Ôn Noãn dịu dàng hỏi: “Sao lại khóc rồi? Không phải cậu đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi sao?”
Bạch Vi gật đầu, giọng hơi nghèn nghẹn.
Đang định cùng nhau đi vào, không ngờ phía sau lại có một chiếc xe đi tới. Mọi người quay đầu lại nhìn, vậy mà lại là Diêu Tử An.
Diêu Tử an nhảy xuống xe.
Hắn chăm chú nhìn Bạch Vi, vẻ mặt khá phức tạp.
Đinh Tranh tự tìm đường chết, thế nhưng đến bây giờ hắn vẫn lẻ loi một mình, người lớn ở nhà không phải chưa từng thúc giục, bên cạnh hắn cũng không phải không có phụ nữ, thế nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không đi tới bước kết hôn.
Căn biệt thự mà hắn đã ở khi kết hôn với Bạch vi vẫn được hắn giữ nguyên vẹn như cũ.
Thỉnh thoảng hắn lại tới đó.
Nằm trên giường, nhắm mắt lại, giả vờ như hắn và Bạch Vi vẫn còn là vợ chồng.
Thế nhưng hắn vẫn không thể lừa được bản thân mình,
Bạch Vi đã ly hôn với hắn. Cô ấy đã kết hôn với Cảnh Sâm, sống một cuộc sống viên mãn.
Hắn đến, cảm xúc của Bạch Vi hơi kích động.
Dù sao thì mọi đau khổ trong cuộc đời cô ấy đều do Đinh Tranh và Diêu Tử An gây ra. Cho dù mấy năm nay, những khi nằm mơ nhớ lại vẫn không khỏi căm hận.
Diêu Tử An hờ hững cười khổ.
Sau khi liên hệ, cuối cùng chỉ có thể có ba người đi vào!
Là do Đinh Tranh đích thân chỉ tên yêu cầu, muốn gặp Diêu Tử An, Bạch Vi và Ôn Noãn.
“Yên tâm đi!” Diêu Tử An nói: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Ôn Noãn.”
Phòng tiếp khách nơi mọi người gặp mặt vừa nhỏ vừa đơn sơ.
Thế nhưng đã ở điểm cuối của sinh mệnh, Đinh Tranh cũng không quan tâm tới những thứ này, hai tay hai chân cô ta bị khóa lại, im lặng ngồi đó.
Con người Đinh Tranh giống như đã hoàn toàn thay đổi.
Không có một chút sức lực nào, trong mắt cũng không còn ánh sáng! Mấy người Ôn Noãn tiến vào, trong mắt Đinh Tranh mới có một chút chuyển động: “Đến rồi à?”
Bạch Vi thiếu kiên nhẫn nhất: “Cô muốn sám hối hay
muốn cầu xin tha thứ? Tôi nói cho cô biết, đã quá muộn rồi!”
Đôi mắt tối đen của Đinh Tranh không thể hiện chút thái độ nào.
“Sám hối? Tôi sám hối với cô làm gì!”
“Có tác dụng gì không?”
……
Bạch Vi tức giận tới mức muốn đánh cô ta, người phụ nữ này sắp chết đến nơi mà còn vịt chết không sợ nước sôi.
Đinh Tranh bỗng nhiên phá lên cười.
Cô ta đã sa sút tới cực kiểm, khi cười rộ lên lại có mấy phần rợn tóc gáy.
Diêu Tử An chợt thấy hơi hoảng sợ.
Chuyện năm đó của hắn và Đinh Tranh ồn ào tới mức chẳng có gì vui vẻ, nhưng trước khi cô ta ra đi, hắn rất muốn hỏi cô ta một việc, đúng lúc Bạch Vi đang ở đây, nói thẳng mặt cho rõ ràng cũng tốt.
Giọng Diêu Tử An bình tĩnh: “Đinh Tranh, cuối cùng thì năm đó cô thật sự có một chút thật lòng với tôi, hay chỉ đơn thuần vừa mắt tài sản của tôi?”
Đinh Tranh cười rộ lên.
“Diêu Tử An, anh thì có được mấy xu chứ!”
“Đúng vậy! Tôi muốn bẫy anh để lấy được thân phận bà Diêu, nhưng đó cũng chỉ vì Cố Trường Khanh không cho tôi cơ hội!”
“Tất nhiên, điều thú vị nhất khi quyến rũ anh chính là… Năm đó không phải anh nâng niu Bạch Vi trong lòng bàn tay sao, tôi chỉ đơn giản là muốn nhìn xem tình yêu của Bạch Vi rơi xuống bùn sẽ có cảm giác như thế nào mà thôi! Tôi không có, mấy người cũng không được phép có!”
……
Diêu Tử An ngạc nhiên