Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông ấy từng giúp tôi!” An Nhiên nhìn anh: “Hoắc Doãn Tư, ơn tri ngộ của giám đốc Cố với tôi, anh vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được! Bởi vì anh từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, anh chưa từng nếm qua cảm giác bị dồn vào tuyệt cảnh, cho nên anh căn bản không hiểu tôi đối với ông ấy…”

Cô còn chưa kịp nói xong thì Hoắc Doãn Tư đã ngắt lời cô: “Em không cần nói nữa!”

Bên trong xe, chỉ còn lại tiếng hô hấp của nhau.

An Nhiên khẽ vuốt mi, giọng nói hơi khàn: “Cho tôi xuống xe!”

Hoắc Doãn Tư nhìn trước xe, một lát, giọng hơi lạnh: "Dù sao tôi không đến mức chút phong độ này cũng không có! Để tôi đưa em về.”

Anh khởi động xe.

Cả đường đi hai người đều không nói chuyện, mười phút sau, An Nhiên phát hiện đây không phải hướng đi về phía nhà mình, cô nghiêng đầu hỏi anh: “Anh định đưa tôi đi đâu?”

Hoắc Doãn Tư không trả lời cô.

Anh cầm điện thoại, ấn một dãy số, sau khi kết nối anh rất tự nhiên nói: “Dì Lâm, An Nhiên uống nhiều quá nên tôi đưa cô ấy đến chỗ tôi ở một đêm.”

Bên kia nói gì đó, Hoắc Doãn Tư cúp điện thoại.

Giọng nói An Nhiên căng thẳng lên: “Tôi không đến chỗ anh đâu!”

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư nhìn về phía trước, cũng không để ý đến cô, chiếc xe xuyên qua từng con phố cuối cùng đi tới một khu biệt thự, dừng trước một căn biệt thự lóe đèn xe, cửa lớn được chạm trổ màu đen chậm rãi mở ra.

Chiếc Bentley trắng chạy vào.

Xe dừng ở bãi đỗ xe, Hoắc Doãn Tư lẳng lặng ngồi hai phút, nghiêng đầu nhìn An Nhiên.

Cô yên lặng ngước mắt nhìn biệt thự trước mặt.

Vô cùng xa hoa, chiếm diện tích rất lớn.

Cô nhìn ra được rằng, biệt thự như vậy ở thành phố B rất khan hiếm, phú hào bình thường cũng không có năng lực để vào ở, cô chỉ cần nói vài câu mềm mỏng với Hoắc Doãn Tư, sau đó rời khỏi Cố thị, như vậy nửa đời sau của cô có thể ở trong căn biệt thự như vậy, trải qua cuộc sống cơm áo không lo.

Thật sự quá hấp dẫn!

Nhưng Cố Vân Phàm từng nói một câu rất đúng, nắm ở trong tay mình mới là sự thật.

Cô và Hoắc Doãn Tư cách quá xa nhau, nếu như tất cả mọi thứ của cô đều là anh ban cho, vậy thì cuộc sống sau này của cô sẽ không được như ý, cô sẽ theo bản năng nhìn sắc mặt anh mà sống.

Bởi vì cô không có nhà mẹ đẻ, không có hậu thuẫn.

An Nhiên nghiêng người, cô nhẹ giọng nói: “Sang năm giám đốc Cố sẽ về thành phố H, ông ấy từng hứa với tôi rằng, sau khi lấy được dự án hợp tác với Trung Thiên thì tôi sẽ có một phần trăm cổ phần, Hoắc Doãn Tư... Điều này rất quan trọng với tôi.”

Cô nói ra lời này, xác thật là để bọn họ chừa lại đường sống cho nhau.

Giám đốc Cố có ơn tri ngộ với cô.

Nhưng người cô thích vẫn luôn là Hoắc Doãn Tư, điểm này cô vẫn phân biệt vô cùng rõ ràng.

Cô chỉ xin anh có thể thông cảm cho tình cảnh của cô.

Hoắc Doãn Tư khẽ vuốt tay lái, thản nhiên nói: “Thứ ông ta có thể cho em tôi cũng cho được, thậm chí còn có thể cho em nhiều hơn! An Nhiên, tôi chỉ là bảo em từ chức, chứ không phải là để em ruồng bỏ ông ta, điều này rất khó sao?”

An Nhiên không lên tiếng.

Với quan hệ của hai người bây giờ, cô nhất định sẽ không bởi vì anh mà đưa ra quyết định như vậy.

Đêm đã khuya, An Nhiên cũng không muốn cãi nhau với anh.

Cô hạ thấp tư thế: “Anh mở cửa xe ra đi, tôi có hơi mệt mỏi.”

Hoắc Doãn Tư nhìn sang cô, ước chừng là vì mới uống rượu xong nên cô nhìn hấp dẫn hơn ngày thường rất nhiều… Anh nhịn không được mà nhẹ nhàng sờ khuôn mặt cô.

An Nhiên lấy ra anh tay, hơi bực bội: “Vừa rồi không phải mới nói là phao hữu sao?”

Hoắc Doãn Tư cười nhạo.

Anh tiến lại gần, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Dáng vẻ hiện tại của em làm người ta thật muốn chơi chết em!”

An Nhiên cười lạnh: “Cũng thế, cũng thế!”

Hoắc Doãn Tư mở cửa xe ra, xuống xe rồi vòng sang bên này, ôm cô ra khỏi xe.

An Nhiên uống rượu xong, bọn họ cãi nhau.

Trong lòng anh có tức giận, nhưng thân thể của nhau lại vô cùng thành thật, đều là cả ba năm không có người nào khác,tối hôm qua lại nhẹ nhàng nếm qua mùi vị của đối phương, cho nên khi Hoắc Doãn Tư ôm cô đến phòng ngủ chính phía đông lầu hai, An Nhiên mặc dù kinh ngạc một chút nhưng cũng không có quá nhiều phản kháng, chỉ là ôm cổ anh khẽ lẩm bẩm: "Không thể uống thuốc nữa."

Hoắc Doãn Tư ngẩng người lên nhìn cô, ánh mắt nồng đậm như bóng đêm.

Một lát sau anh đưa tay mở ngăn kéo, lấy đồ từ bên trong ra... An Nhiên cảm thấy xấu hổ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Hoắc Doãn Tư hôn cô, hôn đến mức cô như con cá rời khỏi bờ vậy.

Liều mạng hít thở!

Khi tình cảm nồng đậm, đồng hồ cổ kiểu Anh dưới lầu chậm rãi gõ mười hai cái, vừa trầm vừa nặng.

Một ngày mới, là sinh nhật Hoắc Doãn Tư.

Anh vừa hôn cô vừa lẩm bẩm mở miệng: “An Nhiên, hôm nay là sinh nhật anh, chúng ta tạm thời ngừng chiến, được không?”

An Nhiên bỗng dưng ôm sát anh, cô không nói gì, chỉ là ôm anh như vậy… Năm lần bảy lượt qua đi, Hoắc Doãn Tư rốt cuộc cũng buông tha cô, nhưng vẫn không buông cô ra mà ôm thật chặt.

Chờ đến khi bị mồ hôi làm cho lạnh, anh hôn lên tai cô: “Anh ôm em đi ra ngoài một chút.”

An Nhiên ừ một tiếng: “Em muốn tắm một cái.”

Hoắc Doãn Tư không đồng ý: “Em vừa uống rượu! Không thể tắm được!”

An Nhiên không phản đối.

Đợi đến khi tắm rửa sạch sẽ thay áo tắm, trong phòng ngủ có thêm một chiếc xe thức ăn, mặt trên đặt một cái bánh ngọt cùng một chai sâm banh cùng hai cái ly đế cao.

Đã sớm chuẩn bị rồi.

Hoắc Doãn Tư từ phía sau ôm lấy An Nhiên, nhẹ giọng nói: “Em không thích ở chung cư, anh liền chuẩn bị nơi này, An Nhiên, dọn đến ở cùng anh đi! Dì Lâm và anh trai em, anh đều có thể sắp xếp chăm sóc, đến lúc đó Lâm Hi cũng có thể đến nhà trẻ cùng Duệ Duệ, Duệ Duệ là con trai út của chị anh.”

Anh không nhắc tới Cố Vân Phàm.

Nhưng An Nhiên nghe ra được, điều kiện tiên quyết là cô rời khỏi Cố thị.

Cô nhẹ giọng nói: “Không phải đã nói, hôm nay không nhắc tới những thứ này sao?”

Hoắc Doãn Tư dừng một chút, cũng không nói tiếp, ôm cô đốt ba ngọn nến... Lúc anh cầu nguyện thì dán vào tai cô nói, anh nói nguyện vọng năm nay là kết hôn với An Nhiên.

Trái tim An Nhiên rung động.

Nói một chút không cảm động, vậy khẳng định sẽ không, đổi thành bất kỳ một người phụ nữ nào được một người đàn ông bá đạo thích như vậy, nhiều ít đều sẽ có cảm giác, cũng đều sẽ mềm nhũn.

An Nhiên hơi nghiêng đầu nói nhỏ: “Hoắc Doãn Tư, anh cho em chút thời gian được không?”

Anh cười nhạt: “Được rồi, anh cho em thời gian!”

Sau đó bọn họ ăn bánh kem, nhấm nháp một ly champagne nhỏ.

Trời đêm giá lạnh, bọn họ lại chia sẻ cơ thể lẫn nhau.

……

Sáng hôm sau, An Nhiên tỉnh lại trước, va vào mi mắt chính là gương mặt anh tuấn phóng đại.

Cô gối lên trên cánh tay rắn chắc của anh, ngẩng đầu ngắm anh.

Gen của nhà họ Hoắc tốt, anh lớn lên thật sự rất đẹp, An Nhiên nhịn không được mà duỗi tay nhẹ nhàng xẹt qua ngũ quan góc cạnh rõ ràng của anh, trong lòng thầm nghĩ nếu không cãi nhau thì thật tốt.

Dì Lâm nói, cô nên cẩn thận cân nhắc Hoắc Doãn Tư.

Cô cũng muốn, nhưng rõ ràng là bước đi của bọn họ không nhất trí, anh muốn cô buông tất cả mọi chuyện, chuyên tâm ở bên cạnh anh, mà cô thì lại có những chuyện không thể buông tay được.

Dự án hợp tác Trung Thiên là điểm mấu chốt của cô.

Cô nhất định phải nắm bắt, sau đó mang theo một phần thành tích sáng chói, sau này đến chỗ nào cũng đều là tư lịch của cô.

Hơn nữa, cũng coi như là báo ơn tri ngộ cho Cố Vân Phàm.

Tâm tình của An Nhiên thả lỏng đôi chút.

Hoắc Doãn Tư mở to mắt, không tiếng động mà chăm chú nhìn cô, An Nhiên cảm thấy hơi ngại nên tìm lấy cớ: “Em lên trước đây.”

Tay anh ở trong chăn bắt được cô: “Nằm lại với anh một lát!”

“Anh không cần đến công ty à?”

"Hôm nay là sinh nhật anh! Anh không đến công ty, em cũng xin nghỉ đi."

Nói xong, anh ấy nhìn cô ấy bằng ánh mắt nóng bỏng.

An Nhiên biết có lẽ hôm nay cô ấy không xin nghỉ thì anh ấy sẽ không bỏ qua cho mình, hơn nữa, hôm qua đã cãi nhau không vui nên cô ấy cũng không muốn căng thẳng nữa nên đã đồng ý: "Em đi gọi điện thoại."

Hoắc Doãn Tư vươn tay ra, lấy cho cô ấy.

Anh ấy xoay người, hôn vào sau tai cô ấy, mơ hồ nói: "Gọi cho tổng giám đốc Cố của em, nói là hôm nay em phải ở bên anh."

An Nhiên cảm thấy anh ấy hơi ngây thơ, vỗ anh ấy: "Anh buông em ra đi, để em nói chuyện tử tế."

Hoắc Doãn Tư chống một tay lên, ánh mắt sáng rực.

An Nhiên dịu dọng lại: "Không phải anh đã nói là tạm thời không ồn ào rồi sao? Hoắc Doãn Tư, anh để em giải quyết đi, được không?"

Anh ấy buông cô ấy ra.

An Nhiên khoác áo tắm, đi tới trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại. Ban đầu cô ấy quan tâm cấp trên, hỏi tới tiến triển của Trung Thiên, cuối cùng mới nói chuyện xin nghỉ.

Cố Vấn Phàm đoán được nguyên nhân, cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo cô hãy chơi vui vẻ.

Còn về việc bên Trung Thiên, ông ta sẽ sắp xếp.

An Nhiên cúp điện thoại, xoay người lại: "Xin nghỉ được rồi! Hoắc Doãn Tư, anh muốn nhận quà sinh nhật gì? Em đi mua cho anh."

Anh ấy đi tới, cúi đầu hôn cô ấy, một tay kéo áo tắm của cô ấy ra...

...

Bên kia, Cố Vân Phàm xoa trán, đau đầu dữ dội.

Đêm qua ông ta uống quá nhiều!

Khi ông ta tỉnh lại, xung quanh đều rất quen thuộc. Ông ta đã chạy đến căn biệt thự đã tặng cho Lý Tư Ỷ trước kia, còn ngủ trên chiếc giường họ từng ngủ.

Nhưng Lý Tư Ỷ không có ở đó là được.

Cố Vân Phàm nhìn đầu giường, muốn hút một điếu thuốc, cửa mở ra.

Lý Tư Ỷ từ bên ngoài đi vào.

Trời rất lạnh, cô ấy mặc một độ váy bó sát có dây đeo màu vàng, da thịt trắng nõn, trông rất quyến rũ, đặc biệt là chỗ xẻ tà, đôi chân như ẩn như hiện, khiến đàn ông nào nhìn thấy cũng không chịu nổi.

Cố Vân Phàm cúi đầu châm thuốc, hút một hơi rồi nhả ra một vòng khói.

"Đang mùa Đông mà mặc như thế, đi tìm đàn ông à?"

Lý Tư Ỷ cười nhạt: "Tìm hay không cũng không phải là chuyện của tổng giám đốc Cố! Ngủ đủ rồi thì cút ra ngoài đi, sau này uống say đừng có chạy đến đây làm khùng làm điên nữa, chúng ta đã chia tay rồi, tôi không muốn hầu hạ tổng giám đốc Cố nữa."

Cố Vân Phàm giương mắt, ánh mắt thật sâu.

Ông ta nhớ lại An Nhiên từng nói... Ông ta thương Lý Tư Ỷ?

Ông ta không đồng ý với cách nói này lắm, chỉ là gái qua đường thôi, ngoài việc lên giường khá thích hợp, kĩ thuật tốt, thì không có gì khác người khác cả!

Ông ta nghiêng người, ung dung dập điếu thuốc: "Nếu không có ai, chúng ta quay lại nhé?"

Lý Tư Ỷ nhìn ông ta chằm chằm.

Hồi lâu, cô ấy cười nhạt: "Xin lỗi tổng giám đốc Cố, tôi có người yêu rồi!"

Cố Vân Phàm hơi ngẩn người, rất lâu sau mới lạnh nhạt nói: "Có người yêu thật à? Xin lỗi, là tôi đường đột!"

Ông ta rất ung dung, lập tức đứng dậy rửa mặt rồi rời đi.

Tài xế đã chờ ông ta ở bên ngoài từ lâu, thấy ông ta xuống thì đi mở cửa xe ngay: "Ông Cố, thư kí An nhắc nhở, chín giờ sáng nay ông có một cuộc họp quan trọng."

Cố Vân Phàm ngồi vào xe, cài dây an toàn: "Biết rồi."

Lúc rời đi, ông ta vẫn còn nhìn lên lầu...

Lý Tư ỷ đang đứng ở lầu hai, lẳng lặng nhìn về phía này. Tài xế cũng nhìn thấy, không khỏi nói: "Tôi thấy cô Lý có tình cảm với ông đó."

Cố Vân Phàm chỉ cười thôi.

Cô nhóc kia đang nghĩ gì, sao ông ta không biết được chứ.

Nếu vừa rồi ông ta nói muốn cưới cô ấy, ông ta cho rằng cô ấy vẫn sẽ nhào vào lòng ông ta, nhưng vì ông ta không cho cô ấy một cam kết, nên cô ấy mới bảo ông ta cút đi.

Như thế cũng tốt, thời gian lâu dài, cô ấy sẽ gặp được người tốt.

Còn ông ta cũng chỉ là một đoạn quá khứ không đáng kể trong đời cô ấy thôi.

...

Sinh nhật của Hoắc Doãn Tư được tổ chức ở nhà họ Hoắc.

Vốn dĩ An Nhiên không muốn tham gia. Cô ấy và Hoắc Doãn Tư cũng không đến mức đó, dù hai người đã có con, bây giờ cũng ngủ với nhau rồi.

Nhưng thím Lâm gọi tới, nói rằng sáng nay sẽ có người của nhà họ Hoắc tới, đón cô ấy và Lâm Hi tới nhà họ Hoắc.

An Nhiên lo lắng cho Lâm Hi, đương nhiên sẽ đi theo.

Nhưng cô ấy lại bị Hoắc Doãn Tư bao vây trên giường nửa ngày trời, đến bốn giờ chiều mới chịu bỏ qua. An Nhiên cứ nghĩ đến một ngày một đêm này, mặt lại nóng rực lên.

Đàn ông ba mươi tuổi quá kinh khủng!

Thư kí Nghiêm sai người mang váy dạ hội và trang sức đồng bộ đến cho cô ấy chọn.

Là bạn gái của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị, tối nay cô ấy không thể ăn mặc tùy ý được. An Nhiên chọn một bộ váy màu xanh da trời và một sợi dây chuyền cỡ lớn.

Mái tóc đen xõa xuống, được uốn xoăn nhẹ, tán loạn bên hông.

Nhìn tổng thể rất tinh tế, lại có mùi vị của phụ nữ.

Hoắc Doãn Tư thay đồ xong đi tới, nhìn An Nhiên ở trong gương... Anh ấy lập tức đi tới phía sau cô ấy, ôm cô ấy từ sau lưng. Trên tay anh ấy có thêm một món đồ, một thứ lạnh lẽo được đeo vào ngón giữa của cô ấy.

Là một chiếc nhẫn kim cương.

Hoắc Doãn Tư nói nhỏ: "Đeo ở đây trước, nhé?"

An Nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương đó, lại giật mình tháo xuống... Quả nhiên là chiếc nhẫn kim cương kia.

Lúc trước, cô đã thấy nó trong nhà trọ.

Là chiếc nhẫn khắc chữ.

Hoắc Doãn Tư ôm cô ấy, khàn giọng nói: "An Nhiên, chúng ta bắt đầu lại đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK