ón Noãn, em học cái xấu!”
“Vậy anh có thích không?”
“Anh rất thích!”
Tài xế ở phía trước, bình tĩnh lái xe, chỉ là tai hơi ứng đỏ.
Nửa tiếng sau, xe chậm rãi lái vào biệt thự.
Hoắc Minh ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Lái xe vào hâm!”
Lái xe vâng một tiếng: “Vâng Tổng Giám đốc Hoắc!”
Chiếc xe RV chậm rãi lái vào bãi đò xe dưới hầm, xe dừng lại, tài xế liền mở cửa chạy đi.
Trong xe tối tám.
Người đàn ông hôn người phụ nữ, ôn Noãn ngồi trong lòng anh, chiếc cổ xinh đẹp ngửa ra hiện lèn đường cong tuyệt đẹp, người đàn ông không nhịn được lại gân hôn…
Hòn điên cuồng, quần áo cực kì lộn xộn.
Ôn Noãn òm anh, khẽ cấn đòi mòi đỏ mọng: “Về phòng ngủ!”
Anh nhẹ nhàng nâm giữtóc dài màu trà của cô, lại g’ân hôn cô, giọng không rõ ràng: “Anh không chờ được, cứ ở đây làm một Tân
trước đi!”
Sáng sớm, ón Noãn tỉnh lại.
Hoắc Minh không còn trên giường, gối đầu bên người hơi lún xuống, trên đó đặt một cành hồng tươi mới.
Toàn thân ôn Noãn thả lỏng.
Cỏ nhớ lại đêm cuồng nhiệt hòm qua, có một ít sự ngọt ngào, đặc biệt là con không ở đây, cò có thế nầm trên gối cúa anh, hưởng thụ.
Cỏ đỏ mặt, cô không nghĩ thế mà mình cũng khao khát như thế.
Tối hòm qua, khi chìm trong cơn tình say, Hoắc Minh đè lên cò, trêu chọc: “òn Noãn, bây giờ em đã có tuối! Ba năm nay em sống thế nào… Lúc muốn anh em làm thế nào?”
Khi Hoắc Minh làm chuyện này, thích nói chuyện không trong sáng nhất.
Lúc trước ón Noãn cho rang mình sẽ phản cám, thế nhưng khi anh nãm thì thâm sau lưng cô, cò cảm giác rất rõ!
Ngay lúc đang cuồng nhiệt, điện thoại đổ chuông!
Hoâc Minh gọi đến, giọng của anh rất dịu dàng, anh giống như đang ở bên tai cô: “Ôn Noãn, tìm tập tài liệu giúp anh! Một lát thư ký Trương sẽ đến lấy!”
ôn Noãn dịu dàng “ừ” một tiếng.
Anh đoán rang cỏ vản chưa rời giường, giọng điệu càng dịu dàng hơn: “Em thấy đau không?”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Hiến nhiên cô không chịu trả lời: “Em đi tìm tài liệu!”
Có lẽ Hoâc Minh ớtrong phòng làm việc một mình, cố ý nói hai câu trâng trợn như vậy, Ôn Noãn không chịu được lập tức cúp máy.
Cúp máy xong, cỏ choàng cái áo ngú, bước vào phòng làm việc của anh.
Tìm được tài liệu xong, ôn Noãn chuẩn bị rời đi, ánh mât lại bị hấp dần bởi một phần tài liệu khác, bìa ngoài chính là chiếc túi da bò, giống như là một phần tài liệu điêu tra.
Ôn Noãn do dự nhưng van mở ra.
Khi nhìn thấy bên trong tài liệu, cô rất kinh ngạc, thân thể chậm rãi ngồi vào ghế làm việc.
Trên phần tài liệu kia viết ba chữ- Trương Sùng Quang!
Trương Sùng Quang, máu gấu trúc!
Vào lúc này, người giúp việc bước lèn lầu thông báo cho cò: “Bà chủ, thư ký Trương đến, nói là tới lấy tài liệu!”
v’ê tình về lý, ỏn Noãn phái đích thân
xuống dưới. Thế nhưng cò cúi đầu nhìn dấu hỏn trên người mình, vẫn quyết định để người giúp việc đưa cho thư ký Trương, thay mặt xin lỗi giúp cỏ!
ở dưới lầu, người giúp việc giao tài liệu cho thư ký Trương.
Thư ký Trương nhanh chóng ngồi vào xe rời đi.
Trở lại tập đoàn Tây Á, bước vào phòng Tổng Giám đốc, cò ấy đưa tài liệu cho Hoắc Minh, đồng thời cũng khó hiếu, rõ ràng phần tài liệu này chưa cần gấp, Tổng Giám đốc Hoâc nhất định muốn cò phải đi lấy ngày hòm nay!
Hoâc Minh mặc trên người bộ vest trâng đen kinh điến, ngôi sau bàn làm việc, trong tay nầm phần tài liệu kia, giống như hỏi tuỳ ý: “Ôn Noãn có nói gì hay không?”
Thư ký Trương nhìn sếp nhà mình, trên cố của anh còn có hai vết cào rất rõ, chắc tối hóm qua kích thích lâm đây.
Cò ấy ho nhẹ một tiếng: “Cô ấy khỏng xuống râu!”
Hoấc Minh cũng ý thức được, nhẹ nhàng phất tay, để thư ký Trương ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, anh dựa người vào lưng ghế xoay bằng da, thầm nghĩ: “ón Noãn hần đã nhìn thấy!”
Tối về nhà, không biết cò sẽ có phản ứnq qì?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK