Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dáng vẻ không hợp tác của Hoắc Kiều cực kỳ giống làm nũng.
Tuy Khương Lan Thính biết cô không làm nũng nhưng anh không thế kìm chế được mà rung động, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Sao lại là thuốc được? Là đường đỏ! Ngày xưa phụ nữ đều dùng đường đỏ đế tẩm bố cơ thế!”
Hoắc Kiều vẫn không chịu!
Cơ thể của cô được bọc kín mít, chỉ để lộ cặp mắt đen láy, cô yếu ớt mặc cả với anh: “Khương Lan Thính, tôi không phải phụ nữ ngày xưa! uổng cái này sẽ béo lên mất.”
Anh kiên trì dỗ cô: “Nhưng uống vào, dạ dày của em sẽ dễ chịu hơn một chút! Em tắm lại bằng nước nóng nhé, tôi nấu nước cho em rồi.”
Hoắc Kiều bổng vươn tay, sờ vào trán anh.
Khương Lan Thính ngây ngấn.
Anh nhìn chằm chằm vào tay cô, Hoắc Kiều được chiều chuộng từ bé, ngón tay thon dài, đẹp đẽ… Lúc cô muốn rút tay về, anh túm lấy tay cô, giọng trầm thấp hơi khàn: “Em có ý gì?”
Hoắc Kiều rút tay ra: “Tôi xem anh có sốt không! Nay tự dưng ra dáng con người thế!”
Anh đã hiểu, cô đang mắng anh!
Ánh mắt Khương Lan Thính sâu thẳm, anh nhìn cô một lúc rồi mới nói: “Em không nghe lời thế này, anh phải đút cho em thôi!
Hoắc Kiều chửi anh hung ác.
Sau đó cô tự đứng lên, cầm cốc nước đường đỏ uổng sạch, đúng là đồ tổ tiên truyền lại, cô uống ừng ực xong… vẫn còn thấy đắng, cô trả cốc nước lại cho anh rồi đòi kẹo một cách vô cùng tự nhiên.
“Khương Lan Thính, tôi muốn ăn kẹo mơ.”
Nói xong, bọn họ đều hoảng hốt.
Đúng vậy, lúc bọn họ mặn nồng nhất, mỗi lần cô bị bệnh anh đều kiên trì dỗ dành cô, cô uống thuốc xong anh sẽ cho cô một viên kẹo mơ. Thật ra anh từng cưng chiều cô vậy đấy.
Hoắc Kiều khẽ chớp mắt.
Một lát sau, cô cười khẽ: “Xin lỗi, tôi thất lễ rồi!”
Khương Lan Thính không nghe thấy lời xin lỗi của cô mà nhìn thẳng vào mắt cô, một lúc lâu sau anh nhẹ nhàng mở miệng: “Trên người tôi không có kẹo mơ, nhưng tôi nhớ trước kia, ngoài kẹo mơ thì thứ em thích nhất là…”
Anh không nói tiếp nữa mà lựa chọn hành động.
Anh nắm chặt gáy của cô, dịu dàng kéo cô về phía mình, hai vầng trán dựa vào nhau, mắt chạm mắt… Hơi thở hỗn loạn và gấp gáp, đôi môi hé mở, báo hiệu hành động tiếp theo.
Khương Lan Thính ngậm lấy môi cô.
Anh ôm chặt cô trong lòng mình, trao nụ hôn dịu dàng mà sâu hoắm, dùng hương vị của mình át đi vị đẳng của đường đỏ…
“Khương Lan Thính!”
Hoắc Kiều líu ríu: “Anh biết mình đang làm gì không?”
Anh biết chứ!
Anh biết mình không nên làm vậy nhưng giờ phút này anh không thể kiềm lòng nối, không kìm được mà ôm cô, hôn cô… Anh không xin lỗi cô, bởi vì anh cảm giác được cơ thế của cô cũng đang khao khát anh.
Bọn họ chung sổng cực kỳ hòa hợp.
Ngay lúc anh ôm chặt cô, định tiến thêm một bước, thì Hoắc Kiều đấy anh ra.
Cô không tát anh cũng không nói anh thậm tệ, cô chỉ cuộn mình lại, im lặng nhìn chiếc giường.
Đến lúc này, Khương Lan Thính nhẹ nhàng nói một câu: “Chúng ta thử bắt đầu lại từ đầu nhé, được không em?”
“Không!”
Hoắc Kiều khịt mũi, cô thẳng thắn nói cho anh biết: “Bởi vì tôi rất thích anh! Khương Lan Thính, tôi không muốn bị tổn thương vì anh thêm một lần nào nữa!”
Cô rất thích anh, mà tình cảm anh dành cho cô chủ yếu dựa trên ngoại hình của cô.
Những thứ này bạc bẽo tới nhường nào cơ chứ.
Chờ đến khi anh chán ngán, với cái tính không do dự và không chịu trách nhiệm của anh, thứ anh có thể bồi thường cho cô chỉ là một bộ tranq sức… Đồ tranq sức CMN!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK