Hoắc Tây hơi sửng sốt.
Thái độ của Trương Sùng Quang là chuyện mà cô không ngờ tới, cô cũng không cho rằng mới ngủ một đêm mà có thể khiến tính tình cậu thay đối nhiều như thế.
Thế nhưng cậu lại chân thành như vậy.
Hoắc Tây không thể từ chối được đề nghị này, hoặc nên nói là, cô cũng muốn cho Miên Miên một gia đình đầy đủ.
Huống chi sau này còn có thêm một đứa bé nữa.
Hồi lâu sau, Hoắc Tây khẽ “ừ” một tiếng nhỏ như muỗi kêu, đôi mắt ánh lên một lớp lệ mỏng.
Trương Sùng Quang thấy đuôi mắt ửng đỏ của cô thì quay sang liếm hôn lên nước mắt của cô: “Đừng khóc! Hoắc Tây, đừng khóc!”
“Tôi không có khóc!”
Hoắc Tây mạnh miệng rồi lại kéo chăn che kín đầu, không muốn để cho cậu thấy trò hề… Cô khó chịu, cũng chỉ có chính cô mới biết được sự thỏa hiệp của mình lúc này có bao nhiêu không cam tâm.
Có lẽ, đây chính là cái giá cô phải trả khi
thương cậu lúc còn quá nhỏ!
Trương Sùng Quang lớn lên cùng cô, hiểu cô rất rõ, sao có thế không biết tâm trạng của cô vào lúc này.
Cậu cũng không ép buộc cô, chỉ chậm rãi ôm lấy cô và cả chăn bông!
Tay cậu từ từ siết chặt lại, ôm trọn cả người cô vào lòng… Phải đến giờ khắc này, cậu mới có thế thật sự cảm nhận được cô đã trở lại, nằm trong lòng cậu, đồng ý sống cùng với cậu.
“Hoắc Tây, em về rồi!” Cậu khẽ nói.
Cổ họng Hoắc Tây như nghẹn lại, sự khó chịu trong lòng càng thêm nặng nề, cô muốn lên tiếng, nhưng một chữ cũng không thế thốt được.
Trương Sùng Quang cũng không quan tâm cô có trả lời hay không.
Cậu chỉ ôm chặt cô vào lòng, thật chặt… Dưới tầng truyền đến âm thanh vui vẻ của Miên Miên, chắc là đang chơi với cún con, cô bé rất hoạt bát, thoạt nhìn không giống như bị bệnh chút nào.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng vạch chăn ra đế gương mặt Hoắc Tây lộ ra một chút.
Mái tóc dài của cô xốc xếch, chóp mũi hồng hồng.
Trông như vừa khóc.
Giọng Trương Sùng Quang nghẹn lại: “Em đã nuôi con bé rất tốt! Nó rất đáng yêu.”
Cậu nhớ ban đầu cậu không muốn có con, cậu từng nghĩ đến chuyện sẽ nhận con nuôi hoặc là sẽ nuôi nấng Hoắc Tây như trẻ con đều được. Thế nhưng hôm nay Miên Miên lớn từng này làm cậu cảm thây, nếu được lựa chọn lại thì sẽ giữ Miên Miên.
Mối liên kết với máu mủ, trước đây cậu hoàn toàn không hiếu.
Sau khi có được rồi thì hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay.
Cả buổi sáng, Trương Sùng Quang đều ở bên cạnh Hoắc Táy, một mặt là sự vui sướng khi mất đi rồi tìm lại được, mặt khác là cậu cũng tự biết tối qua mình quá mạnh bạo… Nên cậu rất vui lòng ở bên cạnh Hoắc Tây.
Cậu nói rất nhiều, sau đó thì Hoắc Tây ngủ mất.
Lúc thức dậy thì đã đến giờ cơm trưa.
Trương Sùng Quang bước vào gọi Hoắc Tây đi ăn cơm, cô ngồi dậy rồi dùng tay vuốt vuốt mái tóc dài… Cô đế ý thấy cậu ở nhà cũng ăn mặt rất trang trọng.
“Anh không đến công ty à?”
Trương Sùng Quang nhìn sơ quần áo mình
rồi cười nhạt: “ở nhà thì không được ăn mặc trang trọng hả?”
Hoắc Tây biết cậu có ý gì.
Không phải là muổn dùng vẻ ngoài để quyến rũ cô à, tiếc là trai xinh gái đẹp gì cô cũng thấy rồi, cậu ấy à… Thật ra cũng không tính là gì!
Cô vén chăn lên, bước xuống giường, vừa đi được một bước chân đã mềm nhũn.
Nhưng cô không muốn biểu hiện vụng về trước mặt cậu nên cố ưỡn thẳng eo, sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ.
Trong phòng rửa tay, Hoắc Tây hung hăng đánh răng!
Có thế là vì biếu hiện của cô khá tốt đẹp nên đến chạng vạng tối, Trương Sùng Quang chủ động hỏi cô: “Không phải công ty luật tổ chức tiệc mừng sao? Không đi à?”
Hoắc Tây ngồi trên salon lật tạp chí, nghe thế thì miễn cưỡng hỏi: “Anh đế tôi đi à? Lúc về sẽ không tính số với tôi đó chứ? Tôi không thế nào chịu nối tính tình của anh lúc này!”
Trương Sùng Quang bước đến trước mặt cô, nghiêng người cắn nhẹ lên chóp mũi cô.
“Anh đưa em đi!”
Hoắc Tây ngơ ngác, một lát sau cô đè giọng
nói: “Dì còn đang ở đây!”
Trương Sùng Quang không nói gì, vẫn duy trì góc độ như thế mà nhìn cô… Chia xa mấy năm, cậu rất muốn ở cạnh cô mọi nơi mọi lúc, thân thiết như thế đã tính là gì?
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hoắc Tây đố chuông.
Là thư ký gọi cô.
Thư ký gọi điện đến là đế hỏi về chuyện tiệc mừng tối nay, Hoắc Tây nhìn ánh mắt Trương Sùng Quang rồi nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ đến đúng giờ.”
Cô cúp điện thoại: “Tôi tự lái xe đến đó!”
“Chân em không tê à?” Trương Sùng Quang cầm chìa khóa xe: “Đế anh đưa em đi!”
Hoắc Tây còn chưa kịp nói gì thì cậu đã ôm lấy Miên Miên, một tay khác thì xách Tiểu Quang ra ngoài…
Hoắc Tây nhỏ giọng nói: “Tôi còn chưa thay quần áo đâu!”
Trương Sùng Quang cũng không quay đầu lại, giọng điệu rất vui vẻ: “Vậy em thay nhanh đi! Anh lên xe chờ em.”
Hoắc Tây:…
Cô lên tầng thay một cái áo sơ mi và quần đen, đơn giản thoải mái, thích hợp cho tiệc mừng công ty.
Bình thường cô cũng không thích đeo trang sức.
Chỉ có ngón giữa là đeo một chiếc nhẫn đôi với Trương Sùng Quang, cô lựa trong hộp trang sức một đôi hoa tai hoa hồng xanh ROSE, đeo lên rất thích hợp, xinh đẹp nhưng không lố.
Hoắc Tây xuống tầng, mở cửa ngồi vào trong xe.
Trương Sùng Quang vốn đang nghiêng đầu nói chuyện với Miên Miên, nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn cô.
“Sao thế?” Hoắc Tây kéo dây an toàn.
Giọng Trương Sùng Quang bổng trở nên trầm khàn: “Trông em thật là đẹp.”
Quần dài che đầu gối, làm chân cô vừa dài vừa thẳng.
Cậu còn nhớ tối qua mình còn cầm lấy nó thế nào, đã xúc động đến không thế kiềm chế ra sao.
Mặt Hoắc Tây nóng lên.
Đường đến nhà hàng ước chừng mất nửa tiếng lái xe, Miên Miên lần đầu được ra ngoài với bố mẹ nên rất phấn khích.
Cô bé cứ ríu ra ríu rít.
Trương Sùng Quang vô cùng kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô bé, cực kỳ dịu dàng.
Hoắc Tây dựa lưng vào ghế ngồi, không chen miệng vào nhưng vẫn lắng nghe cuộc đối thoại của hai người họ,
Cô có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Miên Miên, khác hẳn lúc sống cùng cô và Bạch Khởi, vai trò người cha của Trương Sùng Quang người ngoài không thế nào thay thế được.
“Đang nghĩgì đó?”
Bỗng dưng cậu nắm lấy tay cô.
Hoắc Tây hơi mất tự nhiên, cứng đờ người: “Anh nhìn đằng trước đi, đang lái xe đấy!”
Trương Sùng Quang mỉm cười buông tay cô ra.
Đến cửa nhà hàng, Trương Sùng Quang dừng xe lại rồi bước xuống mở cửa xe cho Hoắc Tây.
Hoắc Tây nói: “Tự tôi vào được rồi!”
Trương Sùng Quang liếc nhìn nhà hàng rồi cười cười: “Sao thế, sợ đồng nghiệp nhìn thấy anh à? Hay là do anh nhỏ nhen?”
Hoắc Tây trợn mắt: “Bọn họ đều biết anh!”
Trương Sùng Quang thấy dáng vẻ của cô thì
mềm lòng: “Được rồi, chỉ đùa với em một chút thôi! Vào trong đi!”
Cậu nói xong thì định lên xe lại.
Có mấy người bước xuống chiếc xe bên cạnh, là luật sư cùng công ty, trong đó có luật sư Trân là giám đốc vụ án ở thành phố H, anh ta vừa thấy bọn Hoắc Tây thì bước đến cười xòa tiếp đón: “Luật sư Hoắc, đây là người yêu Tổng Giám đốc Trương của cô à?”
Không đợi Hoắc Tây giới thiệu, luật sư Trần đã bắt tay Trương Sùng Quang như đã thân quen từ lâu.
“Tổng Giám đốc Trương, xin lỗi vì mấy hôm trước còn kêu luật sư Hoắc đi làm, quấy rầy cuộc sống tân hôn của hai người! Hôm nay tôi làm chủ, dù thế nào cũng phải bồi thường thỏa đáng cho Tổng Giám đốc Trương mới được!”
Trương Sùng Quang thận trọng cười cười: “Không khéo rồi, tôi đang định về nhà!”
Luật sư Trần cứ cố giữ người lại.
Trương Sùng Quang đưa mắt nhìn mặt Hoắc Tây: “Cũng phải xem ý của vợ thế nào đã!”
Đã nói đến mức này rồi, sao Hoắc Tây có thể từ chối được?
Luật sư Trần chậm chạp đè tay lên vai Trương Sùng Quang vỗ nhẹ, rồi đè giọng nói: “Tôi
hiếu mà Tổng Giám đổc Trương! Đàn ông mà, không phải là sợ vợ mà là nể mặt vợ!”
Trương Sùng Quang vẫn thận trọng cười nhạt.
Diễn vai sợ vợ vô cùng hoàn hảo.
Cậu ôm Miên Miên ra, lại đi gửi Tiếu Quang vào một tiệm thú cưng ở phía đối diện, Tiểu Quang còn nắm lồng nhe răng nhếch miệng với cậu!
Lúc vào phòng riêng, Miên Miên rất được các chị gái hoan nghênh.
Thay phiên nhau ôm.
Miên Miên không biết gì cả, mềm nhũn ra, làm mọi người vô cùng yêu thích…
Luật sư Trần vừa vào đã nghĩ đến chuyện xã giao, náo loạn muốn mời rượu Trương Sùng Quang, Trương Sùng Quang chỉ cười khẽ: “Lát nữa còn phải lái xe, không tiện uống.”
“Lát nữa gọi người lái hộ là được!”
“Hôm nay Tổng Giám đốc Trương và luật sư Hoắc phải có người uống!”
Nếu là ngày thường chắc chấn Hoắc Tây sẽ không tránh được, nhưng hôm nay có Trương Sùng Quang ở đây sao có thể để cô uống được,
cậu nhận lấy ly cười cười: “Xin lỗi, chúng tôi đang chuấn bị đế mang thai.”
Chuấn bị mang thai, chỉ bốn chữ đã đủ khiến người khác liên tưởng một trăm ngàn chữ.
Nam đẹp trai, nữ xinh xắn.
Thế thì ý tưởng càng nhiều thêm!
Ngày thường da mặt Hoắc Tây dày là thế cũng không chịu được nhiều ánh nhìn như vậy, cô tựa đầu vào ghế: “Đừng nghe anh ấy nói bậy, chỉ là cơ thế hơi khó chịu thôi!”
Luật sư Trần chợt nhận ra mình đang làm gì, thuận theo bậc thang mà bước xuống.
Bữa này rất náo nhiệt, Trương Sùng Quang cũng rất thoải mái dễ chịu, làm các đồng nghiệp của Hoắc Tây ai nấy đều vui vẻ, thậm chí còn hẹn nhau lần sau lại tụ họp.
Đến khi tàn tiệc rồi lên xe lại, Hoắc Tây mới không nhịn được mà nói: “Anh đúng là giỏi!”
Buối tụ họp nhàm chán như thế mà cậu vẫn nhiệt tình được.
Trương Sùng Quang quay sang nhìn Miên Miên, bé con chắc là mệt rồi nên ngồi trên ghế trẻ em mơ màng buồn ngủ.
Tiếu Quang ngồi xổm bên cạnh, tựa vào đầu cô bé.
vẻ mặt Trương Sùng Quang dịu dàng, dời mắt đi rồi nói: “Anh cảm thấy thú vị lắm!”
Hoắc Tây từ chối lên tiếng.
Thật ra cô cũng biết Trương Sùng Quang làm vậy cũng chỉ vì muốn hòa nhập vào cuộc sống của cô, với tính tình của cậu sao có thể thấy bọn luật sư Trần thú vị được chứ!
Cô cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng tựa lưng vào ghế.
Trương Sùng Quang khẽ ném áo khoác đang vắt lên ghế dựa sang cho cô: “Khoác lên đi, đừng đế lạnh
Hoắc Tây nhẹ đắp lên người.
Trương Sùng Quang cũng không lập tức khởi động xe mà lại tắt đèn đi, nghiêng người sang, giọng cũng đè thật thấp: “Hoắc Tây, em thấy sao? Sống chung một ngày rồi, em cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu lại được không?”
Hoắc Tây tỉnh táo hơn chút.
Cô cũng đè giọng theo cậu: “Không phải chúng ta đã bàn bạc xong rồi sao, tại sao lại hỏi như vậy?”
Trương Sùng Quang dứt khoát nhào người đến, bắt lấy gáy cô, dán trán vào trán cô: “Đừng giả ngu, em biết ý anh mà! Anh nói ở bên nhau là yêu nhau, chứ không phải là tạm thời.”
Cậu không cho phép cô trốn tránh hay làm lơ, kiên quyết phải nghe được câu trả lời.
Hoắc Tây trợn mắt: “Mới một ngày sao mà biết được!”
“Thế thì một tuần, một tháng, một năm… Mười năm! Chỉ cần em vẫn luôn ở bên cạnh anh thì sẽ biết được thôi, được không?”
Hoắc Tây trầm giọng nói: “Trương Sùng Quang, anh lại muốn tôi hứa hẹn nữa à!”
“Đúng, vậy em có hứa hay không?”
Cậu hỏi xong thì cứ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
Hoắc Tây không trả lời, chỉ nhẹ nhàng tiến tới khẽ hôn lên môi cậu một cái, rồi lại ôm hờ một cái: “Lái xe đi! Miên Miên ngủ rồi!”
Còn cả Tiểu Quang chưa được ăn tối, mắt chó đầy sự u oán!
Hầu kết Trương Sùng Quang khẽ động đậy.
Lát sau cậu vẫn buông tha cô, cho xe chạy, lái rất chậm bởi vì Miên Miên đang ngủ.
Nhạc cậu bật cũng chọn loại êm dịu.
Trở lại biệt thự, Trương Sùng Quang dùng chăn bọc nhóc con ôm xuống xe, còn Hoắc Tây thì dắt Tiểu Quang.
Cô đi ở phía cuối, nhìn Trương Sùng Quang
trước mặt mà nghĩ, cứ như vậy đi!
Thật ra cũng không tệ!
Hoắc Tây giao Tiểu Quang cho dì rồi bước lên tầng theo, Miên Miên còn chưa uống thuốc đâu!
Thế nhưng bé con ngủ rất sâu, Trương Sùng Quang không nỡ đánh thức, cậu nhìn gương mặt cô con gái nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Bỏ một bữa có được không?”
Hoắc Tây không trả lời.
Cô ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng sờ lên gương mặt ấm áp của Miên Miên, dịu dàng gọi cô bé dậy.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Miên Miên tỉnh dậy.
Cô bé cau mày một cái: “Mẹ, con không muốn uống thuốc!”
Hoắc Tây nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng.
Cô trấn an một lúc lâu rồi mới đố vài viên thuốc trong lọ thuốc đặt ở đầu giường ra, nhanh nhảu rót nước ấm. Mặc dù Miên Miên sợ đắng nhưng vẫn rất nghe lời, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu như cái bánh bao nhưng vẫn uống thuốc, uổng xong thì vùi vào lòng Hoắc Tây nhỏ giọng gọi mẹ.
Hoắc Tây vẫn luôn ôm cô bé.
Hồi lâu sau, Miên Miên bất động, Trương Sùng Quang tưởng cô bé ngủ rồi nên muốn ôm lấy.
Thế nhưng Miên Miên chợt khóc lên, giọng nho nhỏ: “Mẹ, có phải Miên Miên sẽ chết không?”
Hoắc Tây cúi đầu hôn cô bé, nghẹn giọng: “Tất nhiên là không! Miên Miên phẫu thuật xong thì sau này sẽ là bé gái khỏe mạnh rồi!”
Miên Miên còn quá nhỏ nên nửa hiếu nữa không.
Nhưng trong lòng cô bé vẫn thấy sợ hãi, đôi tay nhỏ bé ôm chặt mẹ không chịu buông, Hoắc Tây kiên nhẫn trấn an cô bé… Ước chừng nửa tiếng sau, Miên Miên mới thật sự ngủ.
Từ đầu tới cuối, Trương Sùng Quang đều đứng đó lẳng lặng nhìn chăm chăm.
Cậu không dám bước đến, sợ quấy fây Miên Miên, bởi vì cậu nhìn ra được bé con đang gặp ác mộng.
Đến khi Hoắc Tây thả Miên Miên xuống, đắp kín chăn, cậu mới nhẹ nhàng cầm vai cô: “Sao con bé lại bị tật này?”
Hoắc Tây nghiêng người vặn nhỏ đèn.
Cô kêu Trương Sùng Quang ra phòng khách nói chuyện, hai người đến phòng khách nhưng Hoắc Tây lại trầm mặc cầm ly nước hồi lâu.
Trương Sùng Quang cũng không ép cô.
Rất lâu sau, Hoắc Tây mới nhỏ giọng nói: “Có lần Miên Miên tỉnh lại nghe thấy bác sĩ đang thảo luận bệnh tình của mình! Có y tá cố ý dọa nó… Sau đó thì mắc tật này, nhưng không thường xuyên, thỉnh thoảng giật mình tỉnh giấc sẽ như thế!”
Trương Sùng Quang từ từ siết chặt nắm tay.
Cậu không hề lên tiếng, chỉ nhẹ kéo Hoắc Tây vào lòng…
Chắc là do cái ôm của cậu quá ấm áp làm Hoắc Tây thấy xót xa, cô muốn nói về bệnh tình của Miên Miên, nói về tương lai sau này nhưng chẳng thốt lên thành lời.
Dù trông như gương vỡ lại lành, nhưng tám năm cộng thêm ba năm, có bao nhiêu lạnh nhạt?
Trương Sùng Quang hôn lên trán cô: “Sau này có anh ở đây!”
Hai người lẳng lặng ôm nhau rất lâu…
Vốn trên đường về cậu rất rung động, định tối nay sẽ ôm lấy cô đòi “ngủ”.
Thế nhưng hiện tại, cậu hoàn toàn không còn tâm tư đó nữa.
Mà quan tâm đến chuyện của Miên Miên hơn.
Bỗng nhiên cậu hơi hối hận vì đã từng nói với Hoắc Tây, cậu không cảm thấy cô là một người mẹ tốt… Ba năm, ở nơi mà cậu không thể nhìn thấy, Hoắc Tây sống không tốt như cậu nghĩ.
Thêm Bạch Khởi nữa, chắc chắn cô không hề thoải mái!
Trương Sùng Quang cúi đầu dán vào mặt cô, lấm bấm: “Sau này anh sẽ đối xử tốt với em! Tốt hơn cả trước đây!”
Cậu nói những lời này ra cũng thấy chua xót!
Rất đè nén!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK