Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của anh vừa ngả ngớn vừa khó ưa, thực sự muốn làm cô phải tức giận, tốt nhất là tức đến mức không bao giờ trở về nữa.

Đương nhiên Hoắc Tây biết điều đó.

Nhưng cô vẫn giơ tay lên, sau đó bàn tay nhẹ nhàng dừng trên gò má của anh, một cái tát rất nhẹ không những không đau mà ngược lại còn mang theo một chút cảm giác thân mật.

Cô vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi môi đỏ mọng hé mở, giọng khàn khàn đầy gợi cảm.

nữa.”

“Trương Sùng Quang, sau này anh không được nói như thế

“Sau này, chúng ta cũng không được nói những lời giận dữ như vậy nữa.”

Ánh mắt cô như nước, xinh đẹp tới mức kinh người.

Trương Sùng Quang suýt chút nữa thì không thể chống lại được, bởi vì bản thân Hoắc Tây đối với anh đã là một sự hấp dẫn, đặc biệt hiện giờ cô còn chủ động đến vậy, quả thực là tự đem bản thân mình vào lòng anh.

Anh biết, nếu anh không quan tâm đến cảm xúc của cô, rất có thể anh sẽ đồng ý.

Sau này cô sẽ dịu dàng như nước, mà anh cũng có thể có được điều anh muốn, nhưng mà sao có thể... Anh của bây giờ sao có thể xứng đôi với cô?

Bây giờ Hoắc Tây vẫn hào quang muôn phía, vẫn rực rỡ lóa mắt như vậy.

Mà cơ thể của anh cũng đã vô cùng rách nát, xấu xí tới mức chính bản thân anh cũng không nhìn nổi.

Ánh mắt của Trương Sùng Quang nhanh chóng cụp xuống, anh đưa tay bắt được tay của Hoắc Tây, nhẹ nhàng đẩy ra... Khi lên tiếng một lần nữa là lại lạnh lùng tới cực điểm: “Mong luật sư Hoắc tự trọng, tôi là người đã có bạn gái!”

“Thật không?”

Hoắc Tây đứng trong gió đêm lồng lộng, chăm chú nhìn vào mắt anh, như có thể nhìn thấu tất cả.

Trương Sùng Quang trốn tránh.

Anh rời khỏi bữa tiệc thương mại từ sớm, đến khi ngồi vào xe, anh mất hết sức lực mà tựa lưng vào ghế ngồi, hoàn toàn không muốn động đậy. Toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có chân trái còn đau lâm râm.

Thư ký Tần ngồi phía trước không biết những chuyện này, thấp giọng hỏi: “Tổng Giám đốc Trương, không phải anh phải đợi Tổng Giám đốc Lâm sao? Sao anh lại về trước rồi?”

Trương Sùng Quang không có tâm trạng để nói chuyện công việc.

Anh nhắm mắt lại, cúi đầu, lên tiếng: “Để lần sau gặp đi!... Nhân tiện, giúp tôi dọn dẹp một căn biệt thự, rồi gọi điện thoại cho Hà Lộ, cô ta có thể đưa ra một số yêu cầu nhưng không được phép quá tham lam, sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”

Thư ký Tần à một tiếng.

Cô ấy cũng là một người thông minh, suy nghĩ cẩn thận một lúc liền đoán ra sếp nhà mình bị làm sao.

Chị Ngô đã nói với cô ấy, nói là bà chủ chuyển hết đồ đạc này nọ tới biệt thự.

Gương vỡ lại lành, là chuyện tốt!

Tại sao Tổng Giám đốc Trương lại sợ đến vậy?

Thư ký Tần nở một nụ cười gượng gạo, khuyên: “Anh có muốn nghĩ lại không? Thực ra có lẽ luật sư Hoắc cũng không để ý đến tình trạng cơ thể của anh đâu, hơn nữa sau này chúng ta cũng có cơ hội hồi phục trở lại mà.”

Trương Sùng Quang không lên tiếng.

Anh biết, thư ký Tần cũng không biết về bí mật vợ chồng giữa anh và Hoắc Tây.

Anh và Hoắc Tây không thể làm một cặp vợ chồng bình thường nữa, chỉ vẻn vẹn dựa vào một chút tình cảm này để chống đỡ, có thể duy trì được bao lâu...

Thư ký Tần đợi một lúc lâu cũng không đợi được anh đổi ý.

Cô ấy chỉ có thể làm tốt những chuyện anh giao phó.

Vì vậy thứ bảy Hoắc Tây chuyển tới đây, thứ sáu Trương Sùng Quang liền chuyển ra khỏi biệt thự, hôm đó trời còn đổ mưa, di chuyển rất nhếch nhác, dùng lời của Hoắc Doãn Tư mà nói thì chính là giống như chó nhà có tang.

Hoặc Doãn Tư và Lục Thước đứng ngoài xem đủ trò vui.

Chiếc RV của nhà họ Hoắc lái tới nơi, Miên Miên cùng Tiểu Hồng Duệ nhảy xuống xe, không thèm nhìn cửa liền đi thẳng về phòng ôn bài. Hoắc Tây ôm Tiểu Hoắc Tinh xuống, hỏi người giúp việc: “Ông chủ đâu?”

Người giúp việc không dám nói ra nguyên nhân.

Hoắc Tây cười một tiếng rất nhẹ, xem ra Trương Sùng Quang vì trốn cô mà rụt người chạy mất rồi.

Cô sắp xếp xong cho bọn trẻ, giao Tiểu Hoắc Tinh cho bảo mẫu chăm sóc tạm thời, còn cô tự mình gọi điện thoại cho thư ký Tần hỏi thăm tung tích của Trương Sùng Quang, đương nhiên thư ký Tần hy vọng hai người họ có thể ở bên nhau, vì vậy bèn tiết lộ một vài thông tin, sau đó lập tức quăng điện thoại bảo vệ mạng nhỏ của mình.

Hoắc Tây hiểu rõ ý của cô ấy.

Cô bình tĩnh nở nụ cười nhạt, gửi tin nhắn cho Trương Sùng Quang: “Lát nữa em tới đón anh!”

Hoắc Tây lái xe vào biệt thự của Trương Sùng Quang.

Đã là hoàng hôn.

Ngày mưa dầm, một lớp khói bụi hoàng hôn vương vấn giữa không trung, nhìn có vẻ hơi mờ mịt hư vô.

Biệt thự rất lớn, bảo vệ ở cổng vậy mà lại nhận ra cô, không hỏi nhiều lời liền lập tức mở cửa cho cô, còn lặng lẽ giơ tay làm ra ký hiệu cố lên, Hoắc Tây đoán có lẽ trước đây bảo vệ cũng từng phục vụ hai ông bà cụ.

Cô cười, lái xe vào biệt thự, đi vòng qua một đài phun nước, dừng lại trong bãi đỗ xe.

Mưa tầm tã không ngớt.

Thực sự không phù hợp để ra ngoài, cũng không phù hợp để đi lấy lòng người khác, thế nhưng Hoắc Tây vẫn chọn đến đây đón Trương Sùng Quang trong thời tiết thế này, đương nhiên cô cũng biết anh cũng sẽ không đi theo mình.

Không sao cả, mục đích lần này của cô cũng chỉ là thông báo cho anh biết mà thôi.

Khi xuống xe, Hoắc Tây không mở ô, rất nhanh quần áo của cô đã trở nên ẩm ướt, có người giúp việc quen thuộc tiến đến gần cầm ô che cho cô, hơi khó xử lên tiếng: “Bà chủ, ngài vẫn nên trở về đi ạ!”

Cô ấy nhìn về hướng căn biệt thự, thấp giọng nói: “Cô Hà đang ở đây!”

Cô Hà...

Hoắc Tây đoán cô ấy đang nói Hà Lộ, cô không hề ngạc nhiên nhưng ít nhiều vẫn có chút để ý. Nếu là trước đây có lẽ Hoắc Tây sẽ quay đầu bỏ đi, thế nhưng nếu cô thực sự muốn lấy được thứ gì đó, đừng nói chỉ có một Hà Lộ, cho dù là mười Hà Lộ cũng không thể ngăn được cô.

Hoắc Tây cười nhạt: “Anh ấy đang ở đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK