Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hóa ra nguyên nhân năm đó Đinh Tranh chen chân vào vậy mà chỉ là một lý do đơn giản như vậy.

Giọng hắn khàn khàn: “Cô chưa từng thích tôi?”

Đinh Tranh nhìn hắn bằng ánh mắt nham hiểm: “Chưa từng! Chưa bao giờ!”

Diêu Tử An bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.

Hắn đã vì một người phụ nữ như vậy mà chôn vùi tình yêu của hắn và Bạch Vi, hi sinh hôn nhân của mình.

Diêu Tử An nhìn về phía Bạch Vi.

Hắn khao khát có thể nhìn thấy điều tương tự trong mắt Bạch Vi.

Nhưng ngoại trừ ngạc nhiên, Bạch Vi chẳng thể hiện cảm xúc gì khác, cuối cùng cô ấy thì thầm nói: “Hóa ra là như vậy!”

Cô ấy nở nụ cười, cuối cùng cũng được thoải mái.

Cô ấy nhẹ nhàng lên tiếng: “Đinh Tranh, tôi không trách cô! Hiện tại tôi sống rất tốt!”

Cảnh Sâm rất tốt với cô ấy, con của họ rất ngây thơ đáng yêu.

Cô ấy thực sự hạnh phúc!

Trong lòng Diêu Tử An đau đớn như kim châm, hắn nhìn Bạch Vi, định nói gì đó, thế nhưng một chữ cũng không thoát ra được.

Đinh Tranh hơi khoái trá.

“Tốt lắm! Tôi chết còn kéo theo mấy cái đệm lưng!”

Cô ta nhìn về phía Ôn Noãn: “Cô không nói tiếng nào thế? Sao nào? Sợ tôi lại hại cô à?”

Ôn Noãn cười nhạt: “Là không có gì để nói cả!”

Giống như Bạch Vi, ngay khi Đinh Tranh nói ra những lời nói điên khùng đó, cô đã cảm thấy không có gì phải tranh cãi nữa cả.

Một người sắp chết mà thôi!

Cô bỗng nhiên không muốn ở lại nơi này dù chỉ một giây một phút nào nữa, không muốn nhìn thấy sự u ám ở đây, vì vậy đỡ bụng chậm rãi đi ra ngoài.

Đi tới cửa, Đinh Tranh đột ngột gọi cô lại từ phía sau.

“Ôn Noãn!”

Ôn Noãn dừng lại, nhưng không quay người.

Giọng Đinh Tranh bỗng nhiên trở nên thảm thiết: “Cô không tiếc nuối chút nào sao? Cố Trường Khanh anh ấy thực sự yêu cô! Anh ấy chỉ không biết mà thôi. Hai người yêu nhau bốn năm mà cô không luyến tiếc chút nào sao? Khi nằm mơ lúc đêm khuya cô không nghĩ tới anh ấy một chút nào sao?”

Cô họng Ôn Noãn có chút tanh ngọt.

Cô cố gắng kiềm chế nói: “Tiếc nuối thực sự của Cố Trường Khanh không phải tôi!”

Là Minh Châu.

Rõ ràng anh ta đã có thể có được hạnh phúc, nhưng anh ta lại không tự biết.

Minh Châu tốt thế nào, Ôn Noãn biết.

Đinh Tranh khó hiểu, nhưng Ôn Noãn đã quyết định không tiếp tục nói với cô ta, cô cũng không muốn nói với Minh Châu những lời này.

Minh Châu tiếp tục sống đơn thuần như vậy là tốt rồi!

Khi cô bước ra ngoài, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, hàng cây bên cạnh đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc.

Một màu xanh non nớt.

Hoắc Minh đứng bên xe nói chuyện với Cảnh Sâm, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng gẩy gẩy.

Thấy cô đi ra, anh lập tức dập tắt điếu thuốc.

“Nhanh như vậy đã ra rồi sao?”

Anh đeo khăn quàng cổ lên cho cô, Ôn Noãn nắm tay anh, nhẹ nhàng nói: “Vào đó mới phát hiện ra chẳng có gì để nói cả!”

Lúc này, Bạch Vi và Diêu Tử An cũng đi ra.

Cảnh Sâm tiến lên ôm lấy Bạch Vi, bởi vì mắt cô ấy đã hồng hồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK