Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Sâm nhìn cô với vẻ chờ mong.

Ôn Noãn cười miễn cưỡng: “Tôi đáp ứng với anh, tôi sẽ tới xin người kia!”

Cảnh Sâm còn muốn nói thêm…

Ôn Noãn lại kêu anh ta rời đi: “Chăm sóc Bạch Vi cho tốt, đừng nói anh đã tới đây!”

Cảnh Sâm rời đi.

Ôn Noãn lấy trong tủ lạnh ra một chai bia, mở nắp uống từ từ.

Gió đêm lạnh lẽo, bia cũng lạnh băng.

Đêm đến khi tỉnh lại, trên mặt toàn là nước mắt.

Sau đó cô ngồi cả một đêm trên sân phơi, chờ tới khi bừng tỉnh nắng vàng rực rỡ đã xuất hiện, chiếu sáng toàn bộ không gian.

Ôn Noãn cúi đầu, nhẹ nhàng bấm gọi vào số điện thoại của Hoắc Minh.

“Hoắc Minh, tôi muốn gặp anh!”

Ôn Noãn nói xong, đầu bên kia lặng im hồi lâu.

Cả hai có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhẹ của đối phương, dần dần, hơi thở của Hoắc Minh trở nên nặng nề.

Nhưng cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Được!”

Anh hẹn cô gặp mặt vào buổi tối, ở một nhà hàng kiểu Pháp, Ôn Noãn không chịu, cô nhỏ giọng nói: “Gặp ở văn phòng của anh đi!”

Hoắc Minh không lên tiếng, rõ ràng là cự tuyệt.

Ôn Noãn có việc cầu xin anh, cuối cùng phải thỏa hiệp: “Được rồi!”

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn ngơ ngác hồi lâu.

Lại dính líu với Hoắc Minh lần nữa, thật ra trong lòng cô biết rõ, nếu cô không trả giá anh sẽ không bao giờ giúp chuyện này, có lẽ anh đã sắp xếp hết tất cả, chỉ còn chờ cô mà thôi.

Hoắc Minh, người mà cô không bao giờ có thể động tới…

Bởi vì có việc cần suy nghĩ mà Ôn Noãn ngẩn người cả ngày.

Lúc sói nhỏ cầm bảng báo cáo tiến vào vô cùng đắc ý, quăng đồ một cái rồi nói: “Không nói chứ cái người họ Phương cô vừa mới tuyển vào thật sự có chút bản lĩnh đấy, năng lực làm việc trâu bò lắm, tiền lương lại còn không cao! Không nhìn ra cô có tiềm năng làm tư bản đó!”

Ôn Noãn lật xem báo cáo, vẻ mặt bình tĩnh.

Con sói nhỏ đặt mông ngồi lên bàn làm việc, cẩn thận quan sát cô: “Mỗi ngày hốt bạc còn không vui hả, cô nói xem sao mà người phụ nữ như cô khó hầu hạ thế? Có phải vì không được thoải mái không, nếu không để tôi thỏa mãn cô một chút nhé? Đảm bảo sau khi cô dùng sẽ nhớ thương vô cùng, lập tức quên mất cái tên họ Hoắc kia!”

Ôn Noãn khép báo cáo lại: “Trừ năm ngàn!”

Con sói nhỏ rú lên: “Lý do!”

“Quấy rầy cấp trên!”

“Mẹ! Bao nhiêu cô em muốn ông đây quấy rầy mà ông đây còn không thèm để ý đấy!”

Ôn Noãn không để ý tới cậu ta, cô xin cậu ta một điếu thuốc, đốt xong rồi đặt trên bàn nhìn nó cháy, cô nhìn chằm chằm tàn thuốc cháy đỏ tươi rồi ngẩn người.

Con sói nhỏ biết cô có chuyện.

“Phụ nữ hút thuốc gì chứ?!”

“Có chuyện gì phiền lòng? Nếu không cứ làm với tôi đi, đảm bảo sẽ quên đi mọi lo lắng!”

Ôn Noãn kêu cậu ta i ra ngoài.

Chu Mộ Ngôn vừa phẫn nộ vừa uất ức: “Ông đây đang quan tâm cô đấy! Cô đừng có quá đáng!”

Ôn Noãn bình tĩnh nhìn cậu ta: “Tôi nghe nói tối hôm qua cậu tham gia party đến 3 giờ sáng, sáng nay đến trễ một tiếng, Chu Mộ Ngôn, nếu sau này còn xuất hiện tình trạng này nữa, cậu không cần tới làm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK