Ngày hôm sau, Hoắc Minh tới thành phố c.
Ôn Noãn không biết việc này.
Máy bay hạ cánh lúc 10 giờ, trước mười hai giờ Hoắc Minh đã đến nhà họ Lục, quản gia nhìn thấy anh thì hơi kinh ngạc, chạy vào sảnh lớn báo cáo: “Bà cụ, cháu rế bà đến rồi.”
Bà cụ Lục ngạc nhiên: Hoắc Minh lại đến à?
Bà vội vàng hỏi: ‘Vi việc gì?”
Bà cụ lo lắng là có lý do.
Lục Khiêm đã ngủ cùng em gái người ta, còn sinh cả con rồi, nhưng mấy năm nay vẫn không có lời giải thích, nhà họ Hoắc khó chịu là chuyện bình thường, hay là anh tới đây đánh nhau với Lục Khiêm!
Quản gia suy nghĩ một chút: “Nhìn mặt cậu ấy không ổn chút nào!”
Bà cụ Lục càng lo lắng.
Lúc này Hoắc Minh đi vào, kính trọng gọi một tiếng bà nội.
Bà cụ Lục buồn bực.
Ngày thường, Hoắc Minh chủ yếu gọi bà là bà cụ, sao hôm nay lại như vậy? Bà cụ muốn hỏi nhưng Hoắc Minh đỡ bà cụ đi đến sân nhỏ, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Có một số chuyện cháu
muốn nói nói riêng với bà.”
Bà cụ thở phào nhẹ nhõm, cười mắng: “Hoắc Minh, cháu bây giờ thật lợi hại.”
Hoắc Minh nhẹ nhàng mỉm cười.
Khi họ đến khoảng sân nhỏ nơi bà cụ ở, xung quanh không có ai, Hoắc Minh lấy bức ảnh từ trong tay ra, nhẹ nhàng đặt trước mặt bà cụ.
Bà cụ Lục đeo kính đọc sách đế nhìn kỹ hơn.
“Là ảnh cũ của bà! Hoắc Minh, sao cháu lại…”
Khi lật mặt sau bức ảnh, bà cụ ngừng đặt câu hỏi, vẻ mặt thay đổi rất kỳ lạ.
Như đang u sầu, đau khố nhưng cũng có nỗi hoài niệm về quá khứ.
Chỉ thấy mặt sau viết: Phụ nữ đẹp như mơ, Khả Doanh.
Họ của bà cụ Lục là họ Tạ, Tạ Khả Doanh!
Giọng nói của bà cụ hơi run lên: “Hoắc Minh, bà nhận ra nét chữ này. ông ấy là người duy nhất còn nhớtên bà là Khả Doanh.”
Nói xong, mắt bà rưng rưng như sắp khóc.
Hoắc Minh trầm giọng nói: “Có vị sư phụ nhờ cháu đưa cho bà! Người đó nói… nói việc hối hận nhất trong đời này là chưa nói lời xin lỗi với bà.”
Bà cụ vuốt ve bức ảnh, thở dài: “Sao phải
thế? Hoắc Minh, ông ấy có khỏe không?”
Hoắc Minh im lặng hai giây.
Bà cụ lập tức biết hẳn là không khỏe.
Quả nhiên, Hoắc Minh cầm lấy tay bà cụ, nhỏ giọng nói: “Thầy Thanh Thủy đã mất rồi! Bà là người cuối cùng ông ấy nhớ đến!”
Đã qua đời…
Bà cụ giật mình nhưng không khóc, chỉ khẽ vuốt ve mấy chữ sau tấm ảnh kia.
Người đẹp như một giấc mơ.
Khi bà cụ còn trẻ, bà và ông ấy rất đẹp đôi, nhưng hai nhà là đối thủ nhiều đời, nhà ông ấy không đồng ý, còn nói những lời khó nghe, bà cụ cũng là người cứng đầu, nửa năm sau thì được gả vào nhà họ Lục.
Người đàn ông bỏ nhà đi, sau đó nghe người ta nói ông đã vào chùa.
Gọi là Thanh Thủy.
Phòng ngủ lâu đời yên tĩnh, bà cụ không khóc cũng không làm ‘âm ĩ.
Nhưng Hoắc Minh biết bà cụ cảm thấy rất khó chịu.
Anh nhỏ giọng nói về mối quan hệ giữa sư phụ Thanh Thủy và nhà họ Hoắc, bà cụ nghe xong sắc mặt tái nhợt: “ông ấy cho là mình đã
không phạm phải bốn đạo giới, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn làm điều đó vì bà.”
Một người bạn cũ đã qua đời, bà cụ ngồi một mình suốt nửa ngày.
Hoắc Minh luôn ngồi bên cạnh bà cụ.
Đến tối, Lục Khiêm trở về, rất kinh ngạc khi nghe thấy người hầu nói rằng Hoắc Minh đến.
Người hầu nói tâm trạng bà cụ không tốt, có cháu rể đi cùng, ông ấy càng ngạc nhiên hơn nên đi đến sân nhỏ mà không lau mặt.
Cửa phòng ngủ bị khóa.
Lục Khiêm gõ cửa bên ngoài, rất nhẹ nhàng nói: “Sao bà cụ lại tự nhốt mình?”
Cánh cửa cọt kẹt mở ra.
Là Hoắc Minh đi ra, anh đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Cậu, đế bà cụ một mình đi!”
Lục Khiêm cảm thấy khó chịu.
Đi được vài bước, ông không nhịn được hỏi: “Bà cụ làm sao vậy?”
Hoắc Minh im lặng vài giây: “Một người bạn cũ của bà cụ đã qua đời.”
Lục Khiêm có chút nghi ngờ.
Một lúc sau, ông hơi đoán được đó là ai, dù sao hai nhà đều là nhà có danh tiếng, việc này cũng nhiều người biết đến.
Hoắc Minh vốn định quay lại thành phố B trong đêm.
Anh nhớ ôn Noãn và bọn trẻ.
Nhưng anh hiếm khi tới, cho nên Lục Khiêm đã giữ anh ở lại qua đêm: “Bà cụ không vui, trong nhà có nhiều người thì tốt hơn, bình thường bà cụ cũng thương cậu!”
Hoắc Minh đồng ý.
Lục Khiêm tự mình nấu mấy món phụ.
Đêm lạnh như nước, Hoắc Minh đứng trong sân nhỏ gọi điện cho ôn Noãn báo cáo chuyến đi.
Ôn Noãn trả lời điện thoại.
Giọng cô nhẹ nhàng: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, anh có về ăn tối không?”
Hoắc Minh cởi cúc áo khoác, nhỏ giọng nói: “Em và các con ăn trước đi! Anh đi công tác, có thế không về được. Nếu đêm không ngủ được thì đưa Hoắc Tây lên giường ngủ cùng đi, con bé rất dính lấy em.”
Khi anh nói mình đi công tác, ôn Noãn không hề nghi ngờ chút nào.
Cô chỉ bảo anh chú ý thân thế.
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, Hoắc Minh rất nhớ cô, vô thức nói ra những lời sến rện buồn nôn: “ôn Noãn, mới có một ngày mà anh đã
nhớ em rồi.”
“Em cũng thế.”
Tim Hoắc Minh đập thình thịch, đang định nói thêm điều gì đó.
Bên tai anh vang lên giọng nói khó chịu của Lục Khiêm: “Hai đứa ngày nào cũng ở bên nhau, nhưng chỉ xa nhau một đêm cũng không chịu nổi sao?”
Hoắc Minh cúp điện thoại, mỉm cười.
Anh và Lục Khiêm uống một chút rồi nói chuyện.
Hoắc Minh cởi áo khoác, bên trong mặc áo len cổ lọ màu đen, mặt đỏ bừng sau vài ly rượu.
Rất đẹp.
Sau khi uổng rượu, không còn khách sáo như ngày thường nữa, anh tự nhiên hỏi: “Khi nào cậu định cho Minh châu và Thước Thước một mái nhà?”
Lục Khiêm cầm ly rượu cười khổ.
Ông rất muốn xin lổi với Minh châu, lời hứa của ông hết lần này đến lần khác bị trì hoãn, may mắn thay bây giờ không có nguy hiểm gì.
Có lẽ vì phụ nữ rụt rè nên Minh Châu không còn chủ động như trước nữa.
Mà ông phải ăn Tết xong mới có thể giải
quyết được việc riêng.
“Chắc là Tết Âm lịch đó!” Lục Khiêm nhìn chăm chú vào chiếc ly, nói nhỏ.
Lục Khiêm nói rõ ràng, Hoắc Minh rất vui vẻ.
Anh tự mình rót cho Lục Khiêm một ly rượu.
Hai người trò chuyện vui vẻ.
Đêm khuya, Hoắc Minh ngủ ở phòng ôn Noãn, Lục Khiêm đến sân nhỏ của bà cụ Lục, bà cụ buồn bã, ăn không nhiều nên Lục Khiêm làm hoành thánh cho bà.
“Bà cụ ăn nhiều chút đi!”
Lục Khiêm giọng nói ôn hòa: “Nếu mẹ muốn đi xem, con đi cùng mẹ.”
Bà cụ xua xua tay.
Bà cụ nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “ông ấy đoán trước được kết quả nhưng vẫn làm như vậy, là vì ông ấy muốn tự do! Lục Khiêm, mẹ sẽ không làm phiền ông ấy.”
Lục Khiêm gật đầu: “Như vậy cũng tốt!”
Ông hiếu thảo, đêm đó ngủ trên ghế sô pha trong phòng ngủ của bà cụ.
Sáng sớm, Hoắc Minh rời đi.
Lục Khiêm nhờ anh mang đồ đến cho Minh Châu và Thước Thước.
Hoắc Minh về đến nhà thì đã gần trưa.
ở nhà có khách, là em gái của Khương Duệ, Khương Sinh, cũng là vợ của Chu Mộ Ngôn.
Khương Duệ là tình địch số một.
Hoắc Minh không khỏi nhìn Khương Sinh nhiều hơn, Khương Sinh là người đơn thuần, có hơi sợ hãi anh.
Ngồi được một lúc thì chạy trốn rất nhanh.
Hoắc Minh nhìn chiếc xe thế thao màu trắng phóng đi, cởi áo khoác ra, ra vẻ khó hiểu nói: “Có vẻ như cô ấy rất sợ anh!”
Ôn Noãn liếc anh một cái.
Ánh mắt anh như vậy, Khương Sinh lại là người thành thật an phận, sao có thể không sợ hãi?
Hoắc Minh cũng không vội đến công ty.
Anh ôm òn Noãn để cô ngồi trên đùi, rất nhẹ nhàng hỏi cô: “Khương Sinh tới đây có chuyện gì sao?”
Ôn Noãn gật đầu.
“Cô ấy giúp Chu Mộ Ngôn đưa vé. Cuối tuần sau Chu Mộ Ngôn có cuộc đua F1.”
Hoắc Minh cười: “Cậu ta đã gần ba mươi rồi, còn đua xe nữa! Anh nghĩ Khương Sinh rất nuông chiều cậu ta.”
ôn Noãn vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của anh: “Anh ghen tị à? Em không nuông chiều anh sao, lúc anh mất trí nhớ em còn cho anh đi làm luật sư đó!”
Nói tới đây, Ôn Noãn nghiêm túc nói: “Hoắc Minh, em biết anh rất thích làm luật sư. Chờ em sinh xong đứa bé này…”
Hoắc Minh không cho cô nói tiếp .
Anh nhẹ nhàng nói: ‘Anh càng thích làm chồng em hơn”.
Là một người đàn ông, dù thế nào đi nữa anh cũng có thế cho vợ con một cuộc sổng tốt đẹp nhất.
Trước khi gặp ôn Noãn, lý tưởng của anh là luật pháp, nhưng giờ đây lý tưởng cả đời của anh là òn Noãn và các con.
Hơn nữa, việc chinh phục thị trường kinh doanh còn có thể mang lại cho anh cảm giác thỏa mãn rất lớn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK