Hai người đón được Tiểu Hoắc Tây.
Hoăc Minh lên xe, cài dây an toàn, anh bổng nhớ ra: “Mấy hỏm nay bận quá không trông nom Hoắc Tây được, giờ anh đưa hai mẹ con ra ngoài ăn cơm nhé!”
Ôn Noãn xoa xoa đau Tiếu Hoắc Tây: “Con muốn đi đâu?”
Tiếu Hoắc Tây đung đưa cặp chân trâng nõn, ngáp dài: “Bố muốn ăn bữa tối dưới ánh nến cùng mẹ.”
Bầu không khí bổng trở nên quái dị.
Ôn Noãn thật sự không hiếu được tại sao Tiểu Hoắc Tây lại biết nhiều như vậy!
Mắt cỏ mở to, đối mắt với Hoắc Minh qua kính chiếu hậu, anh lười biếng nói: “Giờ làm gì có đứa con nít nào mà không hiểu? Em đừng lo lắng quá.”
Miệng nhỏ của Tiểu Hoắc Tây bắt đầu kể lế chuyện trên trời dưới biến.
Cò bé kể hết những lời mà mấy đứa nhỏ trong trường mẫu giáo nói cho ôn Noãn nghe.
Đương nhiên đứa nói nhiều nhất vẩn là Trương Sùng Quang.
Ôn Noãn khỏng khỏi lo lắng.
Cô nghĩ khi nào có thời gian, nhất định phải nói chuyện với Hoắc Minh, cô sợ lời nói và việc làm thường ngày của anh có thể khiến Tiếu Hoắc Tây ra oai.
Nửa tiếng sau, Hoắc Minh dừng xe.
Ôn Noãn xuống xe, lúc này cô mới phát hiện đây chính là nhà hàng Pháp mà mình đau tư.
Cò nhìn sang Hoắc Minh.
Hoăc Minh dựa vào cửa xe, khẽ cười: “Anh thấy người khác ra ngoài đều là vợ tính tiền, ôn Noãn à… Đừng nói một xíu của hời này em
cũng không nhường anh được đó nhé?”
Ôn Noãn không nói gì.
Hoắc Minh đi ở phía trước, giọng nói trầm thấp: “Đúng vậy! Là anh cố ý đấy! Anh muốn đế lại dấu vết của anh ở mọi nơi của em, khiến cho mọi người biết em là bà Hoắc, để cho tất cả những tên đàn ông đế ý tới em phải tránh xa một chút!”
Ôn Noãn đã sớm hiếu rõ cái tính này của anh, thản nhiên nói: “Tòi khỏng rảnh nghĩ đến những chuyện đó.”
Nói xong, cõ ôm Tiểu Hoắc Tây xuống xe.
Hoăc Minh ôm lấy vòng eo nhỏ gầy của cô: “Đế anh!”
Tiếu Hoắc Tây xuống xe, vẻ mặt ghét bỏ: Bố chỉ muốn yêu đương mãi thòi!
Có điều cám giác một tay nắm tay bố, một tay nằm tay mẹ cũng không tệ lăm!
Bước vào nhà hàng, Hoắc Minh đã thỏa được mong muốn của mình.
Nhàn viên và khách quen của nơi này đều biết Ôn Noãn đã có chủ, có chồng và con.
Tống Giám đốc Hoắc cứ như đi khảo sát thực tế, còn vào nhóm của nhân viên.
Ôn Noãn chỉ cảm thấy anh thật vò vị, đế anh đi.
Cò cắt miếng bít tết cho Tiểu Hoắc Tây, dịu dàng dạy cò bé cách dùng dao nĩa, cò bé được dạy xong thì dùng thử, tròng cũng rất có phong thái… Ôn Noãn nhìn khuôn mặt nhỏ nhằn, trắng nõn mà mềm mại kia, trong lòng cũng mềm theo.
Bỏ qua cảm xúc của cò và Hoẩc Minh, cuộc sống có Tiếu Hoằc Tây mới là điều mà cò mong muốn.
Hoắc Tây rất cần được chăm sóc cấn thận…
Nhưng đối với ôn Noãn mà nói, cò bé không phải gánh nặng, mà là sự cứu rỗi!
Hoắc Minh về lại chỗ ngồi, tròng rất vui vẻ, nhưng tâm tình tốt đẹp này chẳng duy trì được bao lâu đã… sụp đố!
Thành phố B rất lớn, nhưng cứ phải gặp mãi Khương Duệ.
Khương Duệ không đi một mình mà mang theo bạn gái, nghe nói là thiên kim tiểu thư của tập đoàn H thị.
Khương Duệ cũng thấy bọn họ, cậu ta bước đến chào hỏi: “Tống Giám đốc Hoằc, ôn Noãn!”
Cậu ta khéo léo rộng rãi, đương nhiên Hoâc Minh cũng sẽ không bốc đồng.
Anh ôm ôn Noãn đứng dậy, mỉm cười: “Khương Duệ, lâu rồi không gặp! Dẩn bạn gái đến ăn cơm sao?”
Khương Duệ gật đau.
Ánh mắt cậu ta dừng lại trên mặt ôn Noãn, nhưng đã nhanh chóng quay sang Tiếu Hoắc Tây.
Cò bé kia trông rất giống ôn Noãn.
Cậu ta không kiềm được mà yêu mến ôm lấy, nhưng còn chưa kịp thơm một cái thì Tiểu Hoắc Tây đã chủ động thơm anh, giọng ngọt ngào gọi cậu ta là chú!
Bạn gái của Khương Duệ cũng đi tới.
Tiếu Hoắc Tây không h’ê keo kiệt mà cũng thơm cô ấy một cái.
Khương Duệ hơi khó chịu, trầm giọng nói: “Cò nhóc dề thương quá!”
Hoắc Minh cười: “ừ, dễ thương lắm! Anh và Ôn Noãn cũng đang bàn nhau sinh cho con bé một đứa em trai hay em gái gì đó để con bé chơi chung cho đỡ buồn đây.”
Ánh mắt Khương Duệ tối sầm lại.
Ôn Noãn: Tôi đồng ý khi nào vậy?
Hôm nay Hoắc Minh đặc biệt hào phóng, mời Khương Duệ và bạn gái lại gộp bàn ngồi chung… ôn Noãn cũng phục anh luôn, nhìn anh bình tĩnh bàn luận cổ phiếu tài chính với Khương Duệ, sau đó còn hẹn nhau ra ngoài hút thuốc.
Bạn gái Khương Duệ hâm mộ nói: “Tình cảm của mọi người tốt thật đó!”
Ôn Noãn cười nhạt.
Cò cũng không quen thân lắm với bạn gái của Khương Duệ, cũng không muốn làm thân, phát triển tình bạn giữa các cò gái gì đó với cò ấy…
Cò hiếu Hoắc Minh rất rõ!
Nếu thật lòng nghĩ cho Khương Duệ, vậy thì duy trì khoảng cách với cậu ta là cách tốt nhất.
Bên ngoài nhà hàng Pháp.
Hai người đàn ông bình tĩnh ôn hòa đứng
hút thuốc cạnh nhau sau nhiêu năm.
Hoâc Minh vỗ nhẹ vai Khương Duệ: “Bạn gái không tệ nhỉ!”
Khương Duệ ngẩng đầu từ từ phun ra một ngụm khói thuốc, nhạt nhẽo cười: “An ủi kẻ thất bại đấy à?”
Cậu ta quay đau, nhìn chằm chằm Hoắc Minh: “Lúc trước khi em đi thành phố H, dự án làm àn đầu tiên có phải là do anh âm thầm giới thiệu không?”
Hoắc Minh không trả lời.
Anh lắng lặng hút thuốc, lâu thật lâu sau mới chua xót đáp: “Lúc đó bởi vì em, ón Noãn mới hận anh đến vậy! Cò ấy thật sự xem em là bạn bè!”
Đến tận giờ phút này, Hoắc Minh vần còn để ý đến chuyện đó.
Thật ra anh biết, ôn Noãn chưa từng thích Khương Duệ. Nhưng mỗi lần Khương Duệ ở bên cạnh bầu bạn với cõ, đều là mớ bòng bong do Hoắc Minh tạo ra, người anh nên trách phải là chính bản thân anh mới đúng.
Vì thế anh đã bồi thường cho Khương Duệ.
Khương Duệ hút xong điếu thuốc, ném xuống đất rồi dập tắt.
Hoắc Minh đã dạy cho cậu ta một điều, người theo đuổi mà không có năng lực, là một loại gánh nặng đối với phụ nữ.
Cậu ta trở về lại nhà hàng.
Hoầc Minh nhìn theo bóng dáng cậu ta, bỗng cám thấy Khương Duệ rất giống với mình của nhiều năm trước.
Cơm nước xong, mọi người lịch sự chào nhau ra về.
Trên đường về nhà, ôn Noãn vẫn không nói gì.
Hoắc Minh ngại Tiểu Hoắc Tây đang ở trên xe nên cũng không nói gì, chỉ dám nhịn xuống.
Khi xuống xe, Tiếu Hoắc Tây đã ngủ quên.
Hoắc Minh ôm nhóc con vào lòng rồi xuống xe, vẻ mặt đầy vê dịu dàng, ôn Noãn đi sau anh.
Rốt cuộc cũng về đến phòng.
Hoẳc Minh đặt cò bé xuống giường, ôn Noãn thay ra bộ đồ ngủ thoải mái cho cò bé, sau đó cúi xuống lau tay chân cho bé con.
Hoắc Minh ôm lấy vòng eo nhỏ của cõ từ phía sau, áp cơ thể vào tấm lưng thon gầy của cò: “Chúng ta nói chuyện nhé, được không?”
Ôn Noãn hơi xoay mặt lại: “Nói chuyện gì?”
“Khương Duệ!”
“Anh ghen rồi, ón Noãn à!”
Khi anh trở lại nhà hàng, ôn Noãn và bạn gái của Khương Duệ vậy mà vần dừng ở mối quan hệ chỉ nói hai chữ “Xin chào.”, anh liền hiếu ra đây là sự bảo vệ thầm lặng của ôn Noãn đối với Khương Duệ, mà Khương Duệ ít nhiều gì cũng có sự bảo vệ như vậy đối với cô.
Loại ăn ý này, khiến Hoắc Minh cám thấy chua cực kỳ.
Anh chưa bao giờ là người che giấu cảm xúc của mình, cho nên quyết định nói thẳng với cỏ.
ón Noãn cười yếu ớt: “Đều là cuốn lịch cũ rồi, sao giờ anh còn nhắc lại làm gì? Dù gì tôi và cậu ấy cũng không thế có chuyện gì được.”
Hoắc Minh dán vào lưng cỏ, bàn tay không thành thật mà lần mò một lát.
Sau đó, cuối cùng anh vần bế cỏ về lại phòng ngủ chính.
Ôn Noãn sợ đánh thức Tiếu Hoắc Tây, chỉ ậm ờ nhượng bộ.
Khi vào đến phòng ngủ, Hoắc Minh đấy cò xuống giường, đan mười ngón tay vào tay cô… hòn cỏ triền miên đắm đuối.
Hòn được một lúc lâu, ôn Noãn liền quay mặt đi.
Hoắc Minh nhẹ nhàng thở dốc bèn tai cò: “Ôn Noãn, anh từng tự hỏi tại sao anh lại để ý Khương Duệ đến như vậy… Thậm chí anh còn chưa tửng chú ý Cố Trường Khanh đến thế.”
Ôn Noãn nhìn anh: “Tại sao?”
Một tay Hoăc Minh đưa ra, dịu dàng vuốt ve những đường nét tinh xảo trén mặt cò, thấp giọng đáp: “Bởi vì cậu ta đối xử tốt với em! Không có người đàn ông nào đối xử tốt với em hơn cậu ta, chính vì như vậy, cho nên anh cực kỳ ghen tỵ với cậu ta!”
Ôn Noãn tức đến bật cười.
“Hoắc Minh, đã vặy rồi anh còn không buông tha cho tôi?”
Anh nhìn cỏ chăm chú, nhìn một lúc lâu, sau đó mới khàn khàn nói: “Giờ em về rồi, nhưng lại như chưa từng trở về! Em là mẹ của Tiểu Hoắc Tây, nhưng hình như chẳng phải vợ của anh… ôn Noãn, anh thấy chưa đủ!”
Ôn Noãn chân thành nói với anh: “Ngày mai em dẩn anh đi gặp bác sĩ tâm thần!”
Hoắc Minh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, người có vấn đẽ là em, không phải anh!”
Anh cân nhẹ vào phần da thịt mềm mại sau tai cỏ: “Anh chỉ muốn em muốn anh! Cũng giống như lúc trước, em thấy anh liền muốn làm những chuyện giống anh… ôn Noãn, em có biết tại sao đã lâu như vậy chúng ta không sinh hoạt vợ chồng không, bởi vì em không muốn, trong mắt em chỉ có Hoắc Tày mà thòi, em mặc kệ anh trêu chọc đến mức nào, em chỉ chịu làm khi em muốn, chứ không phải muốn anh!”
Ôn Noãn không nói nén lời.
Hoắc Minh cởi thắt lưng, nhẹ nhàng siết quanh cổ tay cò.
Ôn Noãn ngây người: “Hoâc Minh, anh muốn làm gì?”
Anh kéo cà vạt ra, hôn lên má cò, dịu dàng cười cười: “Không làm gì cả! Anh chỉ muốn em hoàn toàn tiếp nhặn anh thòi!”
Sau đó, mắt cò bị bịt lại.
Cô không thế nhìn thấy gì cá, mọi giác quan đều bị khuếch đại…
Hoầc Minh hòn cỏ một lúc, quỳ gối bên cạnh cô, lấy điện thoại ra mở một đoạn ghi âm, sau đó nhẹ nhàng đặt điện thoại lèn gối.
“Anh đế chế độ vòng lặp rồi!”
ón Noãn nghe được vài giây, khuôn mặt liền đỏ lựng lẻn!
Bản ghi âm này rõ ràng được ghi lại từ vài nãm trước, ở thành phố H…
Cõ cắn mõi, rốt cuộc vẫn không kiềm được mà mắng: “Hoẳc Minh, đồ khốn! Anh có bệnh à! Anh…”
Hoẩc Minh dán sát vào tai cỏ: “Anh ghen! Anh muốn bắt nạt em, muốn nhìn em tan vỡ vì anh!”
Anh khoan khoái thản nhiên nói: “Anh sang phòng sách, lát nữa đến nghiệm thu kết auả nhé!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK