Bà nhẹ giọng trách mắng con trai: “Con cũng nên tiết chế lại, còn muốn có con nữa không? Còn trẻ mà chơi bời nhiều quá thì sau này cơ thể sẽ có vấn đề, có muốn sinh con cũng không sinh được. Đến lúc đó con đừng có đổ lỗi lên đầu của con bé.”
Bà dừng lại một lúc.
“Mẹ nói chứ, còn trẻ thì tranh thủ sinh con đi.”
“Có con rồi thì sẽ cảm thấy trân quý gia đình.”
...
Hoắc Minh khẽ thở dài: “Mẹ, con về ăn khuya đây.”
Lúc này bà Hoắc mới tha cho anh.
Hoắc Minh lái xe trở về nhà họ Hoắc.
Nhà họ Hoắc đèn đuốc sáng trưng, trong sảnh chính rất náo nhiệt, rõ ràng đang có khách.
Đến khi anh bước vào thì mới phát hiện đó là Cố Trường Khanh đang ôm lấy em gái anh.
Hoắc Minh Châu bị chọc ghẹo đến đỏ mặt.
Cố Trường Khanh thấy Hoắc Minh về thì khẽ buông vị hôn thê ra, giở giọng khiêu khích: “Mùi trên người anh cả giống mùi sữa tắm ở khách sạn quá.”
Hoắc Minh Châu đẩy đẩy anh ta.
“Sao anh ấy lại đến khách sạn được? Anh ấy giữ mình trong sạch lắm đấy.”
Cố Trường Khanh bật cười: “Đúng không đấy?”
Vậy mà Hoắc Minh lại chẳng phủ nhận. Anh ngồi xuống đối diện bọn họ, thờ ơ nói: “Anh mới từ khách sạn về...”
Hoắc Minh Châu trợn tròn mắt.
Anh đến khách sạn thật ư?
Bên cạnh anh có người phụ nữ khác?
Hoắc Minh móc ra một cái bông tai ngọc trai nhỏ từ túi áo, nói: “Chơi dữ quá, đến nổi Ôn Noãn làm rớt một cái bông tai ngọc trai nhỏ trên giường cũng không biết...”
Nói rồi anh nhẹ nhàng đảo mắt nhìn sang Cố Trường Khanh.
Nụ cười nhạt trên mặt Cố Trường Khanh lập tức biến mất...
Hoắc Minh nhìn dáng vẻ thua thiệt của Cố Trường Khanh.
Lửa giận trong lòng nguôi ngoai hơn hẳn.
Thím Chu mang chè quế hoa lên.
Bà ấy chăm sóc Hoắc Minh từ bé đến lớn, rất thương yêu anh, tự nhiên hỏi: “Sao cậu chủ không dẫn cô giáo Ôn về?”
Hoắc Minh giật mình.
Anh ăn một ngụm, nói: “Muộn rồi, em ấy ngủ.”
Thím Chu gật đầu, trao đổi ánh mắt với bà Hoắc rồi rời đi.
Bà Hoắc lại nói bóng gió thêm vài câu, Hoắc Minh đều trả lời cẩn thận, chính là không muốn mẹ can thiệp vào cuộc sống cá nhân của mình.
Cố Trường Khanh lại biết rất rõ.
Hắn cười nhẹ: “Có phải anh cả đang cãi nhau với cô giáo Ôn không?”
Hoắc Minh đặt bát xuống.
Anh bày ra dáng vẻ anh rể: “Trường Khanh, xem ra đợt phong ba lần trước của Tập đoàn Cố thị vẫn chưa làm cậu đủ bận rộn nhỉ.”
Sắc mặt Cố Trường Khanh sa sầm...
Hoắc Minh không còn tâm trạng ăn uống, đứng dậy bỏ lên lầu.
“Anh!” Hoắc Minh Châu không nhịn được, gọi anh lại.
“Anh, hình như anh có định kiến gì đó với Cố Trường Khanh.”
Hoắc Minh xoay người.
Ánh mắt anh lạnh đi, nhìn sang Cố Trường Khanh...
“Vậy à? Sao anh lại không biết!”
“Có thể anh ta sẽ tự biết đấy.”
Sắc mặt Cố Trường Khanh rất khó coi. Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm người đàn ông may mắn kia.
Rõ ràng là ở bên Ôn Noãn không vui.