Mẹ của Cảnh Từ chỉ tay cả buổi mới bật ra được một câu.
"Tôi sẽ yêu cầu Cảnh Từ chia tay với cô! Nhà họ Cảnh chúng tôi không thể chấp nhận loại con dâu như cô."
"Bà sẽ được như ước nguyện!"
Ôn Noãn nói xong lập tức đứng dậy rời đi.
...
Một bóng người cao gầy từ ngoài cửa đi vào, người đến chính là Cảnh Từ, vẻ mặt của anh ấy đầy vẻ lo lắng.
"Mẹ!"
Anh ấy lại nhìn Ôn Noãn, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trên mặt cô.
Ôn Noãn lập tức hiểu ra.
Bà Cảnh không thích mình, tuy rằng Cảnh Từ kiên trì nhưng cuối cùng anh ấy cũng không thể đưa ra quyết định.
Ôn Noãn thật sự có cảm tình với anh ấy.
Nhưng với tình hình hiện tại, cô chỉ có thể dừng lại ở đây.
Ôn Noãn rất có phong độ hòa nhã nói: "Cảnh Từ, chúng ta kết thúc đi! Hôn nhân không được gia đình chấp nhận sẽ không hạnh phúc... Cảm ơn anh đã ở bên cạnh tôi trong khoảng thời gian này."
Cảnh Từ không muốn kết thúc.
Anh ấy xanh mặt giằng co với mẹ mình nhưng thái độ của bà Cảnh rất kiên quyết, cuối cùng, vẻ mặt Cảnh Từ bất lực nhìn Ôn Noãn, khẽ nói: “Anh ra nước ngoài với em, được không?”
Dứt lời, anh ấy nắm chặt tay Ôn Noãn.
Ôn Noãn cảm thấy hoang đường.
Quá hèn mọn!
Ở trong một gia đình như vậy, người chồng còn phải nhìn sắc mặt mẹ chồng thì nói gì đến mình?
Cô nhẹ nhàng rút tay ra: "Cảnh Từ, tôi không dạng tình cảm thế này, nhân lúc tình cảm của chúng ta còn chưa sâu đậm thì kết thúc tất cả vẫn kip!"
Cảnh Từ nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
Ôn Noãn có thể nhìn ra tâm trạng gần đây của anh ấy không dễ chịu gì, có thể anh ấy bị cấm túc ở nhà họ Cảnh, nhưng chuyện thành ra thế này, cô càng không thể tiến xa hơn với anh ấy.
Cô nhỏ giọng nói "Xin lỗi", định rời đi.
...
Trong quán cà phê yên tĩnh, giọng nói ác độc của bà Cảnh đột nhiên vang lên.
"Không muốn dạng tình cảm như thế này?"
“Lẽ nào cô Ôn thích bị Hoắc Minh chơi đùa?”
...
Ôn Noãn gần như nghẹt thở.
Trong chuyện tình cảm với Hoắc Minh, cô đã thật lòng, việc không được chấp nhận và không có kết quả cũng không phải lỗi của cô.
Tại sao mẹ của Cảnh Từ lại nói thế!
Đây là một nhà hàng cao cấp.
Ôn Noãn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ tôi đã hiểu vì sao Cảnh Từ tới tuổi này mà vẫn chưa lập gia đình! Có một người mẹ như bà, chắc anh ấy thậm chí còn không có gan để theo đuổi con gái.”
Mà Ôn Noãn cô lại được anh ấy chọn trúng!
Cô lại nhìn Cảnh Từ, thực sự không muốn trở mặt thành thù nên gật đầu nhẹ rồi đi ra ngoài.
Khi rời đi, mắt cô hơi đỏ.
Dù sao thì cô đã rất nghiêm túc khi hẹn hò với Cảnh Từ.
Nhưng Ôn Noãn có giới hạn và nguyên tắc riêng của mình, không được thì không được, cô không muốn khiến mình phải chịu tủi thân.
Sau khi cô dứt khoát rời đi, Cảnh Từ đã cãi nhau lớn tiếng với mẹ mình.
Lời nói của bà Cảnh càng khó nghe hơn, mỗi chữ đều đâm vào trái tim của Ôn Noãn, có lẽ đối với bà Cảnh, việc Ôn Noãn không cần con trai mình khiến bà ấy cảm thấy còn đau lòng hơn cả chết!
Ôn Noãn đi thẳng ra ngoài.
Mở cửa xe, bước vào.
Cô không khởi động xe ngay mà lấy khăn giấy lau mắt, hơi đỏ và đau.
Cửa ghế phụ bị mở ra...
Hoắc Minh mang theo hơi lạnh ngồi bên cạnh cô.
Ôn Noãn nghiêng mặt: “Hoắc Minh, anh ra ngoài!”