Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh đèn mờ, ôn Noãn tựa vào lòng anh.
Mặt của cỏ tựa vào giữa eo của anh, thật ra đây là một cái ôm rất thân mật.
Nhưng cò lại cực kỳ khố sở.
Trải qua nhiều chuyện như vặy, cõ đã quên đi cảm giác yêu anh, cô đắm chìm trong thế giới của mình, cò coi như khi cò là một người vợ, người mẹ tốt thì bọn họ sẽ quay trở lại như xưa.
Thì ra, cò vẫn chưa thoát ra được…
Hoắc Minh vần òm lấy cò, dịu dàng vỗ về.
Sau đó bọn họ ăn cơm, ôn Noãn không yên tâm mấy đứa nhỏ muốn về nhà nhưng Hoắc Minh lại tắt đèn, ôm cò trên ghế soía. Cơ thế của hai người sát lại với nhau, gần đến mức cô có thể ngửi được thoang thoảng mùi thuốc lá trên người anh.
Giọng anh khàn khàn: “ôn Noãn, em nói anh nghe chuyện lúc trước đi.”
Cán hộ này đã gánh chịu rất nhiều chuyện cũ của bọn họ.
Chuyện dù tốt hay xấu, anh đều muốn nghe.
Ôn Noãn úp mặt vào ngực anh, lấm bấm: “Không phải anh đã xem qua quyển nhật ký kia vô số lần sao, anh đều biết hết rồi!”
Hoầc Minh nở nụ cười nhẹ.
Anh cúi đau nhìn cô, sống mũi cao chạm vào cò.
“Em biết tại sao anh thích em không?”
Ôn Noãn nhẹ lắc đầu. Cò thật sự không biết!
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mịn của cò, giọng nói lại càng khàn hơn: “Lúc ấy anh đi kiện tụng ở nước Mỹ, trước khi về anh đã biết mình có một người vợ. Anh đã xem qua tài liệu về em, cũng biết khái quát chúng ta đã quen biết nhau nhưthếnào, nhưng anh vẩn không nghĩ anh có thế chấp nhận anh có một người vợ… Mấy ngày ấy anh luôn nghĩ xem anh phải đuổi em đi như thế nào, nhưng khi anh về nước và nhìn thấy em ở sân bay.”
“Anh cũng không cố gắng nhớ đến khuôn mặt của em, nhưng khi ở sân bay, anh chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra em rồi.”
Ôn Noãn hỏi anh lý do vì sao.
Anh bỗng nhiên nở nụ cười, hòn lấy đòi mói của cò rồi chậm rãi mở miệng: “Bởi vì em xinh đẹp! Người như anh không dề rung động, nhưng khi anh nhìn thấy em đang mang thai, anh đã biết nếu anh có vợ, vặy chắc chắn sẽ mang khuôn mặt như vậy.”
Ôn Noãn vẫn luôn là gu thẩm mỹ của anh.
Dù là trước hay sau khi mất trí nhớ.
Anh thừa nhận anh nhìn thấy sắc đẹp mà nổi lòng tham với cô, nếu không làm sao lại có thể trở thành vợ chồng dề dàng như vậy. Nhưng tình cảm nam nữ đầu tiên là vì thị giác, nhưng sau đó là vì khả năng giao tiếp.
Anh không né tránh ôn Noãn.
Anh nói anh thật sự thích cò từ sau khi cò ký tên ly hòn, là khi anh nhìn thấy quyến nhật ký và chạy đến nghĩa trang, là vì cảnh tượng ôn Noãn đeo nhẫn cưới kia đã ảnh hưởng quá lớn đến anh…
Từ đó, anh sợ sẽ mất đi cò.
Anh nói rất nhiều về diển biến tâm lý, cũng không biết ôn Noãn có nghe thấy không. Tóm lại, khi anh cúi đau thì cõ đã ngủ yên trong lòng anh, nhan sắc không quan tâm danh lợi kia cũng yên ắng lại.
Hoắc Minh hòn cò một cái rồi lấm bẩm: “Ngủ ngon.”
Sáng hòm sau.
Anh đưa cò trở về biệt thự và chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ trước khi mấy đứa trẻ ra khỏi giường. Mọi thứ đều không khác gì so với thường ngày.
Sau khi Tiếu Hoắc Tây ăn sáng xong thì leo lên xe.
Tay cò bé òm một cái hộp nhỏ, bèn trong có những quả cà chua nhỏ xinh xăn, cò bé chuẩn bị chia sẻ nó với Trương Sùng Quang.
Trong phòng khách, Hoắc Minh sờtai của Ôn Noãn, thấp giọng nói: “Em đi thay quần áo đi.”
ón Noãn hơi do dự.
Anh nghiêng người hòn cò một cái, ánh mắt cũng thám trầm. Cuối cùng, ôn Noãn vần lên tầng thay quần áo, cùng anh đưa Tiếu Hoắc Táy đến trường mẩu giáo.
Sau khi đến trường mầu giáo, Tiểu Hoắc Tây tháo dây an toàn ra và nhảy xuống.
Trương Sùng Quang đang xếp hàng.
Cậu nhóc rất đẹp trai, mấy cò bé trong trường mầm non đều mong muốn được đứng trước sau cậu bé, Tiểu Hoâc Tây vừa chạy đến đã hùng hồn xen ngang.
Trương Sùng Quang nắm lấy cánh tay nhỏ của cò bé đế giúp cò bé đứng vững.
Cậu nhóc đi xuống cuối hàng.
Nhưng lúc đi cậu nhóc cũng cầm theo cặp sách để mấy quả cà chua nhỏ của cô bé.
Tiếu Hoắc Tây lúc đầu rất đau lòng, bây giờ lại vui vẻ trở lại, đi dường thắng người ngay ngắn, đến mái tóc nâu cũng hăng hái năng động…
Chắng mấy khi ôn Noãn cười tươi.
Cò tựa vào người Hoâc Minh, nhẹ giọng nói: “Hoắc Tây giống anh quá!”
Hoằc Minh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cò.
Sau khi lén xe, anh thẩt dây an toàn và nghiêng đau nhìn cô.
ôn Noãn cười nhạt: “Đã nói rồi, em sẽ không quỵt nợ đàu.”
Hoắc Minh vuốt ve mái tóc nâu dài của cò, anh kéo cò lại gần tựa vào đầu cò nói nhỏ: “ôn Noãn, anh không phái vì chuyện kia.”
Ôn Noãn hậm hực không vui, cò cần một tâm lý khỏe mạnh.
Anh sợ cò hiếu lầm.
ỏn Noãn nhẹ nhàng đấy anh ra, ngồi thẳng người, mặt hơi đỏ lên: “Em biết mà.'”‘
Hoắc Minh nhìn cỏ thật sâu. Qua mấy ngày nay, anh luôn lo được lo mất. Anh thật sự nghi ngờ bác sĩ đã khám nhầm rồi, người thặt sự bị bệnh chính là anh mà không phải ôn Mạn.
Khi đến phòng khám cũng đúng lúc đến giờ hẹn.
Hoắc Minh dẩn ôn Noãn đi vào, bác sĩ hỏi vợ chồng bọn họ một số việc vặt thường ngày, sau đó bác sĩ mời Hoắc Minh ra ngoài trước, cô ấy muốn nói chuyện riêng với ôn Noãn.
Bác sĩ rất dịu dàng, cò ấy không hỏi về việc riêng của ôn Noãn, cò chỉ đế ón Noãn tự mình giãi bày tất cả.
Về nội dung cuộc trò chuyện, nếu cỏ không đồng ý, Hoắc Minh cũng sẽ không biết.
Dưới ánh đèn mờ và chiếc ghế nầm dề chịu, Ôn Noãn cũng từ từ bình tĩnh lại. Cò nói nhỏ với bác sĩ những suy nghĩ của mình và cả những tình cảm của cò dành cho Hoắc Minh.
“Chồng của tỏi đã quên mất ký ức năm nãm của chúng tôi”
“Tòi biết anh ấy thích tòi! Nhưng có lẽ vì tòi đã thất vọng quá nhiều lần nên tôi không dám tùy tiện chấp nhận sự chăm sóc của anh ấy nứa. Tòi luôn cảm thấy nếu như tòi lại buông xuống phòng ngự trong tim mà yêu anh ấy lần nữa, sự bất hạnh và phản bội sẽ lại lần nữa rơi xuống người tôi.”
‘Anh ấy giúp một người phụ nữ mà tòi rất không thích, tôi đã rộng lượng tha thứ, thậm chí tôi còn chủ động gánh vác trách nhiệm này…
Tòi cũng nghĩ là mình đã làm rất tốt, tõi sẽ không quan tâm đến những chuyện đã qua.
Nhưng khi chúng tòi quan hệ, trong đau tõi luôn nghĩ đến khuôn mặt của Kiều An và sở Liên. Tòi cứ suy nghĩ, dù gì đi nữa tòi cũng không phải lựa chọn đâu tiên của anh ấy. Nếu như Kiều An và Sở Liên là những người con gái tốt, hòn nhân của chúng tòi có còn tiếp tục được hay không?”
“Bác sT, tòi không tin là anh ấy yêu tòi.”
“Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi đều có vấn đề. Dù tôi đã ý thức được những chuyện này nhưng tòi vẩn không thế chấp nhặn anh quá nhiều. Khi anh ấy đến gần tòi, thân thế của tòi cũng bài xích anh ấy…”
Bác sĩ nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ một tháng hai người sinh hoạt vợ chồng mấy rân?”
Ôn Noãn không lưu loát trả lời: “Thỉnh thoảng một lần thòi.”
Bác sĩ im lặng.
Ôn Noãn ngấng đầu mà nước mắt tuôn rơi, cảm xúc của cõ hơi mất bình tĩnh: “Thậm chí bây giờ tòi không biết mình nên trách ai nữa.”
Bác sĩ nhẹ nhàng vỗ về cò, dịu dàng động viên: “Bà Hoắc, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Dưới sự an ủi của cò ấy, ôn Noãn từ từ bình tĩnh trở lại.
Bác sĩ để cõ ngủ một lát.
Hoắc Minh đứng ở cửa ra vào, mặt không có biếu câm, nhưng khi thấy bác sĩ đi ra thì vội vàng đến hỏi: “Vợ của tôi đâu!”
Bác sĩ không nói ra chuyện riêng tư của ôn Noãn.
Cò ấy nhẹ nhàng thảo luận với Hoắc Minh: “Bà Hoăc có quá nhiều áp lực. Cò ấy vần muốn làm mọi thứ hoàn háo, nhưng thật ra giữa hai người có rất nhiều vấn đề còn chưa giải quyết, những chuyện này đều cần vợ chồng hai người từ từ mở lòng với nhau.”
“Vậy có cách nào không?”
Bác sĩ chăm chú nhìn anh, nói nhẹ: “Trước mẳt tôi sẽ kê cho cõ ấy một ít thuốc, chờ đến khi bệnh đã đỡ hơn, hai người có thể thử có thêm một đứa con nữa. Đương nhiên, trong thời gian mang thai thì người chồng phải quan tâm cô ấy, có lẽ như vậy sẽ có thể cải thiện được mối quan hệ giữa vợ chồng hai người.”
Hoăc Minh gật đau.
Bác sĩ cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn nói: “CỐ hết sức đế cô ấy được thoải mái đi, đừng bó buộc cò ấy trong gia đình.”
Hoắc Minh hơi ngấn người…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK