Lục Huân nhát gan, nhưng lúc này vô cùng kiên định.
Người phụ nữ đó nhìn cô ấy chằm chằm rất lâu, bà ta cười: “Bình thường thấy cô im lìm chẳng nói được mấy câu, nhưng lại có vẻ rất ghê gớm, đã xem thường cô quá rồi.”
Dù sao bà ta vẩn không can tâm và rút tờ chi phiếu trong túi ra.
Viết một tờ hai trăm tám mươi ngàn đưa cho Lục Huân, sau đó bảo Lục Huân cút đi
Lục Huân cầm tờ chi phiếu, khi cô ấy đứng dậy lại lấy hết dũng khí: “Thật ra bà thật bất lịch sự, tôi cũng không muốn bán chiếc váy cưới này cho bà đâu.”
Người phụ nữ đó trừng mắt lên, không dám tin bản thán mình đang nghe điều gì.
Lục Huân nhìn thấy bà ta trời sinh khỏe mạnh, cơ thể nhỏ bé của mình sợ trụ không nối hai cái tát của bà ta, cô ấy kiên cường lại nhát gan thu dọn đồ đạt chạy thật nhanh, ngay cả Lục Thước cũng không nhìn thấy.
Lục Thước rất chua xót.
Cậu ấy là người hiếu nhất Lục Huân là người như thế nào.
Bình thường to tiếng một chút thôi thì cô ấy đã sợ.
Còn bây giờ cô ấy lại đối mặt với sự ác ý ghê gớm, lại còn khua tay đấu tranh với người ta.
Lục Thước chậm rãi đi ra ngoài.
Vị phu nhân cao quý kia đã uống xong cà phê và đang định rời đi, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy sắc mặt tối tăm của Lục Thước đang nhìn mình, người phụ nữ nở nụ cười gượng gạo nói lắp bắp: “Tồng giám đốc Lục…”
Lục Thước rất bình tĩnh cầm lấy ly cà phê mà Lục Huân đã uống.
Giây tiếp theo, ly cà phê được hắt vào đầy đầu đầy mặt của người phụ nữ đó
Trong tiệm cà phê người rất đông, bà ta rất mất mặt, nhưng bà ta lại không thế đắc tội với thân phận của Lục Thước, chỉ có thế bấn loạn nói: “Tổng giám đổc Lục, đây là sao? Dù sao trong công việc chồng tôi cũng có qua lại với cậu.”
Lục Thước cười lạnh lùng.
“Bẽ mặt nơi công cộng khó chịu nhỉ, nhưng tôi có thể bồi thường.”
Cậu ấy rút sổ chi phiếu ra viết hai trăm tám mươi ngàn đưa cho bà ta, lúc xé chi phiếu cậu ấy nói hời hợt: “Mặc dù sau đây tôi rất bận, nhưng sức lực để đối phó với một công ty cỏn con thì tôi
_ X __ r II vân có.
Người phụ nữ ngơ ngác.
Lục Thước đút quyển sổ chi phiếu vào lại và rời đi với phong thái ngời ngời.
Đi đến cửa, đột nhiên cậu ấy dừng lại: “Quên nói cho bà biết, Lục Huân là vợ tôi.”
Lời nói vừa dứt, trong tiệm cà phê nổi lên một tràng pháo tay, đa số đều là người trẻ tuổi.
Bọn họ nhìn từ đầu đến cuối, là ai sai không biết, nhưng người phụ nữ quá lấn lướt, nên bây giờ ai chẳng thích xem bà ta bị bẽ mặt.
Lục Thước đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Lục Huân ở quảng trường.
Cô ấy đang ngồi ở trên bồn hoa nhỏ.
Đôi mắt ửng đỏ, nhìn giống như một chú thỏ con yếu đuổi, vừa đáng yêu lại đáng thương.
Cô ấy ngồi đó rất lâu, cậu ấy cũng nhìn cô rất lâu.
Sau đó, Lục Thước nhìn thấy một nơi bán kẹo bông không xa, cậu ấy đi đến muốn một xâu, cụ già thấy cậu ấy ăn mặc có vẻ kỳ lạ, Lục Thước móc tờ một trăm ra đưa cho ông cụ rồi cười: “Vợ không vui nên dỗ dành cho cô ấy vui.”
Cụ già cười khiến hàng chân mày giãn ra.
Lục Thước không cho ông ấy thối tiền lẻ, nên
ông ấy làm cho Lục Thước một xâu kẹo hình thỏ con, nhìn mềm mại đáng yêu.
Lục Thước cầm lấy món đồ này đến trước mặt Lục Huân.
Và đưa cho cô ấy.
Lục Huân ngơ ngác một lúc sau đó ngước mắt lên, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, chỉ là lại ướt ác hơn một chút.
Lục thước khom người xuống đặt cái kẹo vào trong tay cô ấy.
Giọng nói của cậu ấy rất dịu dàng: “Có cần anh trai cõng không?’
Lục Huân nhìn cậu ấy cười.
Lục Huân không nói những chuyện khác, cậu ấy chỉ sờ vào đầu cô ấy rồi thay cô ấy phủi bụi trên người cô ấy: “Đi thôi, đi đến chỗ bố mẹ ăn cơm.”
Lục Huân ngoan ngoãn được cậu ấy dắt đi.
Lòng bàn tay của cậu ấy ấm áp, bóng lưng của cậu ấy rất tuấn tú, ngay lúc này cô cảm thấy chút chuyện hồi nãy chẳng là gì cả.
Ngồi vào bên trong xe.
Cô nhìn thấy chú thỏ đáng yêu không nỡ ăn.
Lục Thước thắt dây an toàn xong nghiêng người nhìn cô ấy cười: “Nếu em thích thì anh cho
người đặc biệt làm cho em ăn.”
“Không cần đâu, sẽ béo lên mất.”
Lục Thước khởi động xe trịnh trọng hùa theo: “Thỏ con có thể béo lên một chút cũng được.”
Lục Huân trừng mắt nhìn cậu ây.
Cô ấy nhát gan, dù sao cũng phô trương thanh thế.
Lục Thước cảm thấy một ngày mệt mỏi cùng với sự lo lẳng được xoa dịu một cách khác thường, cậu ấy nhẹ nhàng nắm tay cô ấy và gọi Tiểu Huân.
Lục Huân ừ trả lời.
Cũng không biết chóp mũi đỏ là vì lạnh hay vì khóc.
Lục Thước không hỏi gì, xe chạy đến phía trước đèn đỏ, cậu ấy lấy ra một quyến màu đỏ trong hộc xe đưa qua cho cô ấy
Là giấy chứng nhận kết hôn.
Lục Huân yêu thích không rời tay.
Bức ảnh trên đó là Lục Thước dụ cô chụp vào lần trước, đã có sẵn.
Cô ấy nhịn không được cứ ngắm mãi, cũng không quan tâm đến kẹo bông trên tay nữa, Lục Thước liền nghiêng người sang nhìn cô ấy, đôi
mắt dịu dàng nói không thành lời…
Cậu ấy có động cơ không đơn thuần với cô ấy.
Nhưng khi cậu ấy quyết định ở bên cô ấy thì cho dù có chuyện gì xảy ra đều không thế chia lìa bọn họ.
Cậu ấy không buông tay, cũng không cho phép Lục Huân buông tay.
Lục Thước biết tính cách của mình bá đạo, nhưng cô ngốc Lục Huân này vẫn luôn ghi nhớ điểm tốt của cậu ây, những điều làm tổn thương cô ấy trước kia lại không nhớ.
Ngốc nghếch như thế này mà cho ra ngoài đời thì nguy hiểm biết bao.
vẫn là thích hợp cho làm cô vợ nhỏ của cậu ấy
Cuối cùng Lục Huân ngắm đủ rồi, cô ấy ngước lên bắt gặp ánh mẳt của Lục Thước, cô ấy càng xấu hổ ngồi yên và không dám tiếp tục nhìn cậu ấy
Lục Thước mỉm cười.
Nửa giờ sau, chiếc xe lái vào căn biệt thự mà Lục Khiêm mua năm đó.
Đầu xuân, cây cối trong vườn đều đâm chồi
non.
Một màu xanh non.
Lục Huân xuống xe chạm vào nó, Lục Thước lừa cô ấy là có côn trùng, Lục Huân sợ hãi co người vào trong lòng cậu ấy, Lục thước bèn cúi đầu xuống gặm vào mũi cô ấy và thì thầm: “Sợ côn trùng nhỏ mà lại không sợ con bọ to, lại cứ muốn đi xem.”
Lục Huân ở bên cậu ấy lâu nên cũng từ từ hiểu ra những sự vật đó.
Bình thường Lục Thước không nói những chuyện này.
Lúc này nói như vậy khiến cô ấy đỏ mặt, một lúc lâu cũng chẳng nói đỡ được lời nào.
Lục Khiêm đứng chống nạnh ở trước cửa.
Người cha như ông bận rộn cả ngày, bận một bữa ăn thịnh soạn, mới rãnh được một chút lại thấy con trai mình trêu ghẹo con gái, tuy không nghe rõ đang nói gì, nhưng dù sao cũng chẳng phải là lời hay ho gì đâu.
Lục Khiêm bập bập điếu thuốc.
“Ăn cơm thôi, đêm muộn mà đứng trong gió vậy không sợ Tiểu Huân cảm lạnh sao, có người bạn trai như con là do ông cha đây dạy con đấy à?”
Lục Thước quàng vai cô gái.
Cậu ấy đĩnh đạc nói: “Là chồng, tụi con đăng
ký kết hôn rồi.”
Cậu ấy không sợ lớn chuyện, còn lấy giấy kết hôn đưa cho cha cậu ấy xem, khoe khoang một hồi.
Lục Khiêm nhìn một lúc.
Thật ra ông hơi bất ngờ, không phải là ông không tán thành bọn họ kết hôn, chỉ là không ngờ con trai mình lại kiên quyết như vậy, sẽ thích Lục Huân như vậy.
Lục Khiêm trầm tư.
ỏng nhớ về năm đó, kỳ thực tình yêu của Lục Thước đối với Tiểu Huân hơi giống ông đối với Minh Châu năm đó.
Nhưng lúc đó ông không dứt khoát như Lục thước.
Có thể vì ông đã đi qua hàng ngàn con thuyền rồi, còn đến nay Lục Thước chỉ có mỗi Tiếu Huân.
Ông không nói gì một hồi lâu.
Lục Huân có chút căng thẳng, tay cô ấy ngoắc vào tay của Lục Thước, cô ấy không nói gì thì Lục Thước cũng biết cô ấy đang nghĩ gì, cô ấy đang quan tâm đến suy nghĩ của bổ cậu ấy, sợ ông không vui.
Lục Thước cười: “Bố, là bố đang vui ngây ngất sao?”
Lục Khiêm cầm giấy kết hôn đánh vào đầu cậu ấy: “Con làm phản rồi.”
Sau đó ông nhìn Lục Huân: “Sau này phải gọi là bố rồi.”
Cánh mũi Lục Huân chua xót.
Lục Khiêm dang cánh tay ra, cô ấy do dự một lúc mới đi đến ôm ông.
Lục Khiêm xót xa.
Đáng ra ông nên chăm sóc nhiều hơn khi cô ấy còn nhỏ, hoặc là trao cho cô ấy một cái ôm, nhưng hôm nay sau nhiều năm như vậy, cô ấy trở thành con dâu của mình thì ông mới có thể ôm cô gái này.
Tốt rồi, ông cũng không có lỗi gì với cô ây.
Ngay cả con trai ông cũng tiễn đi.
Lục Khiêm đưa tay xoa vào đầu cô ấy: “Bố bảo Lục thước lên món, con lên lầu thăm mẹ đi, bà ấy đang lục tung tủ đế tìm ra rất nhiều thứ muốn trao cho con đấy.”
Lục Huân muốn khóc.
Nhưng Lục Khiêm lại thích, cũng có chút thương cảm và vỗ về cô ấy.
Lục Huân lên lầu.
Lục Khiêm kẹp một nửa mẫu thuốc là hỏi: “Nói chuyện với bên nhà họ Tư như thế nào rồi?”
vẻ mặt Lục Thước hơi nghiêm lại.
Cậu ấy vẫn phải báo lại chuyện này với Lục Khiêm, cậu ấy hạ giọng nói: “Không đi đến đâu cả.”
Sắc mặt cậu ấy có chút xơ xác.
Lục Khiêm đánh giá vẻ mặt con trai mình, và cũng đoán ra được tâm tư của cậu ấy, cậu ấy muốn xóa sổ nhà họ Tư à!
“Bố, bố phản đổi à?” Lục Thước hỏi.
Lục Khiêm liếc nhìn con trai, một lúc sau mới vỗ vào vai cậu ấy và nói: “Nhiều năm trước bố không tiện để làm, còn làm thay cho bố, cũng hay, chỉ là Lục Thước à, bây giờ con đã có vợ, đương nhiên sự nghiệp quan trọng cũng không thế làm lơ gia đình, năm đó bố quá quan trọng sự nghiệp nên phải xa cách mẹ con nhiều năm.”
Không hối hận là giả.
Vào mỗi sáng khi thức dậy nhìn vào những sợi tóc bạc trong gương, ông không khỏi phải nghĩ ngợi
Nếu như không bỏ phí những năm tháng ấy thì tốt biết bao.
Tóm lại Lục Khiêm có chút phiền muộn, ông đi vào nhà trước.
Lục Thước có chút xúc động, cậu ấy đứng trước cửa lặng lẽ hút xong điếu thuốc mới đi vào
chuấn bị cơm tối.
Trên lầu, Lục Huân đi vào phòng ngủ.
Minh Châu đang say mê không quay đầu lui cũng nói rất tự nhiên” “Tiểu Huân đến rồi.”
Lục Huân ừ một tiếng.
Cô ấy đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Minh Châu, khẽ gọi một tiếng mẹ.
Minh Châu sửng sốt.
Khoảnh khắc bà ấy quay đầu lại mỉm cười: “Đăng ký với Lục Thước rồi à?”
Lục Huân lại ừ.
Minh Châu không hỏi nữa, bà ấy bảo Lục Huân mang những hộp châu báu đến trên ghế sofa, lại than vãn: “Những thứ này đều là của bà cụ và bà ngoại của Lục Thước tặng vào năm đó, lại có cả dì Ôn của con cho rất nhiều, đâu có đeo hết được.”
Lục Huân rất nghe lời, cô ấy chuyến qua từng hộp từng hộp
Minh Châu quay đầu nhìn âm thầm đắc ý.
Bà ấy lại có thêm một người tay sai.
Đợi thu dọn xong rồi thì Minh Châu lấy từng thứ từng thứ cho Lục Huân xem, sau đó lấm bẩm một mình nói mình mang những thứ đó hợp, Lục Huân mang những thứ kia hợp, còn có những thứ
hợp với Lục u nữa.
Sau đó Lục Huân được năm bộ.
Trong đó có một bộ kim cương hồng, là khi Minh Châu và Lục Khiêm kết hôn là của hồi môn của bà Hoắc.
Minh Châu cho Lục Huân
Lục Huân không dám nhận, cô ấy nghĩ rằng bộ châu báu này nên cho Lục u.
Minh Châu không quan tâm: “Khi nó kết hôn thì tìm đồ tốt cho là được rồi.”
Lục Huân không từ chối nữa.
Cô ấy âm thầm nghĩ, đợi đến khi Lục u kết hôn, nhất định cô ấy sẽ phải bám vào Lục Thước để cho đồ tốt nhất, cho dù là cậu ấy đưa ra yêu cầu không nên có thì cô ấy cũng đồng ý.
Cô ấy suy nghĩ mãi, suy nghĩ đến chuyện xiên vẹo thì đỏ mặt.
Minh Châu thấy kỳ lạ: “Sao mặt của Tiểu Huân đỏ vậy?”
Lục Huân không khỏi xấu hổ, vội vàng nói tránh, Minh châu là người từng trải vừa nhìn đã biết cảm tình của cô ấy và Lục Thước rất tốt.
Lục Huân xuống lầu trước.
Minh Châu lặng lẽ ngồi một lúc.
Chuyện năm đó không phải là hoàn toàn
không để ý, chỉ là bà ấy không chỉ là vợ của Lục Khiêm mà còn là mẹ của Lục Thước, Lục Thước rất thích Tiểu Huân.
Tiếu Huân cũng thích Lục thước
Biểu cảm của cô ấy nhìn thích thú biết bao.
Tiểu Huân có thể khiến Lục Thước vui vẻ, quãng đời còn lại đều vui vẻ thì bà ấy còn gì đề lo lắng nữa chứ.
Xuống lầu, Lục Huân cầm một cái hộp nhỏ xuống Tâu, Lục Thước đang dọn xong bàn ăn đợi ăn cơm, nhìn thấy cô ấy xuống lầu thì mỉm cười: “Mẹ cho à?’
Lục Huân gật đầu, cô ấy bảo cậu ấy giữ giùm mình vì quá quý giá.
Lục Thước bận trong bận ngoài.
Cậu ấy đã cởi áo khoác ngoài ra từ lâu, chỉ còn lại một chiếc áo len màu xanh đậm cực kỳ đẹp.
Cậu ấy xoa đầu Lục Huân khẽ nói: “Em tự giữ lấy đi, sau này anh sẽ lắp em một két an toàn trong nhà cho em, lắp một cái to một chút, sau này mỗi năm đồ mà anh tặng em thì em cứ để vào trong đó, đợi khi già đi thì đem chia cho dâu con chúng ta.”
Lời này nghe có vẻ ngại.
Lục Huân không chịu: “Em đâu muốn sinh
nhiều như vậy đâu.”
Lục Thước lại muốn có con cái, cậu ấy lấm bẩm: “Hai đứa được không?”
Cậu ấy có em gái, cậu ấy biết hơi ấm của anh em.
Lục Huân khịt mũi coi như đồng ý.
Lục Khiêm nhìn bọn họ sến sẩm, cảm thấy ngọt đến mức sâu răng, đứa con trai này của ông quả đúng là con hơn cha rồi.
Cả nhà sôi nối ăn cơm.
Sau bữa cơm, Lục Khiêm không giữ bọn họ lại, đuổi bọn họ đến nơi gọi là thế giới của hai người.
Lục Huân cảm thấy không thỏa đáng.
Lục Thước lại cầm áo khoác lên phủ lên vai Lục Huân: “Vậy bố mẹ, tụi con đi trước đây, cuối tuần con lại đến ăn cơm.”
Lục Khiêm khẽ hừ: “Muốn đến thì đến cho sớm để làm cơm cho bố.”
Lục Thước cười.
Khi đi thì cậu ấy lại ôm Minh Châu: “Mẹ, con với Tiếu Huân đi đây.”
Minh Châu tiễn bọn họ ra đến cửa, nhìn con trai mở cửa xe cho con dâu, lại còn che đỉnh đầu
xe lại để hộ tổng lên xe, bà ấy không khỏi cảm thán.
“Bọn trẻ thật sự lớn rồi.”
Lục Khiêm biết trong lòng bà ấy đa cảm nên ôm lấy bà ấy: “Sao, lại lẳng lặng nói anh già đấy à?”
Minh Châu dựa vào vai ông.
Bà ấy suy nghĩ, sao có thể chê ông ấy già chứ.
Cho dù đến tuổi này rồi thì Lục Khiêm vẫn có sức hút, ra ngoài cũng sẽ có phụ nữ muốn có ông, hơn nữa ông được chăm sóc rất tốt, phụ nữ nên được hưởng giống như bà ấy cũng không ít.
Hôn nhân nhiều năm như vậy bà ấy rất hạnh phúc.
Lục Thước đưa Lục Huân rời đi.
Cô ấy vốn tưởng rằng cậu ấy sẽ đưa mình về nhà, nhưng khi xe đi một đoạn cô ấy mới phát hiện ra không phải, con đường này đưa đến nơi bọn họ đã từng sống chung.
Lục Huân nghiêng đầu nhìn cậu ấy
Trong đêm tối, Lục Thước chuyên tâm nhìn đường phía trước rồi ừ một cái.
“Đúng, đi đến đó.”
“Tiểu Huân, đêm nay cũng xem như là đêm
tân hôn của chúng ta, đến đó ở một đêm.”
Lục Huân cảm thấy xấu hổ.
Cô ấy quá hiểu cậu ấy, nên không khỏi nhỏ tiếng phản kháng: “Anh luôn có lý do, sau này chúng ta tố chức hôn lễ thì anh lại nói là đêm tân hôn, mỗi lần… mỗi lần anh tìm cái cớ thì luôn…”
Cô ấy không nói tiếp.
Lục Thước sờ vào chiếc cằm trơn bóng xinh đẹp rồi liếc nhìn cô ấy: “Anh luôn làm sao?”
Cô ấy đâu chịu mắc lừa.
Lục Thước mỉm cười nói thẳng ra: “Anh luôn làm rất hăng đúng không?”
Lục Huân cảm thấy cậu ấy không biết xấu hổ.
Lúc đầu khi cô ấy ở bên cậu ấy, cậu ấy là một thanh niên bình thường như thế, là tuấn tú như thế, bây giờ cậu ấy thật sự dày mặt tiết lộ ra rồi, nói gì cũng được, nhưng cô lại không thực sự nổi giận.
Đương nhiên là Lục Thước hiếu cô ấy
Cậu ấy cũng không định tém lại, cậu ấy thích chọc cô ấy và nhìn cô ấy đỏ mặt.
Chiếc xe vững vàng quay về.
Xe dừng dưới lầu, hai người đều hơi ngơ ngác.
ở đây cậu ấy đã từng ném cô ấy xuống đây, và nhìn cô ấy ngồi khóc thút thít trong mưa.
Nhưng cách nửa năm sau, cậu ấy lại theo đuổi lại cô ấy và biến cô ấy thành bà Lục.
Một lúc lâu sau, Lục Thước tháo dây an toàn rồi chồm người sang hôn cô ấy.
Cậu ấy hôn rất thành khấn, thậm chí đôi môi nóng bỏng đã có chút run rẩy, đủ để thấy nội tâm cậu ấy rất kích động.
Hôn xong cậu ấy thì thầm: “Tiếu Huân, chúng ta là vợ chồng rồi.”
Tay Lục Huân vòng ôm lấy cố của cậu ấy.
Trong ngày thường cô ấy rất ít khi chủ động, hoặc là vì danh bất chính ngôn bất thuận, nhưng bây giờ cậu ấy là chồng của cô ấy, toàn bộ thân thể này đều là của cô ấy, cô ấy không cần phải kiêng dè, cũng không cần tém tém lại
Lục Huân ngậm lấy môi của cậu ây.
Cô ấy non trẻ không thuần thục nhưng lại hôn cậu ấy rất thật lòng.
Lục Thước tận hưởng sự chủ động của cô ấy, hôn được một lúc thì dứt khoát ôm cô ấy lên trên người mình, vừa hôn vừa nói thì thầm: “Lên lầu nhé?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK