Động tác này rất có mùi vị phụ nữ, thế nhưng An Nhiên chẳng hề hay biết.
Hoắc Doãn Tư một tay ôm Lâm Hi, đôi mắt đem cứ nhìn chằm chằm vào An Nhiên, vẫn là gương mặt đó nhưng đã không còn dáng vẻ của ba năm trước nữa rồi.
Gầy hơn rất nhiều, mặt mũi cũng rõ nét hơn.
Cô ở nhà nên chỉ mặc áo sơ mi tơ tằm màu hồng nhạt, bên dưới là chiếc váy đuôi cá dệt kim, trông rất xinh đẹp.
Hồi lâu sau, Hoắc Doãn Tư mới nhàn nhạt nói: “Đúng, kêu dì là được rồi.”
An Nhiên miễn cưỡng cười một cái.
Cô vẫy tay với Lâm Hi, Tiểu Lâm Hi lại không chịu, nhỏ giọng la hét: “Con muốn mẹ, con muốn mẹ đi theo.”
An Nhiên nắn nắn bàn tay cậu bé, dịu dàng an ủi: “Khi nào con muốn về thì mẹ sẽ đi đón ngay, được không?”
Lâm Hi nằm trên vai Hoắc Doãn Tư, ngoắc tay với mẹ.
“Mẹ ôm một cái.”
An Nhiên nhìn Hoắc Doãn Tư một cái, ý bảo cậu đưa Lâm Hi qua, nhưng cậu vẫn đứng im bất động, cuối cùng An Nhiên chỉ đánh phải bước đến khẽ ôm Lâm Hi một cái.
Lúc cô tiến đến gần, đôi bên đều có thể ngửi được hơi thở của nhau.
Buổi chiều An Nhiên đã tắm sơ qua, trên người có mùi hoa mặt trăng, lúc đến gần sợi tóc còn khẽ lướt qua cổ Hoắc Doãn Tư... Cảnh này làm cậu nhớ đến lúc bọn họ vẫn còn tốt, mái tóc đen của cô luôn nhẹ lướt qua làn da cậu.
Hoắc Doãn Tư nghĩ đến những chuyện đó, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
An Nhiên ôm hờ một cái rồi buông ra, lại xoa đầu nhỏ của Lâm Hi: “Nghe lời bố nhé.”
Lâm Hi gật đầu thật mạnh, hiểu chuyện nói: “Mẹ cũng phải vui vẻ nha.”
Chóp mũi An Nhiên hơi chua xót.
Hoắc Doãn Tư nhìn cô một cái rồi ôm con trai đi, xuống tầng mở cửa xe Bentley ra đặt Lâm Hi vào ghế trẻ em, Lâm Hi nhìn thấy nội thất màu hồng phấn bên trong thì tò mò sờ tới sờ lui.
Hoắc Doãn Tư lên xe, thắt đai an toàn.
Sau lưng truyền đến giọng trẻ con của Lâm Hi: “Bố không thích mẹ à?”
Hoắc Doãn Tư nghiêng người: “Ai nói với thằng nhóc nhà con đấy.”
Lâm Hi cúi đầu chơi khẩu súng nước yêu thích trong tay, lẩm bẩm: “Con đoán đấy! Bởi vì bố mẹ của các bạn khác đều sống cùng nhau... Trước đây bố còn ngủ cùng con và mẹ nữa mà.”
Trẻ con thông minh đáng yêu.
Giọng Hoắc Doãn Tư dịu lại: “Nhưng bố vẫn là bố của Lâm Hi mà.”
Lâm Hi ồ lên, không mấy hăng hái.
Hoắc Doãn Tư muốn nói rồi lại thôi, cảm thấy trẻ con hiểu biết có hạn nên dứt khoát không nói nữa, lái xe chở Lâm Hi về nhà, lúc dừng xe trước cửa nhà họ Hoắc còn bắt gặp Hoắc Minh đứng trong bóng chiều.
Hoắc Doãn Tư hạ cửa kính xe xuống.
Lâm Hi ném súng nước đi, bám vào cửa xe thân thiết gọi ông nội.
Hoắc Minh bước đến ôm cháu trai ngoan ra khỏi xe, hôn một cái thật kêu rồi nhét cho cậu bé một bao lì xì to: “Lâm Hi nhà chúng ta năm mới sẽ cao thật cao.”
Lâm Hi được hôn thì xấu hổ núp vào lòng Hoắc Minh.
Đây là học theo Tiểu Trương Duệ, con trai mà, rất thích chơi với nhau... Có thêm Miên Miên vào, cả đám chơi với nhau rất vui.
Chú chó đốm Tiểu Quang cũng vui vẻ chạy trên sân cỏ.
Hoắc Doãn Tư bước ra khỏi xe, nhìn mấy đứa trẻ.
Bố ruột hắng giọng: “An Nhiên đâu?”
Hoắc Doãn Tư mò một điếu thuốc thơm trong túi áo ra, rít một hơi sâu rồi nói: “Chia tay.”
Hoắc Minh cười lạnh.
Ông đập một tờ hợp đồng lên nóc xe: “Cái này là gì đây? Sao, Hoắc Doãn Tư cánh con cứng cáp rồi, còn biết bàn điều kiện với phụ nữ...”
Ông lại lấy xuống, đọc cho Hoắc Doãn Tư nghe: “Mỗi tháng hai trăm ngàn tiền nuôi dưỡng! Hoắc Doãn Tư... Tổng Giám đốc Hoắc, Lâm Hi bảo bối nhà bố mỗi tháng chỉ đáng giá hai trăm ngàn? Con là đang đuổi người hay nhục mạ người ta! Bố nghe nói giờ tiền lương hàng năm của An Nhiên cũng đã khoảng tám triệu rồi, con keo kiệt như thế có thể theo đuổi vợ được sao!... Đúng là làm cho nhà họ Hoắc mất mặt mà.”
Hoắc Doãn Tư cầm điếu thuốc, liếc mắt nhìn bố ruột: “Con gái mới cần nuôi trong giàu sang.”
Hoắc Minh hừ lạnh: “Con gái con gái, con làm người ta sinh một đứa nữa đi, có bản lĩnh thì lại tạo thêm đứa nữa! Mới yên ổn được mấy ngày đã chọc người ta tức giận bỏ đi, hớt tay trên dự án trăm tỷ của người ta, Tổng Giám đốc Hoắc oai phong thật đấy, con cho rằng phụ nữ đều thích kiểu như thế à!”
Ông giận không thể kiềm được.
Hoắc Doãn Tư vẫn từ tốn hút cho xong điếu thuốc, không hề đáp lời.
Hoắc Minh vẫn không nhịn được mà cầm tờ giấy: “Con đang nghĩ gì vậy? Nếu vẫn còn có ý với người ta thì không thể tiếp tục làm như vậy, phụ nữ nào cũng bị con chọc tức phát khóc.”
Lần này Hoắc Doãn Tư không giả ngu nữa.
Giọng cậu nhàn nhạt: “Con và cô ấy cứ như giờ thôi, bố, cứ như vậy đi.”
Hoắc Minh lại muốn nói thêm, nhưng thấy con trai như vậy thì cũng không lên tiếng nữa.
Hoắc Doãn Tư ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Cậu và An Nhiên đi đến ngày hôm nay thật ra vẫn liên quan đến quá khứ... Bọn họ đều bị đối phương tổn thương, chuyện này có lẽ chỉ cần một bên chịu nhường nói ngọt đôi câu thì chắc có khi sẽ có đường lui.
Thế nhưng An Nhiên không muốn, cậu cũng không muốn.
Không riêng gì cô thấy không thú vị, cậu cũng vậy.
Hoắc Doãn Tư cũng không định theo đuổi An Nhiên nữa, thậm chí là trước khi cô về thành phố B, thỉnh thoảng có cô nào một bữa, cậu thấy thuận mắt thì cũng sẽ đến đúng hẹn, chỉ là vẫn chưa gặp được người thích hợp mà thôi.
Cậu cũng không hề có một chút ý định chơi trò lạt mềm buộc chặt với cô, cũng không chờ cô nữa.
Thật ra thì An Nhiên bay càng cao, bọn họ lại càng không có khả năng.
Đôi bên đều là người kiêu ngạo.
Quả thật không hợp!
...
Đêm giao thừa, khắp nơi trong khu chung cư đều là mùi thức ăn thơm phức.
Đột nhiên An Nhiên cũng muốn tự nấu ăn,
Cô lái xe đi mua thức ăn, lúc dừng xe lại mới phát hiện ra đây là cái siêu thị trước đây từng đi cùng Hoắc Doãn Tư, nó vẫn mang dáng vẻ khi trước, đến cả cách trưng bày cũng giống hệt.
An Nhiên chỉ có một mình, nhưng cô lại mua rất nhiều.
Lúc đang đẩy xe chuẩn bị đi tính tiền thì sau lưng truyền đến một giọng nói: “An Nhiên!”
An Nhiên quay người lại, thấy là Lý Tư Ỷ thì không khỏi ngạc nhiên.
Lý Tư Ỷ tháo kính râm xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi bắt gặp cô ở bên ngoài nên đi theo vào đây! Sao thế, Tổng Giám đốc An lên chức rồi mà vẫn phải rửa tay làm bữa ăn giao thừa à! Không ăn Tết cùng Hoắc Doãn Tư hả? Còn chưa làm hòa?”
An Nhiên lắc đầu.
Cô đẩy xe đẩy, thờ ơ hỏi ngược lại: “Còn cô thì sao, không đón giao thừa với bạn trai à?”
Vẻ mặt Lý Tư Ỷ cũng hơi mất tự nhiên.
Lúc An Nhiên tính tiền, Lý Tư Ỷ tiện tay bỏ thêm một cái chân giò vào, nói như thật: “Tối nay tôi sẽ ăn cơm ở nhà cô.”
An Nhiên cũng không từ chối, chỉ nhẹ giọng nói: “Nhà cô không có ý kiến gì là được.”
Lý Tư Ỷ không nói với cô là người nhà cô ấy cho rằng cô ấy đang ở cùng bạn trai, còn bạn trai thì cho rằng cô ấy ở nhà... Tóm lại cô ấy vừa thấy An Nhiên đã muốn đến nhà cô ăn chực một bữa.
An Nhiên quẹt thẻ tính tiền, Lý Tư Ỷ cũng lười lái xe, chui thẳng vào xe của An Nhiên.
Về đến nhà, An Nhiên gọt cho cô ấy một đĩa trái cây, còn mình thì bắt đầu nấu nướng.
Lý Tư Ỷ sung sướng quen rồi, yên tâm thoải mái ăn đồ có sẵn, nhìn An Nhiên thành thạo cắt gọt, ngửi được mùi cháo gà trong nồi, không nhịn được mà lắm mồm: “Này cô nói xem, có phải nhờ tay nghề này mà cô bắt được dạ dày Hoắc Doãn Tư không?”