Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Doãn Tư hỏi xong nhìn cô chăm chú, gương mặt tinh xảo kia đầy trầm mê.

Thật ra anh ấy biết rõ, nếu không yêu thì sao lúc thân mật với mình, cô lại đắm chìm như vậy cơ chứ.

Mãi một lúc lâu sau, An Nhiên mới dần tỉnh táo.

Cô dán mặt lên cần cổ nóng bỏng của anh ấy, chậm rãi cọ cọ trông có chút thân mật lại vừa quyến rũ… Sau đó cô lên tiếng, giọng khàn khàn gợi cảm: "Còn anh thì sao?"

Hoắc Doãn Tư cúi đầu nhìn cô.

Trong đôi mắt đen láy của anh ấy thấm đẫm tình yêu.

An Nhiên không nói thẳng ra miệng, dù gì phụ nữ cũng rụt rè hơn. Cô ôm cổ rồi hôn môi anh ấy, lấy lòng Hoắc Doãn Tư theo cách anh ấy thích.

Ánh mắt của cô sáng lấp lánh, ướt át.

Sau đêm nay, tình cảm của hai người đã tốt hơn hẳn, cứ như ngâm trong vại mật vậy.

Dù là xã giao cá nhân hay trong làm ăn, khi nào cần bạn nữ thì Hoắc Doãn Tư đều dẫn An Nhiên theo cùng. Nếu An Nhiên rảnh sẽ đi cùng anh ấy, Hoắc Doãn Tư giới thiệu các mối quan hệ cho cô, thỉnh thoảng vui vẻ cũng sẽ nói chuyện kinh doanh với cô. Nhưng đa số thời gian hai người ở bên nhau đều là anh ấy chiếm cơ thể cô không buông.

An Nhiên cảm thấy người này hơi túng dục quá độ.

Nhưng cô cũng cảm giác được Hoắc Doãn Tư coi trọng và tôn trọng mình. Hai người chung đụng không tệ, thỉnh thoảng An Nhiên nhớ tới đều cảm thấy khoảng thời gian này ngọt đến sâu răng.

Mấy đứa Nữu Nữu ở chỗ họ, khi nào chị dâu Thục Phân nghỉ sẽ tới đây thăm.

Dần dần, Lâm Bân cũng bắt đầu chạy qua bên này, mỗi lần đều xách theo hoa quả gì đó.

Nữu Nữu không để ý đến hắn lắm.

Ông bố này chỉ đành cười trừ. Nhưng An Nhiên có thể nhìn ra người hắn chờ thật ra là Thục Phân, mong có thể gặp được chị ấy một lần ở đây. Chẳng qua dù có gặp được chăng nữa thì Thục Phân cũng chẳng buồn đoái hoài hắn, nói gì đến làm lành.

Cuối hè.

Hoắc Doãn Tư dẫn An Nhiên và Lâm Hi về nhà họ Hoắc.

Tuy chưa công khai nhưng quan hệ của họ coi như định chắc rồi. Hoắc Minh và Ôn Noãn cũng không keo kiệt với An Nhiên. Họ hào phóng tặng hai căn biệt thự, hai căn chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố cho cô.

Đồ trang sức tính khác, là Ôn Noãn tặng riêng cho An Nhiên.

Phòng ngủ chính tại tầng hai.

Ôn Noãn mở két sắt, ngoài cùng có một sợi dây chuyền phỉ thủy. Ôn Noãn cầm lên khẽ vuốt rồi lẩm bẩm nói: "Lâu lắm rồi không mở ra!"

Chiếc khóa bình an phỉ thúy nọ trông có vẻ lành lặn, nhưng nhìn kỹ có thể thấy nó đã từng được mang đi sửa.

Với tiền tài của nhà họ Hoắc mà còn giữ thứ này thì chứng tỏ là đồ rất quan trọng.

An Nhiên nhẹ giọng hỏi: "Có phải là thứ rất quan trọng với mẹ không?"

Ôn Noãn lại vuốt ve một lát rồi thả lại chỗ cũ, vừa tìm kiếm trang sức thích hợp với An Nhiên vừa trả lời: "Của một người xưa tặng! Người ấy… đã không còn nữa."

An Nhiên thường đi theo bên cạnh Cố Vân Phàm, ít nhiều cũng nghe qua chuyện khi Ôn Noãn còn trẻ. Cô đoán được người xưa kia là Cố Trường Khanh, người đã từng phụ bạc Ôn Noãn, sau đó lại hối hận.

An Nhiên nói nhỏ: "Chắc bây giờ đối phương rất tốt."

Ôn Noãn nhớ tới giấc mộng kia.

Bà cười thoải mái: "Đều là chuyện đã qua, bao nhiêu năm rồi…"

Ôn Noãn bưng mấy bộ trang sức quý báu ra và nói: "Tuổi con mà đeo phỉ thúy hoặc ngọc xanh lam thì còn hơi sớm, mấy bộ này khá hợp với con."

Bà lại cười tủm tỉm: "Mấy năm này Doãn Tư cũng sưu tầm được kha khá. Tuy nó không nói mẹ cũng biết là gom cho con. Chờ khi nào về con hỏi nó đi."

Mặt An Nhiên đỏ bừng.

Dĩ nhiên cô nào dám hỏi chuyện này.

Ôn Noãn giữ mình cô lại nói chuyện một lúc lâu, còn lôi ảnh hồi bé của Hoắc Doãn Tư ra cho An Nhiên xem, có cả của Hoắc Tây, Lục Thước… mấy người mà An Nhiên quen thuộc.

Ôn Noãn nói: "Hồi Lục Thước còn bé không biết bố của mình, còn luôn mồm gọi cậu, từ đó gọi suốt bao năm."

An Nhiên cười khẽ.

Cô nhìn những đứa trẻ trong ảnh, đáy lòng thoáng hâm mộ, tuổi thơ cô không có những thứ này.

Ôn Noãn nhìn ra.

Bà khẽ đè mu bàn tay An Nhiên, cười nói: "Bây giờ trong nhà đông trẻ con, cũng ồn ào ầm ĩ. Khi nào con và Doãn Tư kết hôn là có thể chuyển về ở… Doãn Tư rất thích bé gái, thòm thèm mãi đấy."

An Nhiên chợt nghĩ đến mấy hôm nay, Hoắc Doãn Tư làm chuyện đó với cô đều không dùng biện pháp phòng tránh gì.

Cô cũng không uống thuốc.

Nhưng mấy tháng liền, cô mãi mà không mang thai.

Từ nhà họ Hoắc trở về, Lâm Hi nán lại chơi hai ngày.

Hoắc Doãn Tư lái xe, vừa nhìn xe đằng trước vừa hỏi bâng quơ: "Mẹ anh nói gì với em thế?"

An Nhiên trả lời thành thật: "Cho em mấy bộ trang sức."

Phía trước là đèn đỏ, Hoắc Doãn Tư dừng xe lại, nghiêng đầu nhìn cái hộp ở ghế sau.

Sau đó anh ấy lại nhìn An Nhiên: "Không từ chối nữa à?"

An Nhiên vẫn luôn hiểu người này, lại bắt đầu chọc ngoáy cô rồi, bèn nói: "Vậy bây giờ quay lại trả nhé!"

Hoắc Doãn Tư véo má cô: "Hẹp hòi!"

Đèn xanh sáng lên, anh ấy lại nhấn chân ga. An Nhiên nghĩ một lát chợt hỏi: "À… Mẹ bảo anh muốn có một cô con gái, nhưng chúng ta lâu như vậy mà vẫn chưa có em bé, có phải một trong hai chúng ta có vấn đề không? Hay là đi bệnh viện kiểm tra thử đi?"

Cô vừa hỏi xong, bầu không khí trong xe bỗng trở nên yên tĩnh một lúc lâu.

Mãi một lúc sau, giọng anh hơi sốt sắng: "Em muốn em bé à? Không phải em muốn gây dựng sự nghiệp, không bận tâm những thứ này à?"

An Nhiên khẽ tựa vào lên ghế dựa, quay sang nhìn anh rồi nhẹ nhàng nói: "Hoắc Doãn Tư, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy! Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?"

Hoắc Doãn Tư nghiêng đầu liếc cô, giọng hờ hững: "Lâm Hi đã lớn thế rồi, chúng ta có vấn đề thế nào được? Hai, ba tháng không mang thai chứng tỏ chúng ta làm thường xuyên quá, muốn có con thì bớt làm mấy lần là được."

Anh nói rất nghiêm trang, đàng hoàng, An Nhiên cảm thấy có thể kết thúc cái đề tài này ở đây.

Họ lái xe về biệt thự.

Hoàng hôn trải rộng, cây lớn trong vườn chắn hơn nửa ánh sáng, khiến đất trời có vẻ âm u hơn.

Hoắc Doãn Tư dừng xe, An Nhiên đang định đi xuống thì bị anh duỗi tay đè lại: "Khoan đã!"

An Nhiên không hiểu ra sao.

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư sâu thẳm: "Xe của nhà họ Tư! Em đừng xuống xe, anh qua nói chuyện."

An Nhiên sửng sốt.

Hoắc Doãn Tư thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào cô rồi cất giọng dịu dàng: "Tối qua Tư Văn Hùng bí mật nhập viện, chắc là bệnh rất nặng, hơn nữa còn kéo dài quá lâu. Có lẽ là Tư Văn Lễ tới."

Anh ấy vừa nói vừa mở cửa xuống xe.

"Chú hai Tư!"

Trước giờ Tổng giám đốc Hoắc đều tỏ ra lễ phép phong độ, ra hình ra dáng khi gặp bậc cha chú.

Quả nhiên, người bước xuống từ chiếc xe màu đen đúng là Tư Văn Lễ.

Ông ta thấy một mình Hoắc Doãn Tư rồi lại nhìn chiếc xe kia, có phần thất vọng. Vì vậy ông ta trầm giọng nói: "An Nhiên đâu! Có phải con bé không muốn gặp tôi không?"

Hoắc Doãn Tư cười hờ hững.

Anh ấy nói: "Cháu nghe nói vị kia nhập viện rồi! Chú tới gọi An Nhiên tới bệnh viện thăm người đó đúng không? Chú hai, cháu hỏi chú một câu, ai mới là cô con gái danh chính ngôn thuận của vị kia? Chú bảo An Nhiên lấy thân phận gì tới đó thăm hỏi thế? Con dâu nhà họ Hoắc à? Thế thì đáng tiếc thật, cháu với An Nhiên còn chưa cưới đâu. Tính ra thì cô ấy chẳng có quan hệ gì với nhà họ Tư cả."

Anh ấy tuôn một tràng toàn móc mỉa, chọc cho Tư Văn Lễ khó chịu.

Tư Văn Lễ nói: "Doãn Tư, cháu cần gì lạnh lùng vô tình như vậy! Nói thế nào thì An Nhiên cũng là con gái ruột của anh cả chú… Lần này sợ rằng anh ấy không cầm cự được nữa, ít ra phải để họ gặp một lần chứ!"

Dưới ánh hoàng hôn, gương mặt điển trai của Hoắc Doãn Tư trở nên lạnh lùng.

Anh ấy cười khẩy: "Con gái ruột?"

Tư Văn Lễ giật thót…

Tuy nhà họ Tư và nhà họ Hoắc đều là hào môn, nhưng trước giờ vẫn chênh lệch. Chưa kể mấy năm nay khoảng cách ngày càng lớn… Thủ đoạn của Tổng giám đốc Hoắc trong giới kinh doanh không ai không biết. Chủ yếu là Tư Văn Lễ không để ý tới công việc lắm nên không tiếp xúc nhiều, lúc này đối diện Hoắc Doãn Tư trở mặt mới khiến ông ta biết thế nào là lợi hại.

Giọng Hoắc Doãn Tư buốt giá: "Bây giờ nói An Nhiên là con gái ruột của ông ta, trước kia cần gì phải thế? Ông ta biết từ nhỏ An Nhiên phải sống thế nào không? Mẹ ruột tự sát, ăn nhờ ở đậu, thậm chí còn chẳng được phép làm chủ tình cảm của mình. Tư Văn Hùng gia tài bạc tỷ, thế mà lừa gạt tình cảm của người khác xong có thu xếp tử tế không? An Nhiên mất mẹ từ nhỏ, ông ta có cho cô ấy được cái kẹo nào không? Có từng nuôi cô ấy không?"

"Con gái ruột? Chú hai Tư nói ba chữ này cũng nhẹ nhàng quá nhỉ.”

"Không phải lần trước ông ta còn muốn mang con ruột của cháu đi à?"

"Chú hai Tư, chú cảm thấy cháu tốt tính thế cơ à?"

Tư Văn Lễ đuối lý nhưng anh trai bị bệnh nặng, ông ta chỉ có thể mặt dày cầu xin: "Chỉ gặp một lần! Không mong gì hơn!"

Vẻ mặt Hoắc Doãn Tư dịu hơn đôi chút.

Anh ấy châm điếu thuốc thơm, im lặng rít non nửa: "Cháu sẽ nói với cô ấy, nhưng có đi hay không là do cô ấy quyết định. Nếu nhà họ Tư dám giở trò… cũng đừng trách cháu không khách sáo. Vừa lúc, cháu cũng nhịn lâu lắm rồi!"

Tư Văn Lễ thầm ớn lạnh.

Tư Văn Hùng bị bệnh nặng có một nửa là do bị Hoắc Doãn Tư chèn ép mà ra.

Nếu không phải Hoắc Doãn Tư đuổi cùng giết tận, đánh cho nhà họ Tư không có sức phản kháng thì anh trai ông ta làm gì đến nỗi vất vả ngày đêm khiến bệnh nặng đến mức này. Nhưng ông ta không thể nói ra những lời này, kẻo lại bị coi là hẹp hòi.

Ông ta đành đáp: "Vậy làm phiền cháu!"

Khi Tư Văn Lễ lên xe có nhác thấy An Nhiên.

An Nhiên ngồi trong xe, cửa sổ xe hạ một nửa, cái gì cần nghe đều nghe cả rồi.

Ông ta khựng lại muốn bước tới, nhưng ngại Hoắc Doãn Tư vẫn đang đứng bên cạnh nên cuối cùng vẫn chui vào ghế sau xe… Chỉ lát sau, xe đã lái đi rồi.

Hoắc Doãn Tư cũng nghiêng người nhìn An Nhiên.

Anh ấy không đi tới, chỉ đứng yên rít nốt nửa điếu thuốc còn lại trong tay.

Ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú.

Cuối cùng, ánh nắng chiều cũng tắt ngấm.

Gò má của anh ấy chìm trong bóng đêm, rõ ràng đã không còn ánh sáng nhưng An Nhiên lại cảm thấy mình có thể thấy rõ được anh. Cô cảm thấy lúc này gò má của Hoắc Doãn Tư vô cùng gợi cảm.

An Nhiên xuống xe, chậm rãi đi đến bên cạnh Hoắc Doãn Tư nhưng anh ấy không hề nhúc nhích.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy eo anh ấy thì thào: "Cảm ơn anh."

Hoắc Doãn Tư rất cao, cô lại không đi giày cao gót, ôm thế này đầu cô chỉ miễn cưỡng đến vai anh ấy. Hoắc Doãn Tư hơi nâng tay là có thể sờ đến đầu nhỏ của cô, mà anh ấy cũng rất thích ôm thế này.

Anh ấy vuốt ve mái tóc đen của cô, giọng hơi khàn: "Anh thích thực tế một chút!"

An Nhiên cắn môi: "Vừa rồi anh còn nói…"

Hoắc Doãn Tư cười, ngón tay trượt xuống vuốt ve gương mặt mịn màng của cô: "Sao? Muốn mang thai con anh thế cơ à?"

Anh ấy dùng một tay ôm eo cô, tay kia lại sờ soạng châm thêm một điếu thuốc, sau đó rít một hơi sâu… An Nhiên bất an ngọ nguậy, anh ấy vỗ nhẹ cô rồi khẽ nói: "Đứng với anh một lát!"

An Nhiên cảm thấy người này là lạ.

Nhưng cô nói không rõ là lạ ở đâu.

Lát sau, Hoắc Doãn Tư cúi đầu xuống, dịu dàng hôn cô: "Không muốn gặp thì không cần gặp! Nhà chúng ta có điều kiện này."

An Nhiên ngoan ngoãn trong lòng anh.

Dù giờ cô có sự nghiệp nhưng lại không thoát nổi những quá khứ kia.

Chỉ có Hoắc Doãn Tư, mạnh đến mức đàn áp được nhà họ Tư.

Trước kia cô rung động với Hoắc Doãn Tư, nhưng mấy ngày qua ở bên anh ấy cô chưa từng có cảm giác an toàn như dựa vào lòng anh ấy bây giờ.

An Nhiên không kìm được thì thào: "Anh muốn gì em cũng cho."

Hoắc Doãn Tư cười dịu dàng.

Anh ấy không nói chuyện với cô thêm nữa, chỉ thỉnh thoảng cúi đầu nhìn cô.

Nếu không phải bởi vì gương mặt tinh xảo này thiếu đi vài phần hồn nhiên trước kia, suýt nữa anh ấy đã tưởng rằng mình trở về quá khứ, trở lại thời gian tốt đẹp nhất của hai người.

Nhưng như bây giờ… cũng rất tốt.

Hoắc Doãn Tư một tay ôm cô, hút nốt điếu thuốc trong bóng đêm. Mấy năm nay anh ấy hơi nghiện thuốc, đang định sờ thêm một điếu lại bị An Nhiên ngăn cản.

Cô cất thuốc vào hộp: "Đêm nay đừng hút nữa! Sau này hút ít thôi."

Hoắc Doãn Tư cứ thế nhìn cô, ánh mắt thật sâu.

Vợ chồng trẻ thân mật, người hầu trong nhà cũng không dám ra ngoài, cuối cùng vẫn là chị Vương tới nói: "Vốn không nên cho ông Tư vào, nhưng thân phận đối phương…"

Hoắc Doãn Tư không so đo, thản nhiên nói: "Lần sau đừng cho người vào nữa là được! Tôi thấy ông ta là bực!"

Chị Vương che miệng cười, vội vàng đi dọn bữa tối.

Hoắc Doãn Tư khá vui vẻ, còn mở một chai rượu đỏ. Lúc ăn cơm, điện thoại di động của anh ấy vang lên mấy lần, Hoắc Doãn Tư nhìn thoáng qua rồi nhấn tắt hết. An Nhiên hỏi: "Có chuyện quan trọng thì anh cứ đi xử lý đi!"

Hoắc Doãn Tư nhìn cô: "Cảnh Thụy hẹn anh đi uống rượu, em cho anh đi à?"

An Nhiên cúi đầu dùng bữa.

Một lúc sau, cô mới hỏi khẽ: "Có gái trẻ không?"

Hoắc Doãn Tư cười tủm tỉm, nghiêm trang nói: "Không biết! Chắc là có đấy!"

An Nhiên cúi đầu tiếp tục ăn cơm, lúc sau lại nói: "Thế thì không được đi!"

Hoắc Doãn Tư nhấp nửa ly rượu đỏ.

Anh ấy nhìn sang cô: "Mấy khi cả Lâm Hi và Nữu Nữu đều không ở nhà, không muốn thư giãn một tí à? Lý Tư Ỷ cũng đi đấy! Giờ cô ấy đang quản lý sản nghiệp nhà họ Lý. Tuy đám Cảnh Thụy kinh doanh không lớn lắm, nhưng công ty thể nào mà chẳng có dự toán về khách sạn. Cô ấy vẫn đang nặng lòng với sự nghiệp lắm đấy."

An Nhiên nghe thế lại muốn đi.

Nửa tháng rồi cô không gặp Lý Tư Ỷ, đang định đi thăm cô ấy.

Hoắc Doãn Tư uống rượu, không tiện lái xe, lúc ra cửa là An Nhiên lái chiếc Bentley trắng kia.

Hoắc Doãn Tư ngồi cạnh cô.

Anh ấy nhìn nội thất xe màu hồng, bỗng lên tiếng: "Mỗi lần thấy em lái chiếc này là cảm thấy như lúc chúng ta làm xong, em mặc áo sơ mi của anh, làm anh lại muốn…"

Anh ấy không nói hết.

An Nhiên nắm vô lăng, nói nhỏ: "Em không biết anh còn có sở thích này đấy."

Hoắc Doãn Tư thả lỏng ngả người lên ghế.

Anh ấy nghiêng đầu sang nhìn cô: "Việc em không biết còn nhiều lắm! Anh cũng là đàn ông mà, sao không nghĩ tới mấy thứ đó được?"

An Nhiên rất dung túng anh ấy: "Có thể nghĩ!"

Cô dừng chỗ đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn anh ấy: "Cấm được nghĩ về người khác."

Hoắc Doãn Tư thích nhất cô như vậy. Lúc này anh ấy đã bắt đầu hối hận đồng ý với Cảnh Thụy rồi, ở nhà sống thế giới hai người chẳng tốt à, hai người họ vốn không được ở chung bao nhiêu.

Nhưng thôi đi cũng đi rồi, không đổi ý được.

Nửa giờ sau, Bentley trắng chậm rãi dừng ở cổng câu lạc bộ. An Nhiên vừa xuống xe thì bất ngờ thấy xe của Cố Vân Phàm, sững sờ hỏi Hoắc Doãn Tư: "Tổng giám đốc Cố cũng tới à?"

Hoắc Doãn Tư ôm vai cô: "Em với Tổng giám đốc Cố nhà em có duyên phết nhỉ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK