Hoắc Minh hung hăng trừng phạt cô, anh khẽ cắn tại cô: “Là ai câu dẫn người khác! Từ 20 tuổi đến hơn 40 tuổi... Sức quyến rũ của bà Hoắc kinh khủng thật đấy!”
Ôn Noãn vừa giận vừa buồn cười.
Cô nhắm mắt hưởng thụ, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Không phải anh để ý Cố Hi Quang chứ? Cậu ta không cùng lứa với chúng ta, anh để ý cái gì chứ!”
“Cậu ta chỉ nhỏ hơn em 7 tuổi thôi!”
“Rất nhiều nam nữ chênh nhau hơn 10 tuổi vẫn trở thành vợ chồng đấy!”
Ôn Noãn cầm vai anh, nhắm mắt lẩm bẩm: “Không phải anh để ý khuôn mặt kia của cậu ta sao! Sau khi bộ phim nà quay xong, em và hắn cũng không cần gặp lại nhau nữa... Hoắc Minh, em không phải anh, em sẽ không nhớ nhung lâu như vậy.
Hoắc Minh chỉ im lặng yêu thương cô.
Anh ép cô mở to mắt.
Ôn Noãn không chịu, anh cũng có chút thủ đoạn, cuối cùng cô không còn cách nào chỉ có thể chậm rãi mở mắt ra, mắt cô ngập nước mắt, có sức quyến rũ không thể nói thành lời.
Hoắc Minh nhấc cơ thể của cô lên, dịu dàng hôn.
Giọng nói của anh còn mê hoặc lòng người hơn bóng đêm: “Ôn Noãn, những chuyện kia không có ý nghĩa gì với anh nữa! Ý nghĩa tương lai của anh chính là em, là con của chúng ta... Chúng ta đừng vì những người không liên quan mà cãi nhau nữa, được không?”
Còn chuyện cô có nồng cháy hay không, anh phải từ từ chấp nhận.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói nhẹ: “Vậy tối nay anh ghen có phải không?”
“Có!”
“Không bình thường!”
“Cực kỳ... ghen!”
Mỗi chữ Hoắc Minh nói xong đều sẽ hôn lên khóe miệng của cô một cái, sau khi nói xong hai người họ có một nụ hôn sâu, tiếp tục chuyện vẫn chưa xong ban nãy!
rồi.”
Sau khi kết thúc, anh ôm cô đi vào phòng để quần áo.
Ôn Noãn tưởng là anh còn chưa thỏa mãn.
Cô giữ cánh tay anh, nói nhẹ: “Ngày mai đi! Em mệt lắm
Hoắc Minh cúi đầu hôn cô, sau đó ôm cô đến trước két sắt, một tay anh ôm cô một tay ấn mật mã của két sắt rồi mở tủ, ở bên trong có một chiếc khóa bình an.
Anh lấy ra, đặt trong lòng bàn tay cô.
Ôn Noãn rất bất ngờ, cô nghiêng đầu hỏi anh: “Anh có ý gì vậy?”
Anh ôm chặt cô.
Nửa ngày sau, anh mới nói sát tai cô: “Ôn Noãn, anh không thể nào là anh không hề để ý! Nhưng thầy cũng đã nói cái này có thể giúp em gặp dữ hóa lành, về sau em cứ cầm theo người đi!... Dù gì cũng là tấm lòng cuối cùng của hắn ta”
Ôn Noãn cụp mắt: “Hoắc Minh, anh tin tưởng em đúng không?”
Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó nắm chặt tay cô: “Lúc ra ngoài nhớ cầm theo nó!”
Ôn Noãn rất cảm động.
Cô và Hoắc Minh đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Từ khi anh mất trí nhớ, kể từ khi biết anh không bao giờ có thể nhớ về chuyện lúc trước, cô cứ nghĩ là cô sẽ không đợi được đến ngày này, nhưng Hoắc Minh bây giờ lại để cô cảm nhận được sự dịu dàng ấy.
Cô quay người, nhẹ nhàng ôm eo anh.
“Minh!”
Một chữ này chan chứa tình cảm sâu đậm, anh không có khả năng nghe không hiểu.
Thời điểm này hẳn phải làm thêm chuyện gì nữa.
Không nhắc đến chuyện anh cũng có lòng có sức!
Nhưng anh không muốn làm gì hết, anh chỉ ôm cô, cúi đầu hôn lên sợi tóc của cô, cứ như cô là tài sản quan trọng nhất cả đời anh vậy.
Ôn Noãn chủ động quyến rũ anh.
Bọn họ vừa làm xong, cơ thể của cô rất mềm mại, cả hai dễ dàng động tình.
Bên trong phòng để quần áo xuân sắc vô biên...
Thỉnh thoảng Ôn Noãn cũng đến trường quay.
Khi phim sắp kết thúc, có mấy cảnh quay rất quan trọng, Ôn Noãn quyết định tự mình đến xem.
Hôm nay quay cảnh trong nhà.
Cô Hồ mặc quần áo kinh kịch, vừa diễn xong một cảnh, cô ta đang định vào phòng trang điểm nghỉ ngơi thì thấy Ôn Noãn. Cô ta đi đến cười nói: “Ôn Noãn, sao cô lại đến đây?”
Ôn Noãn đang xem cảnh chiếu lại ở chỗ đạo diễn.
Cô Hồ diễn rất tốt.
Sau đó cô nói một chút kịch bản bộ phim, cô rất hài lòng.
Cô Hồ quyến rũ nói: “Đây là nghề của tôi, lúc diễn chắc chắn sẽ dễ hơn người ngoài ngành rồi!”
Đang nói chuyện, Cố Hi Quang từ đối diện đi tới.
Cậu ta nhìn Ôn Noãn, lễ phép gọi một tiếng Tổng Giám đốc
Ôn.
Ôn Noãn không muốn những người xung quanh biết được quan hệ kỳ lạ của bọn họ, chỉ gật đầu nhẹ rồi cùng cô Hồ đi vào phòng trang điểm trong hậu trường.
Cô Hồ cũng là người đã thành tinh.
Cô ta rót trà cho Ôn Noãn, khi Ôn Noãn uống trà, cô ta nghiêng mắt nhìn ra bên ngoài, nói: “Con sói con kia nhìn khá lắm! Tôi nghe nói có không ít phụ nữ trong vòng để ý cậu ra, nhưng người này thật sự khá sạch sẽ.”
Ôn Noãn nghe thấy những lời này.
Cô chỉ cười.
Cô Hồ lia mắt quyến rũ: “Ôi chao, cậu ta thật sự thích cô đấy! Con mắt vẫn luôn dừng lại trên người cô, nếu cô không cần thì tôi sẽ ra tay đấy!”
Ôn Noãn cụng đầu cô ta một cái: “Cậu ta mới hai mươi tư tuổi thôi! Cô xuống tay được sao?”
Cô Hồ sờ trán, rụt rè cười,
Cô ta đã bốn mươi hai rồi!
Ôn Noãn ở trong trường quay xem mấy cảnh phim, có một cảnh là Cổ Hi Quang đối diễn với cô Hồ, cậu ta diễn rất tốt, không hề lộ ra là không phải dân chính quy.
Ôn Noãn để ý đồng hồ, rời đi trước khi kết thúc công việc.
Khi cô rời đi, Cố Hi Quang hơi mất tinh thần.
Cô Hồ bình thường vốn là một người đi trước rất rụt rè, bây giờ lại đến đẩy cậu ta một cái: “Tổng Giám đốc Ôn đã có gia đình rồi, cậu cũng đừng nghĩ đến! Nếu không... Để tối nay chị chơi với cậu một chút đi?”
Mặt Cố Hi Quang đỏ bừng.
Cô Hồ che miệng cười: “Đùa cậu thôi! Ôn Noãn cũng sẽ không đồng ý.
Cô ta thấy được Ôn Noãn đặc biệt chú ý Cố Hi Quang, có lẽ vì quan hệ của mối tình đầu đã chết kia, có lẽ vì sự thuần khiết của Cố Hi Quang...
Cố Hi Quang bị cô ta trêu chọc đến mức mặt đỏ tim run.
Sau khi cậu ta cởi bỏ trang sức rời đi, cậu ta lại nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ trong bãi đỗ xe. Thấy cậu ta đi ra, một người phụ nữ từ trên xe đi xuống, cô ta rất gầy, mái tóc dài thẳng...
Người phụ nữ đi đến trước mặt cậu ta với đôi mắt say mê.
Cô ta nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn nói chuyện với cậu.