Nửa năm nay cô ấy nghe nói bệnh tình ông đã chuyển biến tốt hơn rồi, cô ấy nghĩ, ông đã ít nhiều gì cũng muốn liên hệ với mình, nhưng ông chẳng có số điện thoại...
Bây giờ đột nhiên ông xuất hiện.
Giống như vào một buổi tối vào nhiều năm về trước, trong biệt thự bỗng có rất nhiều xe Audi, lúc đó cô ấy đang đau lòng vì chuyện của Cố Trường Khanh, nghe thấy có tiếng động nên cô ấy đi xuống lầu và nhìn thấy Lục Khiêm.
Đôi mắt Minh Châu ngấn lệ.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào ông, cơ thể đứng yên bất động, mọi thứ xung quanh dường như chững lại.
Đầu óc cô ấy trống rỗng, điều duy nhất cô ấy biết được là...
Ông quay về rồi.
Lục Khiêm cũng như vậy, ánh mắt sâu thẳm gần như nhìn cô ấy không biết chán
Vẫn xinh đẹp như trước, chỉ là trông rất chín chắn.
Cuối cùng Minh Châu cũng định thần lại, bờ môi cô ấy run rẩy, và trên mắt cũng xuất hiện một vệt đỏ bất thường, cô ấy ngồi xổm xuống che dấu mình để bắt đầu nhặt bánh mì rơi trên đất.
"Bẩn rồi, lần sau lại mua." Lục Khiêm khom người nhặt giúp
cô ấy.
Bàn tay chạm vào cùng một chỗ
Chỉ có điều làn da chỉ chạm khẽ một chút nhưng cô ấy lại có phản ứng mạnh, cô ấy bỗng đứng dậy.
Thậm chí cô ấy không cần miếng bánh mì nữa, mà loạng choạng bỏ chạy.
Lục Khiêm đứng dậy nhìn bóng lưng của cô ấy.
Ôn Noãn chầm chậm bước đến.
Cô nắm tay của Thước Thước, khuôn mặt tròn trịa của cậu bé này đầy căng thẳng nhưng đôi mắt đen láy nhìn chằm vào Lục Khiêm.
Giống như sợ ông biến mất.
"Cậu!" Giọng nói của Ôn Noãn gấp gáp.
Cô ngước mặt lên nhìn ông, với ánh mắt ngưỡng mộ nên giọng nói càng giống như muốn bật khóc.
Hai năm, cô đã bay đến Thụy Sĩ không dưới hai mươi lần.
Cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ đau khổ nhất của Lục Khiêm.
Cô biết rằng hôm nay ông đứng ở đây khó khăn biết chừng nào.
May thay tất cả đều đã qua rồi, sau này sẽ tốt thôi.
Lục Khiêm khế vỗ vỗ vào cô, sau đó khom lưng nhìn Thước Thước, giọng nói có vẻ ấm áp: "Dẫn bố đi thăm em gái được không?"
Khuôn mặt của Thước Thước vẫn rất căng thẳng.
Lục Khiêm hơi đau lòng, ông đưa tay ra xoa đầu cậu bé: "Tên ngốc này."
Thước Thước mím chặt môi.
Cậu bé nói: "Em gái ở trong phòng mẹ."
Cậu bé đi về phía trước, bước đi rất nhanh, có vẻ như đang tức giận.
Lục Khiêm có chút phiền muộn.
Ôn Noãn khẽ nói: "Qua lát nữa sẽ ổn thôi"
Lục Khiêm đưa bánh mỳ cho cô, và đi theo Thước Thước ở phía trước, tên nhóc này tức giận nên dẫn người đến tầng hai thì bản thân chạy thình thịch, đi tìm Trương Sùng Quang.
Lục Khiêm gõ cửa rồi đi vào.
Ông đã nhiều lần đến căn phòng nữ tính này, nhưng có lẽ lần này có thêm một bé nhỏ nên trong không khí lại gia tăng thêm mùi ngọt ngào, mùi thơm dễ chịu.
Minh Châu đang ở trên sân thượng.
Cô ấy đứng quay lưng ngược sáng, không nhìn thấy được
rõ ràng.
Lục Khiêm khép nhẹ cánh cửa phòng ngủ.
Ông chậm rãi đi đến trước một cái giường nhỏ bằng gỗ nhỏ màu hồng, bên trong là một bé gái đang ngủ.
Hơn một tuổi.
Cảnh xuân tươi đẹp, đứa trẻ say giấc nồng.
Trắng trẻo mềm mại, và mái tóc xoăn màu trà.
Trông có vẻ giống với Hoắc Tây, nhưng vẻ ngoài của Hoắc Tây rất thanh tú, còn Tiểu Lục U lại thiên về sự tươi sáng.
Lục Khiêm cực kỳ yêu thích.
Vừa hay lúc này đứa bé đã tỉnh dậy.
Đôi mắt sáng ngời đó nhìn chằm vào ông mang theo chút mới lạ.
Lục Khiêm nghiêng người xuống bế cô bé lên, cô nhóc không những không sợ người lạ, mà còn chủ động tiến lại gần áp khuôn mặt mềm mại đó lên má của Lục Khiêm, i a gọi bố.
Khóe mắt của Lục Khiêm nóng lên.
Ông đỡ lòng bàn tay vào cái mông của cô nhóc, và cẩn thận hôn lên.
"Sao con lại biết bố là bố của con vậy?"
Dĩ nhiên là Tiểu Lục U không thể trả lời.
Cô bé thích thú cười khúc khích, cánh tay ngắn ngủn ôm lấy Lục Khiêm.
Lục Khiêm lặng lẽ ôm lấy con bé một lúc, ngửi mùi sữa thơm trên người con bé, sau đó chỉnh lại chiếc váy nhỏ rồi đi lên sân thượng.
Minh Châu vẫn còn đang đứng ở đó.
Cô ấy mặc một chiếc váy hoa dài, bên ngoài khoác một chiếc áo vest dài rộng thùng thình.
Mái tóc đen dài xõa ở phía sau như rong biển.
Cơn gió nhẹ thổi đến.
Bóng lưng cô ấy vô cùng xinh đẹp.
Lục Khiêm bể đứa trẻ đi lại gần, dường như cô ấy cảm nhận được nên nói khẽ: "Em còn tưởng anh sẽ không quay về nữa."
Lục Khiêm không nói gì cả.
Minh Châu ngước đầu lên.
Cô ấy quay người lại lặng lẽ nhìn ông, mắt mũi đã ửng đỏ lên hết rồi, rõ ràng là đã khóc.
Lục Khiêm bảo cô ấy đừng khóc.
Minh Châu nén giọng nói lại: "Chúng ta đã kết thúc rồi, nhưng anh nên để ý đến Thước Thước, mà anh thì cứ như vậy mà đi.
"Anh biết rồi." Giọng nói Lục Khiêm có chút nghẹn ngào.
Nếu lại nói lời xin lỗi thì có vẻ rất cứng nhắc.
Ông lựa chọn im lặng.